Vợ À! Địa Ngục Chờ Em

Quyển 1 - Chương 11: "Tỷ tỷ" xinh đẹp

Miệng cô Ngừ tinh ngoác rộng lao tới phía cô, một tay nó giơ lên bóp chặt của của cô ép sát vào tường. Còn Nguyên Khải lại bị vây khốn bởi mấy âm hồn ma đói. Dù anh muốn giúp cô nhưng không được.

- Khốn kiếp! Tao đã nhịn mày từ lâu... vì Dịch Trần mà tao dù có sức mạnh gϊếŧ mày nhưng tao vẫn phải kiềm chế lại. Hôm nay mày chết đi...

- Khụ... cô yêu Dịch Trần thì liên quan gì tới tôi. Hai dù gì cũng là 1 lũ điên giống nhau.

- Im miệng!

Bị lời nói của cô kɧıêυ ҡɧí©ɧ, Ngừ tinh ép chặt cổ của cô lại. Móng tay nó biến dài ra trở lên sắc nhọn hơn.

Bùa Nguyên Khải đưa cô hộ thân chỉ có tác dụng tránh được âm hồn nhưng không thể đọ sức lại với yêu tinh. Cô cảm giác cơ thể mình như sắp cạn kiệt khí, đến phút cuối cô cảm giác như sắp chết, ai ngờ cánh cửa phòng ngủ của Dịch Trần mở ra. Anh ta bước ra đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng này.

- Aaa....a..... quái... quái... vật...

Dịch Trần ngã xuống đất, hắn ta chỉ vào Ngừ Tinh lắp bắp. Ngừ Tinh thì sửng sốt, lập tức buông cô ra. Nó tiến lại gần Dịch Trần.

- Dịch Trần... anh đừng sợ... em không làm hại anh đâu.

Nghe lời này, cả người Dịch Trần toát mồ hôi lạnh. Hắn đâu có ngu, giọng nói này chính là giọng tình nhân của hắn. Thì ra... cô ta là yêu quái. Thật khủng khϊếp khi hắn ta nhớ lại những lần cùng cô ta làʍ t̠ìиɦ.

- Tránh xa tôi ta đồ yêu quái!

Ngừ Tinh sững sờ. Cô ta đứng hình tại chỗ rồi quay sang về phía cô bằng con mắt căm hận.

- Tất cả tại mày! Mọi chuyện đều tại mày!!!

- Này... là do cô ngu sao đổ lỗi cho tôi!

Cô nhìn Ngừ Tinh cãi lại. Con Ngừ tinh này chắc đầu óc có vấn đề. Cô làm gì đâu, tự Dịch Trần anh ta tỉnh ngủ ra đây làm gì chứ.

Miệng Ngừ tinh khè khè rồi phun ra một khí độc bay thẳng vào cô. Thấy khí độc, cô vội nghiêng người đứng dậy né tránh. Nguyên Khải vẫn bị bao vây bởi mấy con ma đói, thấy cô đang nguy hiểm, anh ta nói to.

- Thiện Nhất cố gắng cầm cự chút...

Dịch Trần thấy khung cảnh vậy vô thức lùi lại. Nhưng anh ta lại không nhìn thấy âm hồn ngay phía sau mình. Một luồng khí lạnh vụt đến, âm hồn đó cười một cách ủy dị rồi dùng sức đẩy Dịch Trần về phía Ngừ Tinh.

Còn Ngừ Tinh đang mải phun khí độc về phía của cô, bất giác Dịch Trần chặn trước mặt hứng trọn cả khí độc cô ta phun ra.

- Hự....

Dịch Trần đau đớn quằn quại nằm dưới đất, miệng không ngừng chảy máu. Mặt Ngừ tinh tái xanh, cô ta vội chạy tới ôm lấy Dịch Trần.

- Anh... anh... à... em xin lỗi... anh đừng có bị gì... đừng mà...

Chưa nói dứt câu, Dịch Trần trút hơi thở cuối cùng rồi phun một ngụm máu đen ra. Độc của Ngừ tinh rất mạnh, nếu người trần trúng phải chết ngay tức khắc, Dịch Trần cũng không ngoại lệ. Ngừ Tinh gào thét điên cuồng ôm lấy Dịch Trần.

Còn cô thì hơi ngạc nhiên, đưa mắt nhìn về phía Dịch Trần bị đẩy. Phát hiện một con ma đói ở đó. Thì ra con ma đói đó đẩy hắn ta đến chỗ Ngừ tinh. Bất giác con ma đói trừng mắt nhìn cô, hốc mắt đen sì chăm chú rồi lao tới cô như thú đói. Khi còn chưa chạm vào cô được, con ma đói đã bị ánh sáng của lá bùa mà Nguyên Khải đưa cho cô ảnh hưởng dần thiêu cháy.

Còn chưa xong, Ngừ Tinh điên cuồng đứng dậy. Dịch Trần bị độc ăn mòn mà tan thành một vũng chất lỏng đen. Ngừ tinh khóc lóc lại lao đến phía cô.

- Mày chết đi... mày chết đi... mày chết đi...

Cô hơi hoảng lùi lại phía sau. Sức mạnh của Ngừ tinh bỗng tăng vọt nhanh chóng. Cô cứ lùi lại cho đến khi cảm nhận được cái lành lạnh của bức tường phía sau mới biết mình hết đường.

Ngừ tinh vẫn tới. Cô không còn đường lui. Nếu đã trả thù Dịch Trần xong cô chẳng còn nuối tiếc... chết một lần rồi, chết một lần nữa cũng chẳng sao. Cô đành bất lực nhắm mắ lại.

Đợi mãi, không có động tĩnh gì, cô nghi hoặc mở mắt ra. Một vị tỷ tỷ đang đứng trước mặt cô, còn Ngừ tinh đang nằm đau đớn quằn quại trên đất. Cô ngẩng người. Vị tỷ tỷ này có một sắc đẹp kinh diễm, mái tóc dài được búi gọn, hàng lông mày lá liễu, đôi môi đỏ mọng, đôi mắt phượng hút hồn. Tuy cô là phụ nữ cũng không thể kiềm chế được mà khen tỷ tỷ.

- Yêu nghiệp to gan dám làm hại Diêm Hậu!

Mã Khắc cầm thanh bảo kiếm chỉ thẳng vào Ngừ tinh. Cô nghe vậy ngớ người.

- Này... tỷ tỷ... ai là Diêm Hậu vậy?

- Diêm hậu cứ đùa. Ngoài người còn ai vào đây.

Cô ngơ ngơ ngác ngác. Mã Khắc nhếch miệng tháo chiếc vào tay ra, một luồng ánh bạc liền hút Ngừ tinh vào.

Nguyên Khải đến lúc này mới xử xong hết đám âm hồn, thở hổn hển chạy tới. Bất giác, Nguyên Khải cũng bị sắc đẹp của Mã Khắc làm cho mê mẩn.

- Tỷ tỷ này... sao tỷ tỷ xinh đẹp vậy?

Cô nuốt một ngụm nước bọt cảm thán. Mã Khắc định lên tiếng nói gì đó thì chốc Lưu nam thần và hắc bạch vô thường xuất hiện.

Hắc bạch vô thường nhìn âm hồn rải rác khắp nơi thì bệnh nghề nghiệp tái phát vội vàng đi thu hồn.

Còn Lưu nam thần thì đường hoàng bước tới, vẻ mặt thản nhiên.

- Mã Khắc! Bớt bớt giả gái để tiếp cận Diêm Hậu đi. Nếu không muốn Diêm vương tức giận, từ giờ nên giữ khoảng cách và cấm dùng sắc đẹp nữ nhân trước mặt Diêm Hậu.

Mặt cô và Nguyên Khải hiện ba vạch đen sì. Thì ra... tỷ tỷ xinh đẹp lại là nam nhân...