[Harry Potter] Màu Đen Màu Xám

Quyển 2 - Chương 4: Giáo sư của tôi

Blaise ngẩng đầu nhìn những cửa sổ không còn mảnh kính nào, kinh hoàng nhìn tôi: "Ma lực của con lại bạo động?"

"Con nghĩ đúng thế đấy."

Tôi thở hổn hển ôm lấy cơ thể, có cái gì đó từ trong thân thể tôi đi ra...

Khuôn mặt Blaise chưa bao giờ nghiêm túc như vậy.

"John, anh đi trước đi."

Chú Walker nhìn cô, miệng giật giật: "Em..."

"Anh đi mau." Blaise nóng nảy nói, đồng thời thử đi về phía tôi.

Chú ấy do dự, nặng nề dừng chân: "Haiz"

Chú ấy rời đi.

"Blaise, con cảm thấy con không khống chế được, mẹ đừng lại đây..." Tôi rất khó chịu, toàn thân rất đau, nước mắt nước mũi cùng nhau chảy ra.

Cô kiên quyết nói: "Không. Mẹ biết rằng con sẽ không làm mẹ bị thương, đúng không?" Giọng nói cô dịu dàng, chậm rãi: "Đi theo tiết tấu của mẹ, thử đem ma lực thu lại, nào..."

Tôi sẽ không làm hại Blaise. Tôi biết dù có chết Blaise cũng sẽ đến bên cạnh tôi, tôi phải đem ma lực thu lại, không thể để chúng làm cô bị thương.

Tôi đi theo tiết tấu của Blaise, thử thu chúng lại. Tôi đau gần chết, thần kinh, tế bào đều kêu gào đau đớn.

Sau đó chúng chậm rãi êm dịu đi.

Tôi thoáng thở dài nhẹ nhõm, lộ ra nụ cười mệt mỏi: "Thiếu chút nữa..." thời điểm tôi hơi phân tâm một chút, chúng đột nhiên mạnh hơn, bộc phát càng mãnh liệt.

Máu mũi tôi phun ra. Tôi cố gắng ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Blaise đầy nước mắt, cô từng bước kiên định, gian nan đi về phía tôi. Tôi tuyệt vọng nghĩ chẳng lẽ chúng tôi sẽ chết ở đây.

Sau đó ầm một tiếng, cửa sau mở ra.

Giáo sư Độc dược của chúng tôi đi ra từ bên trong, bực bội nói: "Ồ, một lần, hai lần! Sylvia Hopper, vì sao trò toàn bạo động ma lực ở trước cửa nhà ta?"

Tâm tình của tôi chưa bao giờ tốt như vậy, cho dù toàn thân đau đớn tôi vẫn không nhịn được nở nụ cười, tôi biết chúng tôi đã thoát chết.Tôi miễn cưỡng xoa cái mũi chảy máu không ngừng, nói mơ hồ không rõ: " Thật khéo thưa giáo sư, hóa ra giáo sư cũng ở hẻm Spiders."

Giáo sư trừng mắt nhìn tôi, khóe miệng kéo kéo, dường như muốn nói vài câu châm chọc tôi như bình thường. Nhưng giáo sư không hề nói gì, hừ một tiếng nặng nề, vung đũa phép làm vài phép về phía tôi, sau đó đưa tôi đang trôi nổi trên không giống khinh khí cầu rồi kéo tôi vào nhà.

Blaise vội vàng bước nhanh đi theo. Tôi nhìn thấy cửa phòng của thầy nhanh chóng mở ra rồi đóng lại, lại không bằng lòng chậm chạp mở ra, cứ như ông ấy muốn để Blaise ở ngoài cửa...

Thật là một chút phong độ đàn ông đều không có, giáo sư. Tôi không vừa lòng nghĩ, sau đó yên lòng mà ngất đi.

----

"Con yêu, con đã tỉnh? Có thấy đau không con? Có thấy chỗ nào không thoải mái không con?" Blaise cầm tay tôi, ngồi bên giường tôi.

Không, cũng không phải giường của tôi.

Tôi cúi đầu nhìn chiếc khăn trải giường màu xanh lá, nó nhìn giống như ở ký túc xá... Tôi chậm rãi quay đầu.

Trong phòng chỉ có vài món đồ đạc màu tối, nhìn có vẻ đã lâu không được lau chùi.

"Không đau, con ổn rồi. " Tôi nói, " Blaise, nơi này... không phải là phòng ngủ của giáo sư Snape chứ ạ... "

Blaise trả lời : " Đúng vậy. ", Cô khó hiểu nhìn tôi, " Làm sao thế ? "

" Không có gì ạ. Con chỉ hơi chút váng đầu... " tôi nói. Tôi chỉ cảm thấy cực kỳ kinh ngạc thôi...

Giáo sư Snape với khuôn mặt âm trầm đi đến, cả người đều tỏa ra cảm giác bực bội vì bị làm phiền.

" Choáng váng đầu là triệu chứng nhẹ nhất của ma lực bạo động, trò thật may mắn, trò Hopper. Ta nghĩ trò tốt nhất nên học cách khống chế tình cảm của mình, " ông ta lạnh lùng, châm chọc, từ ngữ rõ ràng nói, " Trò không thể luôn trông cậy vào vị giáo sư bất hạnh bị làm phiền vào ngày nghỉ lúc nào cũng xuất hiện bên cạnh được. "

Tôi ngẩng đầu nhìn ông ấy, có thể là đang ở thế giới Muggle, nên ông ấy cũng không mặc áo choàng, chính là mặc áo sơ mi màu đen, tất cả các nút áo sơ mi đều được cài... Tóc hình như cũng không còn đầy mỡ nữa...

" A. " Tôi nhạt nhẽo nói : " Được ạ. "

Nhưng hiển nhiên là tôi trả lời có chút chậm, giáo sư Snape mân đôi môi nhợt nhạt của mình, nói : " Trò đã khôi phục lại tác phong trì độn của mình, như vậy ta có thể kết luận... trò đã bình thường, trò Hopper ? Như vậy. " ông ấy có vẻ như không thể khống chế được sự tức giận nữa rồi, " Có thể trả lại cho vị giáo sư độc dược đáng thương này một môi trường yên tĩnh, để ông ấy có thể an tâm rửa sạch độc dược bị hủy vì cứu học trò muốn làm nổ tung bản thân không? "

" Vâng... được ạ... " Tôi sợ hãi nói.