18+++++ XD
Bạch Lộc cảm thấy toàn thân mình tựa như ngâm mình trong nước biển cuồn cuộn lênh đênh, lại dường như bản thân hóa thành một vũng nước mềm, lúc nhẹ lúc nặng.
Đáy biển có một người ngao du, tùy ý vùng vẫy khuếch trương, ở trong mắt cô, ở trong lòng cô, ở trong cơ thể cô…
Cô làm việc thích có cảm giác nhịp nhàng, khiến cô bất ngờ là người đang ở cùng cô giờ phút này, cảm giác nhịp nhàng mạnh mẽ.
Giữa người có tình tâm tư hòa hợp, là một chuyện rất tốt đẹp. Cô và anh cách gần như vậy, lúc ôm anh, nhịp đập mạnh mẽ đầy sức sống của anh truyền đến xương ngực của cô, khiến nhịp tim cô cũng đập theo.
Bạch Lộc ôm cổ anh, đầu cúi tới sau vai anh, thân dưới tê dại, hai chân suýt nữa không bám nổi.
Mồ hôi bên gò má người đàn ông liên tục nhỏ giọt, sau khi ứa ra trở nên lành lạnh, chảy xuống cần cổ dính vào da thịt của cô, xúc cảm lạnh lẽo, thỉnh thoảng rơi xuống trước ngực cô, dinh dính giao hòa.
Tinh thần Bạch Lộc mù mờ hồi lâu, sau khi bị anh xâm nhập sâu sắc lần nữa mới lại bắt đầu dần dần tỉnh táo.
Điều đầu tiên cô nghĩ tới chính là ban nãy hình như anh đã nói lời gì đó quan trọng, là nói với cô, nhưng cô thật sự chẳng nhớ ra, rốt cuộc anh đã nói gì.
Bạch Lộc điên đảo đến mức tâm tư hỗn loạn, bởi vậy cũng không để trong lòng, đột nhiên cô thả ra bàn tay ôm cổ anh, cơ thể cũng đẩy ra một chút, muốn quan sát khuôn mặt của anh trong đêm đen.
Vừa mới ngồi thẳng lưng, cô nghe anh ẩn nhẫn nói: “Đến phòng em.”
Bạch Lộc ôm lấy khuôn mặt anh một cách chính xác, để anh nhìn chính mình: “Anh mệt rồi ư?”
Trong hoàn cảnh tối om, cô nhìn thấy hình như trên khuôn mặt anh nở nụ cười, âm thanh cũng trở nên hấp dẫn: “Anh sẽ cho em mệt trước.”
Bạch Lộc chớp mắt, tưởng tượng cô sẽ mệt đến mức nào.
Nhưng ở trước mặt anh, cô chịu lép vế.
Giờ phút này bọn họ vẫn kết hợp, anh bồng lấy cô từ trên tường, hai tay ôm mông cô nhẹ nhàng đẩy lên một cái, sau đó chậm rãi rơi xuống, cô cảm thấy anh lại tiến vào một phần, loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ âm thầm này khiến cô phát điên, hai chân đã rớt xuống đôi giày mười ngón thoải mái cuộn lại.
“Vậy anh để em mệt một chút, rất lâu rồi em chưa từng mệt.” Hai tay cô đột nhiên che ánh mắt anh, nằm bên tai anh nói vậy.
Trong tiếng thở dốc hỗn loạn, cô nghe được hầu kết anh chuyển động: “Bạch Lộc?”
Hơi thở cô phả vào bên má anh: “Ừ, anh nói đi.”
“Anh không nhìn thấy.” Cơ thể anh vẫn không nhúc nhích.
Bạch Lộc không dời bàn tay khỏi khuôn mặt anh, ngược lại càng che kín hơn, cô hình như cố ý, kề sát lỗ tai anh thổi hơi: “Em chính là không cho anh nhìn thấy.”
Anh nhếch môi, ánh mắt chớp một cái trong lòng bàn tay cô.
Anh lại nghe cô bổ sung: “Dù sao em cũng không nhìn thấy.”
Cô biết anh có tầm nhìn ban đêm, cứ như vậy hai người đều mò mẫm đi đường, rất công bằng.
“Không nhìn thấy thì anh đi thế nào?” Ngữ khí anh bình tĩnh hỏi.
Cô nói: “Em chỉ anh đi thế nào.”
Anh vẫn bồng cô, l*иg ngực phập phồng, bởi vì không nhìn thấy, tâm tư tạm thời tỉnh táo lại, nhưng thân dưới thì không dễ chịu, cô dựa vào anh chống đỡ cho mình, khi thì vặn vẹo phần eo điều chỉnh, khiến anh có cảm giác xung động muốn đâm chết vào một khoảnh khắc nào đó.
“Em có thể đừng cựa quậy trước không?” Anh cắn răng, giọng điệu hơi kiềm nén.
Bạch Lộc nhìn nửa khuôn mặt bị che khuất của anh, mang theo vẻ hoang mang: “Cái gì gọi là cựa quậy? Em muốn cạ…”
Cô hơi kéo dài âm cuối một chút, nghe ra tiếng rêи ɾỉ trêu chọc người khác, khiến anh nhất thời không thể kiềm chế, nắm lấy mông cô đè tới càng chặt hơn, cắt đứt hoàn toàn không gian hoạt động của cô.
Bạch Lộc không đề phòng anh có hành động này, đột nhiên hít sâu một hơi, người căng cứng khó chịu, đè vai anh muốn rút ra, nhưng bởi anh có linh cảm, ngược lại càng đè xuống mạnh hơn.
“Em muốn chết!” Cô đột nhiên kêu to.
“Là ai muốn ai chết, em nói rõ ràng đi.” Anh lạnh lùng nói.
Bạch Lộc hiểu rõ đàn ông tại phương diện này đều có lòng ngang bướng, cô không thể đánh bừa, chỉ đành làm mềm chính mình.
“Anh đi về trước hai bước.” Cô năn nỉ anh.
Anh nghe lời đi hai bước, sau đó dừng lại, thứ kia hình như đang xoay chuyển theo trong cơ thể cô, nhưng chẳng hề tách khỏi.
Hai người đều thoải mái thở ra một tiếng.
Cô nhẫn nhịn: “Đi nữa, cứ đi tiếp.”
Anh sải ra một bước, đi chầm chậm, bước chân rất nhỏ.
Bạch Lộc quay đầu nhìn phía sau, bọn họ vẫn còn ở chính giữa phòng khách, còn cách phòng ngủ mấy mét.
Cô chợt khơi dậy tâm tư đùa giỡn, lấy ngón tay nhẹ nhàng vân vê bờ môi anh.
Bởi vì bị che mắt, anh chỉ có thể mở miệng hô hấp.
Vân vê chơi đùa một hồi, cô đổi sang bờ môi mình dán lên, khẽ khàng hôn một cái.
Anh giống như nắng hạn gặp mưa rào, chỉ một chút không nhận được sự thỏa mãn, nghênh đón muốn hôn lấy cô.
Cô cho cơ hội này, nhưng mới vừa chạm vào thì lập tức rời khỏi, trêu chọc như gần như xa, chơi trò mờ ám.
Qua mấy hiệp, cuối cùng anh bất mãn, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ kiềm nén, giơ lên một bàn tay khống chế cái ót của cô, động tác hung hăng gặm cắn.
Cùng lúc đó, Bạch Lộc mất chỗ dựa, suýt nữa sắp rơi xuống, theo phản xạ kẹp lấy thắt lưng anh, hai tay cũng buông ra ánh mắt anh, sửa thành ôm cổ anh.
Tình thế lại trở về trước đó, cô nhìn hai tròng mắt anh gần ngay trước mắt, l*иg ngực phập phồng dữ dội.
Anh không muốn cứ đứng trì hoãn nữa, sau khi hôn sâu vài cái, vịn eo cô đi thẳng vào phòng ngủ, giơ chân dùng sức mở cửa.
Bạch Lộc bị mang vào ngược hướng, cảm thấy mình giống như một cơn gió, ngay sau đó bị cuốn trong chiếc giường mềm mại.
Tần Long theo cơ thể cô cùng nằm xuống, sức hút kia đè nén cô đến nỗi l*иg ngực khó chịu.
Anh lập tức nhổm dậy, nằm trên người cô, hình như nhìn một hồi lâu, sau đó chậm rãi đứng lên.
Bạch Lộc có cảm giác cô độc bị tách rời, cô nằm tại chỗ nghi hoặc hỏi: “Anh đi đâu thế?”
Tần Long không nói chuyện, người đã đi tới cửa, dừng lại, sờ soạng một lúc, bộp một tiếng bật đèn lên.
Bạch Lộc bị ánh sáng phía trên đầu chiếu thẳng vào không mở mắt ra được, cô lấy tay che trên đầu, híp mắt nhìn anh ở đằng kia điều chỉnh nhiệt độ trong phòng, ngay sau đó hơi lạnh từ trong góc thổi ra ào ào.
“Anh qua đây.” Cô gọi anh, “Tắt đèn đi.”
Cô vừa mới nói xong câu này, đèn theo đó mà tắt đi.
Ánh mắt thích ứng với bóng tối lần nữa, cô thấy bóng dáng anh đi đến mép giường, bắt đầu cởϊ áσ sau đó là quần.
Bạch Lộc lẳng lặng chờ đợi, để không kéo dài tiến độ, đồng thời cũng cởi ra nội y của mình.
Cái móc của cô khá rườm rà, nửa nghiêng người, hai tay với ra sau, đang bận rộn thì cảm thấy phía sau giường lõm xuống, hai lòng bàn tay to lớn bao phủ hai tay cô.
“Để anh.” Anh cầm lấy sợi dây đeo, cởi móc ra cho cô.
Bạch Lộc nghe theo buông tay, cảm giác được sự run rẩy khi tay anh chạm vào da thịt mình, nhưng cô lại đồng thời yêu cầu nhiều hơn: “Giúp em gãi ngứa một chút.”
“Chỗ nào?”
“Chỗ này nè.”
Anh cười một tiếng: “Tay anh thô ráp, gãi làm trầy da em thì sao?”
“Anh chưa từng gãi trầy da à?” Giọng cô giống như câu hồn, thốt ra một cách êm ái.
Tần Long không còn kiên nhẫn dây dưa với cô nữa, trực tiếp mau chóng giúp cô cởi ra hết thân trên, ngay sau đó hai tay cầm lấy bờ ngực mềm mại của cô.
Bạch Lộc ôm cổ anh lần nữa đổi vị trí cơ thể, hai chân quấn sau thắt lưng anh, tay phủ trên bàn tay người đàn ông ở trước ngực, theo anh xoa nắn mấy cái, dùng cơ thể hết sức mời mọc.
Bất cứ người đàn ông nào cũng không chịu được như vậy, nhưng Tần Long vẫn trì hoãn một chút, nửa đường ngắt ngang: “Em không phải mua bαo ©αo sυ sao?”
Bạch Lộc suy nghĩ: “Vừa rồi không dùng, giờ anh muốn dùng ư?”
Anh không trả lời thẳng: “Dùng thì tốt cho em.”
Cô hỏi lại: “Đối với anh có tốt không?”
Anh lại đổi cách nói khác: “Dùng rồi không có phiền toái.”
Cô lại hỏi: “Thật sự có phiền toái thì giải quyết thế nào?”
Anh giật mình, chẳng biết trả lời ra sao.
Bạch Lộc chỉ tùy tiện hỏi thôi, cũng không muốn khiến anh khó xử, cô lấy tay chỉ trên mặt đất: “Anh tìm thử xem, chắc là có một cái.”
Tần Long đứng dậy tìm, thật sự có, sau khi lấy được anh liền xé ra, trực tiếp mang vào cho mình.
Bạch Lộc nhắm hai mắt, lắng nghe rõ ràng cả quá trình anh mang vào, sau đó cảm giác được anh lại nằm lên, nằm lại tư thế trước đó của hai người, cô phối hợp với anh, cho đến khi anh tiến vào cơ thể cô.
Lần này hai người đều không nói chuyện, im lặng hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ vui sướиɠ.
Không biết qua bao lâu, anh đột nhiên lên tiếng: “Màu sắc phòng em khá tối*.”
Cô giải thích: “Đây là phong cách trang trí.”
Anh không đáp lời, cô vuốt ve l*иg ngực nhẵn nhụi của anh, cuối cùng di chuyển xuống, nói: “Anh cũng rất sâu*.”
“…”
(*) bạn Lộc chơi chữ, cả hai từ “tối” và “sâu” đều dùng từ 深 (thâm)
Anh cảm thấy cái tay kia sắp chạm vào mình, thân dưới đẩy mạnh mấy phần, hỏi cô: “Màu tối hay là anh sâu?”
Bạch Lộc bị sức lực kia đâm vào rêи ɾỉ ra tiếng, muốn nói nhưng lại không muốn để anh quá đắc ý.
Anh không nghe được câu trả lời, không hài lòng lặp lại sức lực: “Màu tối hay là anh sâu?”
“Anh sâu.” Cô hạ gục, vì để trả thù gãi ngứa chỗ bụng anh.
Anh gầm nhẹ một tiếng, bắt lấy bàn tay giở trò xấu của cô khóa ở phía trên, con ngươi đen nhìn cô chằm chằm: “Hồi trước đã từng chơi đùa?”
Cô không hiểu, nói: “Anh cũng biết em là lần đầu tiên.”
“Trước kia thì sao? Có người từng thích không?” Anh ép hỏi, động tác cũng có chút không dịu dàng.
Bạch Lộc không hiểu vì sao anh đột nhiên tức giận đến vậy, không muốn để anh hiểu lầm giận dỗi, cô giải thích: “Anh là người duy nhất em thích, sau này cũng vậy.”
Cô tưởng rằng câu trả lời chính xác như vậy đã đủ, nhưng anh vẫn thấy chưa đủ, đè xuống gặm mυ'ŧ cổ cô, nói ra trọng điểm: “Anh hỏi hồi trước của em, có hay không?”
“Hồi trước…” Bạch Lộc thì thào vài tiếng, đầu óc đột nhiên bùng nổ, sau khi mù mờ một lúc mới nói, “Em không có trước kia?”
Anh từ cần cổ cô ngẩng đầu lên, nhẹ giọng: “Là ý gì?”
Cô sờ khuôn mặt anh, yên tĩnh một lúc: “Nếu em nói với anh, em là một người không có quá khứ thì sao?”
Động tác Tần Long dừng lại, anh nuốt nước bọt, trong cổ họng phát ra một tiếng: “Em nói tiếp đi.”
Bạch Lộc hít sâu một hơi, giọng bình thản kể lại: “Trận tai nạn xe cộ của bố mẹ em, bản thân em cũng mất trí nhớ.”
“Trước đây tại sao không nói?”
“Chuyện quá khứ, em thật sự không nhớ ra, cũng không có ảnh hưởng gì, không cần phải nói ra làm anh sợ.” Cô ngẩng đầu hôn môi anh, “Anh là hiện tại.”
Anh không nhúc nhích, hỏi: “Chưa từng nghĩ tới lỡ như có người rất quan trọng sao?”
Cô lập tức đáp lại: “Có, chính là bố mẹ em.”
“Còn lại thì sao?”
“Còn lại chính là bạn học bình thường.”
“Em không liên lạc ư?”
“Liên lạc không được.”
“Vì sao vẫn chưa khôi phục trí nhớ?”
“Hiện tại em đang hoang mang về vấn đề này.”
“Bạch Lộc?”
“Hửm?”
Tần Long nằm xuống bên cạnh cô, không ngừng vuốt ve khuôn mặt cô, sau một lúc cân nhắc thì cất tiếng: “Em có nghĩ tới, đi tìm về quá khứ, lỡ như có…”
“Lỡ như có cái gì?” Khuôn mặt cô hướng về phía anh.
“Lỡ như có người rất yêu rất yêu em, vẫn luôn chờ em.”
Cô quyết đoán lắc đầu: “Không đâu.”
“Tại sao không chứ?”
Giọng nói cô kiên định: “Nếu thật sự có, người nhà em sẽ nói cho em biết, huống chi người kia vì sao không đến tìm em?”
Anh hỏi tiếp: “Nếu anh ta thật sự tới tìm em, em sẽ chấp nhận chứ?”
Cô vẫn lắc đầu: “Không.”
Không đợi anh hỏi lại vì sao, cô nói rõ trước: “Quan điểm của em về phương diện tình cảm là không có thứ tự trước sau, cho dù có người càng tốt hơn anh, em cũng coi như không nhìn thấy, em chỉ cần anh.”
Lý do của cô chắc chắn, rơi vào lỗ tai anh không sót chữ nào, nhưng anh không biết nên có cảm tưởng gì.
Khoảnh khắc ấy, lòng anh chua xót, là nên cảm thấy hạnh phúc hay là nên cảm thấy tiếc nuối đây.
Thật đáng buồn là, hai loại cảm giác này đều có liên quan tới anh.