Vợ À! Địa Ngục Chờ Em

Quyển 1 - Chương 43: Ném cầu chiêu thân

Ông chủ quán với gương mặt cáo tinh hằm hằm sát khí nhìn cô. Diêm La bình tĩnh nhai 3 viên kẹo hồ lô, nó hơi lùi lại phía sau lén lút chĩa bàn tay ra truyền chân khí vào sau lưng cô. Bỗng chốc, viên ngọc từ đen chuyển sang ngũ sắc. Chợt ông chủ quá há hốc mồm run rẩy. Thái độ lập tức thay đổi đến chóng mặt.

- Đại... gia... nha... không ngờ linh lực của cô nương đây nhiều tới vậy. Tại hạ đúng là có mắt như mù... thứ lỗi, xin thứ lỗi...

Cô còn ngu ngơ chưa hiểu gì rụt tay lại rời khỏi viên ngọc. Ông chủ quá như vớ phải kho vàng mà hạnh phúc. Mua bán linh lực. Nếu yêu tinh nào chạm vào hòn ngọc chuyển ngũ sắc thì chắc chắn yêu tinh đó công lực rất cao thâm. Đây đúng là cao nhân!

- Đúng là cáo tinh. Thái độ còn lật mặt hơn lật giọng!

Nguyên Khải đứng phía sau cô nhủ thầm. Đến cái yêu giới này cũng gặp phiền phức. Nếu không phải vì anh lo lắng cho cô thì chẳng phải ở cái nơi toàn yêu tinh yêu quái như vậy.

Diêm La thấy cô bỏ tay ra khỏi viên ngọc thì cũng thu tay mình lại. Nó kiễng chân nhân tiện lấy thêm vài xiên kẹo lồ lô. Cô còn chưa kịp định thần thì Diêm La đã bỏ đi. Ông chủ nịnh nọt cười cười

- Dạ, khách quan đi vui vẻ. Lần sau lại ghé đến tiệm của ta!

Cô cũng chẳng chấp vặt mà bỏ đi. Cả ba người đến một tòa thành sừng sững, khi định bước vào. Bỗng bị hai tên sói đen chặn lại. Bọn chúng chính là lính gác cổng thành.

Diêm La đúng lúc ăn xong xiên kẹo hồ lô cuối cùng. Nó thản nhiên ném que xiên sang một bên mà đường hoàng đi tới. Hai tên sói đen lấy mũi kiếm chĩa thẳng vào người Diêm La hăm dọa.

- Tên nhóc kia! Muốn vào thành phải cống nạp 50 linh lực. Nhìn ngươi bổn gia gia đã biết không có. Khôn hồn mau cút đi.

Cô và Nguyên Khải nhìn nhau mà lắc đầu thở dài. Nếu Diêm La không có linh lực thì cô cũng chẳng phải sợ thằng nhóc đó. Nó quá lợi hại. Vừa nãy cô mới phát hiện ra Diêm La là đang giúp cô che giấu trước ông chủ quán. Nhưng ông ta lại nói Diêm La là "đại gia". Quả thực, thật là làm cho cô một phen kinh hoàng.

Một tên sói đen lấy một viên ngọc ra, ánh mắt tỏ vẻ khinh bỉ.

- Mau sờ tay lên đây cho bổn gia gia. Xem xem ngươi có bao nhiêu linh lực.

Diêm La im lặng. Trong lòng nó có vẻ đang khó chịu nhưng vẫn nghe lời đưa tay sờ lên. Viên ngọc trên tay tên sói đen chuyển màu ngũ sắc. Cảnh tượng khiến đám yêu tinh đứng đợi phía sau hú vía. Suýt chút nữa, tên sói đen đánh rơi viên ngọc trên tay xuống. Ở Yêu Giới mấy ai được linh lực cao thâm đến nhường này? Đại Gia nha!

- Ai... da.., vị đại gia đây là bọn ta có mắt mà như mù không thấy núi thái sơn. Mong ngài bỏ qua ạ, mời vào thành ạ...

Giống như ông chủ quán, hai tên sói đen giở bộ mặt nịnh hót đê hèn. Cái miệng nhe ra khiến cô hơi hoảng với bộ răng sắc nhọn của chúng. Diêm La đưa tay ra hiệu ý là muốn cho cô và Nguyên Khải cùng vào. Hai tên sói đen liền vui vẻ đứng sang hai bên nhường đường.

Vừa bước qua cổng thành. Một kinh đô nguy nga sừng sững xuất hiện trước mắt cô. Nó đẹp và lộng lẫy ánh đèn. Thảo nào mà cần tới những 50 linh lực. Thì ra, ở đây toàn tụ tập những kẻ tai to mặt lớn cả.

Diêm La đi về phía trước, bỗng chốc cô chạy đến nắm lấy tay của nó. Ánh mắt nó hơi nhíu lại ngẩng đầu nhìn chằm cô. Nguyên Khải thì vẫn sợ cái vụ vừa nãy bị đau toàn thân nên nép sau lưng cô để không chạm mắt của thằng nhóc.

- Chuyện gì?

Diêm La lạnh nhạt nói.

- Nhóc con, em biết đường chứ?

- Không!

Đầu cô hiện lên ba vạch đen. Không biết mà nó cứ dẫn cô và Nguyên Khải đi như đúng rồi ý! Diêm La dứt khoát giựt lại tay mình rồi hòa vào đám đông đi tiếp. Cô chỉ còn cách lách người bám theo.

Càng đi càng đông yêu quái. Có vẻ hôm nay là một ngày lễ nên yêu quái có vẻ nhộn nhịp huyên náo. Cô và Nguyên Khải chen mãi mới lách qua một đám đông. Phía trước chính là một tòa thanh lâu sừng sững. Mà những yêu quái xung quanh cô đang bàn tán to nhỏ liên hồi.

- Này, biết gì không? Hôm nay Nhã Nương ném cầu chiêu thân đấy. Nghe nói là đứa con trai xấu xí nhất của Mã Gia.

- À, thì ra là tên ngưu lai sao? Nhìn cái bản mặt của nó đã buồn nôn. Cô nương nào chịu đồng ý chứ?

- Chưa chắc. Nhã Nương giàu như vậy. Làm con dâu mụ sướиɠ cả đời..

Tất cả những câu nói đều lọt vào tai cô không sót một chữ.

Trên tầng thứ 4 của thanh lâu. Một nam nhân vận y phục đen huyền bí cầm một quả cầu đỏ xuất hiện. Tất cả mọi người đều đồng loạt ồ lên rồi xôn xao. Nam nhân đó lướt qua một lượt, ánh mắt đăm chiêu đang suy nghĩ rồi mạnh bạo ném quả cầu đỏ xuống.

Quả cầu tròn rơi tự do, trúng vào một nữ nhện tinh. Cô ta kinh ngạc nhếch miệng định đón lấy thì bỗng đâu một chiếc lưỡi dài của con ếch to đánh bay quả cầu lệch hướng. Một con rắn khổng lồ đỏ chói uốn éo định dùng đuôi mình đỡ cầu nhưng không may bị con dê tinh phía sau huýt một cái ngã lăn xuống đất. Quả cầu vòng qua vòng lại. Thế nào không may rơi vào tay Nguyên Khải. Đúng lúc này, Nguyên Khải giật mình tung quả cầu đỏ vào tay của cô.

Một khung cảnh im lặng đến đáng sợ. Tất cả mọi ánh mắt đều quay sang nhìn chằm vào người cô khiến cô lạnh cả sống lưng.

Một mụ già, thoắt cái từ trên không nhẹ nhàng đáp xuống chống gậy trúc. Bà tay nhìn quả cầu rồi lại nhìn người cầm nó hài lòng.

- Tốt! Tốt! Bay đâu, mau dẫn tâng nương của thiếu chủ về!