Vô Hạn Thự Quang

Quyển 1 - Chương 16: Bị lừa

Đây là…

Cảm giác trên chiến trường.

Sở Hạo chui ra ra từ trong cống thoát nước lập tức hít một hơi thật dài, loại không khí tràn ngập mùi khẩn trương, sợ hãi, nghiêm túc, yên tĩnh cùng cảm giác nguy cơ khắp nơi này… hắn quả thực quá quen thuộc, đây là hương vị của chiến trường.

Có lẽ không phải loại chiến tranh như trong sử thi, cũng không phải đánh nhau nơi nghèo đói. Nhưng mùi vị kia đúng là hương vị của chiến trường. Sở Hạo hít sâu một hơi, toàn bộ tâm tình liền bình tĩnh lại. Lúc trước xây dựng bố cục, hắc có chút chần chờ không quyết nhưng giờ phút này đã chậm rãi bị đánh tan. Hắn mỉm cười nhìn Ao Saqi nói: “Đi thôi, không cần quá gấp, nếu thật sự có thiết bị giám sát vậy vừa vặn để chúng nhìn thấy hai ta.”

Ao Saqi trầm ổn nhẹ gật đầu. Hai người đi không quá nhanh nhưng cũng chẳng chậm. Mà thực ra cả hai lúc này đã không thèm quan tâm đến chuyện có gây động tĩnh hay không nữa rồi, ngược lại còn cố ý hất lên một ít đá vụn, tiếng bước chân cứ như vậy vang lên trong hẻm nhỏ. Đoạn đường này kỳ thật cũng không dài, chẳng bao lâu đã đến được mục tiêu. Đứng trước cánh cửa sắt, Sở Hạo quay đầu cười cười nhìn Ao Saqi rồi từ trong túi rút ra một cây kim nho nhỏ, loay hoay trước ổ khóa một chút, cảnh cửa liền bật mở. Hai người không chút chần chừ vọt vào trong, Sở Hạo còn tiện tay đóng sập cửa lại, âm thanh càng thêm vang dội.

“Bắt đầu đi, chúng ta ước chừng có ba đến năm phút chuẩn bị, tiếp theo là ba phút tìm đường lui.” Sở Hạo vừa vào trong liền tra xét xung quanh tìm kiếm mấy thùng dầu đồng thời nới Ao Saqi.

Khác với Sở Hạo, Ao Saqi trong phương diện này là người trong nghề, lợi dụng khí cụ đơn giản để chế tạo thuốc nổ là thứ hắn học tập, chớ đừng nói chi đến việc trong phòng có sẵn ống dẫn gas, hắn cũng lập tức chạy đi hỗ trợ. Hai người phân công nhau làm việc, chỉ ngắn ngủi một hai phút là có thể chế tạo thành công mọi thứ đủ để đánh sập tòa nhà này, sau đó chỉ cần mở gas quẹt lửa nữa là xong.

Ngay khi hai người bắt đầu chế tạo thiết bị, Ao Saqi đột nhiên hỏi: “Sở, anh cho rằng thế giới luân hồi này là thực không? Bên trong thật sự có vô số thuộc tính cường hóa?”

“Vô số là bao nhiêu? Một trăm triệu? một tỷ? hay một vạn? Cái đó phải dựa vào quyết định chủ quan của cậu, cho nên tính chân thực của việc ‘có vô số thuộc tính cường hóa’ tôi cũng không dám khẳng định, nhưng có một điều tôi dám chắc, nếu không gian chủ thần trong lời Jenny là thật, như vậy thứ tôi muốn cường hóa chắc chắn sẽ có.” Sở Hạo cũng không ngẩng đầu, cứ thế hồi đáp.

Ao Saqi lại thấy hứng thú hỏi: “Sở, anh là người thông minh nhất tôi từng thấy. Tôi rất hiếu kỳ không biết anh muốn cường hóa cái gì? Là thành người có siêu năng lực như X-Men à? Hoặc là siêu nhân có lực lượng kinh người, không gì không làm được, hay khả năng khống chế không gian, thời gian gì đó?”

Sở Hạo bấy giờ mới hơi ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhưng cũng chỉ cười cười: “Không ngờ cậu cũng xem những thứ này, cậu có biết quy tắc Dungeons Dragons không?”

Ao Saqi gật đầu khẳng định: “Làm sao có thể không biết, danh tiếng của quy tắc này rất lớn, tôi trong lúc rảnh rỗi cũng sẽ chơi những trò này.”

Sở Hạo bấy giờ mới cúi đầu làm tiếp: “Không có năng lực nhỏ yếu, chỉ có người dùng nhỏ yếu, những lời này hẳn rất nhiều người đã nói qua, nhưng trên thực tế năng lực bản thân có mạnh có yếu, đây là sự thực không thể trối cãi. Ví dụ như ngươi phun ra ngọn lửa chỉ nhỏ bằng que củi, ta đây phun ra thái dương, mạnh yếu trong đó đã đối lập nhau rồi. Có lẽ hỏa diễm của ngươi vào thời khắc mấu chốt sẽ đốt lên kíp nổ làm nghịch chuyển tình thế, nhưng điều đó không nói lên hỏa diễm của ngươi mạnh hơn thái dương của ta. Lực lượng chính là lực lượng, chân chân thật thật, bất luận nói thế nào cũng không thay đổi được điểm này.”

“Thế giới điện ảnh trước mắt đã được nghiệm chứng là thật, nếu như chúng ta có thể sống sót, vậy kế tiếp chính là nghiệm chứng cường hóa của chủ thần không gian… Tôi vẫn luôn tin tưởng một điều, muốn đạt được bao nhiêu phải trả giá bấy nhiêu. Chỉ sợ ngươi muốn cường hóa năng lực càng lớn thì điểm số ngươi phải bỏ ra càng nhiều. Ví dụ ngươi muốn một cái huyết thống siêu nhân thì cần mười vạn điểm thưởng, đến lúc đó cũng chỉ đành trợn mắt nhìn mà thôi, không phải sao?”

“Mà thực ra thì trong đoàn đội của chúng ta không có người thâm niên chính thức, Jenny không thể tính là người thâm niên được, kể từ đó, phim kinh dị, khoa học viễn tưởng, thảm họa đối với chúng ta đều có nguy hiểm rất lớn. Chúng ta không có điểm số dư thừa tích lại để đi cường hóa năng lực cường đại, đây chính là khốn cục, trước mắt tôi nghĩ tới hai biện pháp.”

“Một là hợp tác đoàn đội, y theo năng lực, chức nghiệp, tính cách, thể chất của mình ở thế giới thật mà quyết định phương hướng cường hóa, hình thành chỉnh thể có thể phối hợp, bổ sung cho nhau. Chẳng qua cái này có độ khó tương đối lớn, một là vấn đề tín nhiệm, hai là số lượng thành viên, ba là ăn ý khi hợp tác, những điều này không phải trong thời gian ngắn mà hình thành được.”

“Về phần biện pháp thứ hai… Đây là ý định của tôi, tận mọi khả năng cường hóa theo lối vạn năng, có thể lo lắng đến nhiều phương diện mà phối hợp cường hóa hợp lý. Tôi lựa chọn hệ thống ma pháp trong DD , hoặc là huyết thống ma pháp sư hay cái gì đó tương tự. Tóm lại tôi muốn cường hóa năng lực ở phương diện này. Vấn đề cường đại và nhỏ yếu ngược lại trở thành không quan trọng.”

Ao Saqi như có điều suy nghĩ, hắn cũng chơi loại trò chơi DD, hơn nữa còn rất quen nội dung của nó. Trong DD, ma pháp sư ở thời kỳ đầu thật ra không mạnh, số lần sử dụng phép thuật thì ít, uy lực lại nhỏ, thậm chí còn thua kém các loại vũ khí nóng hiện đại. Là người mới, điểm thưởng chỉ có như vậy, muốn cường hóa ma pháp sư đoán chừng sẽ không có bao nhiêu ma pháp để sử dụng. Nhưng Sở Hạo nói không sai, để thích ứng với mọi tình huống, cường hóa ma pháp sư là tốt nhất, mạnh yếu lại trở thành không quan trọng.”

“Hơn nữa, hệ thống DD kéo dài, cuối cùng có thể cường hóa ra cái kia…”

Sở Hạo không giải thích cặn kẽ nữa, lời đến đó liền thôi, nhưng trong đầu hắn hiện tại không ngừng hiện lên vô số người đã mất, hảo hữu, chiến hữu cùng cô gái hắn đã từng yêu…”

Nếu như… Bọn họ còn có thể sống, vậy thật tốt biết bao…

Cả hai không nói chuyện nữa, mãi tới khi thiết bị cho vụ nổ được chế tạo xong, Ao Saqi lẳng lặng nhìn về phía Sở Hạo, hắn muốn biết Sở Hạo rốt cục muốn làm gì. Nhưng sở Sạo lại không để ý tới hắn, cứ lẳng lặng ngồi tại chỗ. Mãi tới khi hai người nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng ma sát, Sở Hạo mới lên tiếng: “Quả nhiên là có thiết bị giám sát, nhưng mà tốc độ chậm hơn so với ta tưởng tượng, xem ra thành phố này vẫn cỏn rất nhiều người chưa bị bắt…”

Ao Saqi nhìn Sở Hạo cầm thiết bị kích nổ, hắn tò mò hỏi: “Nếu như không có thiết bị giám sát thì phải làm thế nào?”

“Vậy rất đơn giản… đi ra khỏi đường cống nước, một đường chạy trốn tới nơi trú ẩn, nhẹ nhẹ nhàng nhàng không phải rất thoải mái sao? Sở Hạo cười cười. Hắn nhìn kỹ cái nơi đang phát ra tiếng ma sát kia rồi tìm một khe hở nhỏ ném thiết bị kích nổ vào trong.

Bành! Tiếng nổ lớn khiến hai người cảm giác như cả căn nhà đều đang run rẩy nhẹ. Chẳng qua uy lực cũng không lớn như trong tưởng tưởng, hiển nhiên, bằng vào ít công cụ thô sơ muốn tạo ra vụ nổ lớn là điều không thể. Trừ phi bọn họ mở hết đường ống gas, đem cả căn phòng thành thùng thuốc nổ, như vậy mới tạo thành uy lực mà Sở Hạo chờ mong.

“Hiện tại chỉ cần lẳng lặng chờ đợi thôi.”

Lẳng lặng đợi… Ở nơi nào đó, một cô gái bị lừa đang ra sức nguyền rủa…

Jenny đã không phải muốn mắng người nữa rồi, trên thực tế nếu Sở Hạo đứng ở đây bây giờ thì nàng nhất định đánh cho hắn một trận, được rồi, ít nhất cắn hắn một miếng cũng được…

Y theo lời Sở hạo, hắn vào Ao Saqi làm mồi nhử, còn nàng đi vận chuyển thi thể sẽ rất an toàn, nhưng trên thực tế... an toàn quái gì! Sở Hạo thuần túy là lừa nàng! Cái này cũng gọi là an toàn à, nàng thật sự không biết chỗ đó mới là nơi nguy hiểm!

Ngay khi Jenny nghe thấy tiếng bạo tạc đầu tiên, nàng sợ hãi, lo lắng, còn mang theo chút hưng phấn mơ hồ chui ra từ đường cống thoát nước, sau đó lại chạy vội đến chỗ người phụ nữ trung niên gặp chuyện không may, tiếp đến phải chịu đựng cơn buồn nôn mang thi thể đó tới chỗ mục tiêu được chỉ định. Kế hoạch thì là thế, nhưng vừa đi được nửa đường, tâm nàng liền nguội lạnh. Nàng nhìn thấy chỗ đó có ít nhất ba con bạch tuộc máy cỡ nhỏ, một ‘tinh tinh’, còn trên bầu trời, tàu ‘mực bay’ đang lượn vòng. Đây là trạng thái bao vây tiêu diệt à?

Chẳng qua Jenny đã đến chỗ này thì không thể dừng được, nàng vội vàng xông tới, nhưng một con chương ngư máy cũng đã phát hiện ra nàng. Tuy nàng dùng tơ nhện để tung mình giữa không trung nhưng con chương ngư máy kia cũng linh hoạt vô cùng, những xúc tu của nó cắm trực tiếp lên tường, dùng đó để tăng tốc độ đuổi theo.

Lần này thật sự là tiến lùi không được rồi, Jenny gấp đến độ hai mắt giăng đầy tơ máu, dường như sắp khóc đến nới, chẳng qua nàng chỉ thoáng chần chờ, cuối cùng vẫn cắn răng dùng tơ nhện bọc lấy thi thể người phụ nữ kia rồi tháo chạy.

Nói thì chậm nhưng diễn ra rất nhanh, hiện tại Jenny cách tòa cao ốc mục tiêu chỉ khoảng hơn ba mươi mét, còn chương ngư máy phía sau cách nàng chừng hai mươi mét, hai bên một trước một sau lao tới phía trước. Mà ở bên trên, tàu ‘mực bay’ không ngừng đánh xuống các loại công kích ý đồ ngăn cản bước tiến của nàng, chỉ cần hơi chậm một chút là chết chắc.

Trong lúc nguy cấp, Jenny cũng kích phát máu liều, chỉ thấy hai tay nàng khẽ rung, trong thời gian 1s, trên không con đường nhỏ phía sau xuất hiện mạng nhện chi chít. Khi phi thân tới điểm cao nhất, nàng không buông tay ra mà mượn lực bắn về phía sau. Xúc tu của con bạch tuộc máy cách nàng chưa tới 5~6m, mắt thấy sắp bị bắt, nàng bỗng lay động tơ nhện, mượn lực rơi để kéo căng dây và phóng mạnh về phía trước, tốc độ quả thực nhanh kinh người. Đối diện chính là tòa cao ốc mục tiêu rồi.

Trước sau chỉ diễn ra trong nháy mắt, Jenny đã vượt qua còn bạch tuộc máy truy cản, thậm chí xúc tu của con phía trước cũng không bắt được nàng. Cả người xuyên qua một tầng cửa kính, chỉ thấy kim quang trên người chớp động, cả người không tổn thương gì, song bên hông xuất hiện vài tia sương mù màu trắng. Jenny vừa lọt vào phòng, người còn chưa rơi xuống đất, hai tay đã điên cuồng phóng tơ bịt kín cửa sổ. Xong xuôi, thân thể nàng mới tiếp đất trong tiếng vang trầm đυ.c.

“Đau a, thiệt là đau a…”

Trong mắt Jenny mang theo hơi nước, phản ứng đầu tiên của nàng là đưa tay sờ tới bên hông, đến khi một chút hắc bột rơi ra, nước mắt rốt cục nhịn không được tuôn trào như mưa, cái gì cũng mặc, còn chẳng thèm để ý chỗ cửa sổ đang bị xúc tu đánh lõm vào, giống như bản thân vừa mất đi thứ gì đó trọng yếu vậy.

“Được rồi, không phải chỉ là một đạo cụ phòng hộ cấp thấp thôi sao?”

Thanh âm Sở Hạo bỗng vang lên phía sau nàng, cùng với đó là một bàn tay vỗ nhè nhè lên vai, khiến tâm trạng ủy khuất thoáng cái với đi rất nhiều.

“Về sau tôi trả lại cho cô mười cái…”