Vô Hạn Thự Quang

Quyển 1 - Chương 14: Nổ lớn

Con người làm thế nào để sinh tồn được trong thế giới những phim kinh dị, khoa học viễn tưởng cùng thảm họa này vậy?

Đầu tiên, trong các bộ phim ấy, lực lượng cá nhân không có ý nghĩa gì lớn, hơn nữa độ khó của chúng cũng không giống nhau. Ví dụ như đều là loại nguy cơ sinh hóa, chỉ cần không gặp phải siêu cấp quái vật như licker, người bình thường vẫn có thể sống sót được trước zombie bình thường vây công. Nhưng nếu gặp một số phim kinh dị mà vật lý không giải thích được như u linh, nguyền rủa, vân vân, một vạn người tiến lên cũng chết chắc, chỉ có thể dựa vào vận khí mới sống sót được.

Phim khoa học viễn tưởng, thảm họa cũng vậy. Thí dụ như trong loại phim khó nhất là ‘thảm họa’. Chưa nói tới cái khác, chỉ cần mấy viên thiên thạch rơi xuống là đủ diệt thế rồi, người nào nghịch chuyển được chứ? Càng đừng nói tới thứ khủng bố hơn như mặt trời bạo tạc, hay du hành vũ trụ mà gặp lỗ đen…vv, con người căn bản không thể đối kháng được với những thứ này.

Như vậy… rốt cuộc phải làm sao mới sống sót được trong thế giới luân hồi?

Từ lúc Sở Hạo xác nhận tính chân thật của thế giới luân hồi cho đến bây giờ, thời gian trôi qua cũng được mấy tiếng, đủ để hắn suy nghĩ cẩn thận một số chuyện, đại loại như ý nghĩa tồn tại của nó.

Bất cứ chuyện gì đều có ẩn chứa ý nghĩa! Bản thân hắn sáng lập tổ chức kẻ phản nghịch là có mục đích, thậm chí tổ chức C tổ chức X tồn tại cũng vì muốn nhằm đến mục tiêu của họ. Trừ loại tinh thần thất thường hoặc sinh vật không có ý thức tự chủ mới làm ra chuyện vô nghĩa. Người kiến tạo ra thế giới luân hồi hẳn cũng không phải sinh vật thần kinh như vậy.

Đã thế thì việc kiến tạo ra thế giới luân hồi nhất định có ý nghĩa riêng. Mà những người tham gia như bọn hắn tất nhiên cũng do nguyên nhân nào đó, về phần đấy là gì thì tạm thời chưa rõ, dù sao hắn hiện tại không có tin tức gì cả, muốn cứ thế mò ra ý nghĩa tồn tại thực sự của nơi này thì thật quá khó.

Nhưng, không phải hắn hoàn toàn chưa thu được manh mối nào, ví dụ như Jenny từng nói việc cường hóa các loại thuộc tính, khí cụ, huyết thống…vv Những thứ ấy tồn tại trong thế giới luân hồi khiến hắn nghĩ tới các trận giác đấu thời cổ, đầu tiên là tập trung rất nhiều nam nhân cường tráng, phát vũ khí cho bọn họ, sau đó để họ gϊếŧ chóc lẫn nhau hoặc chiến đấu với dã thú. Người thắng có thể sống tiếp, người bại lập tức tử vong.

Nếu như lại thêm vào một ít chế độ, ví dụ như gϊếŧ một người sẽ đạt được điểm thưởng, dùng điểm thưởng đổi lấy vũ khí khôi giáp hoặc tọa kỵ người hầu gì đó, hay như 100 điểm sẽ được tự do, 1000 điểm liền thành quý tộc…vv Hình thức như vậy không phải rất giống với thế giới luân hồi trước mặt sao?

Thế người nhìn bọn họ gϊếŧ chóc trong thế giới này là ai? Chẳng lẽ thực sự có Thần, Ma sao? Hoặc giả là tồn tại chí cao vô thượng hơn nữa?

Vô luận thế nào, đã có chế độ, lại có người xem, vây mục đích của bọn hắn khẳng định không phải vì muốn chứng kiến một tràng đồ sát máu tanh, ít nhất không hoàn toàn như vậy. Từ đó có thể đạt được một kết luận trọng yếu, kết luận đó đủ để… Hoặc là nói làm người ta có hy vọng sống sót trong vô số thế giới luân hồi, từ đó cho thấy…

Thế giới luân hồi không phải muốn bọn họ tất cả tử vong, như vậy tất nhiên sẽ không đưa ra nhiệm vụ hay ném họ vào nơi hẳn phải chết.

Tất cả phim kinh dị trong thế giới luân hồi đều tồn tại một sinh lộ.

Sở hạo đem tất cả trình tự phân tích cùng kết quả hồi tưởng lại một lần, tâm tình chậm rãi buông lỏng. Hắn không sợ nguy hiểm, cũng không sợ chết, nhưng hắn sợ nhất là tuyệt cảnh. Bởi như thế, muốn sống sót phải dựa vào vận khí, hắn tuyệt đối không hy vọng đánh cược với vận khí. Chỉ cần có chút xíu hy vọng, hắn cũng sẽ cố gắng tranh thủ. Hành động đánh bạc thuần túy là đang vũ nhục tất cả đồng đội đã thành lập nên tổ chức kẻ phản nghịch, cũng là vũ nhục mỗi một lần sống sót của hắn, mà cái giá phải trả cho nó là những đồng đội không thể cứu bị bỏ lại.

Trong đường cống thoát nước vô cùng yên tĩnh, tiếng hít thở cùng tim đập của mọi người hỗn tạp lại với nhau khiến bầu không khí càng thêm trầm trọng nguy hiểm, nhưng không một ai dám nói câu nào, có trời mới biết trên đỉnh đầu có người ngoài hành tinh đang lượn lờ hay không. Ngay cả hai nhân vật chính vốn còn mơ hồ cũng không dám hó hé, chẳng phải vì bọn họ e ngại vũ khí sinh vật nào cả mà là Ares và J đang một trái một phải kẹp lấy, tùy thời có thể tấn công những chỗ yếu hại.

Mọi người chờ đợi ước chừng 10 phút, có lẽ lâu hơn, mà cũng có thể là ngắn, tại nơi tối tăm này không ai có thể nắm chắc thời gian. Bỗng tiếng Sở Hạo thấp giọng truyền tới: “Đã đi rồi, nhưng không biết bọn chúng có để lại thiết bị giám sát gì không, vạn nhất mà có thì sau này sẽ bị chúng tập kích liên tục. Chúng ta một người cũng chạy không thoát.

Jenny cũng đè thấp thanh âm: “Làm sao có thể, chúng sao tự dưng lại đi bố trí thiết bị giám sát chứ, cũng đâu phải người…”

Sở Hạo cắt đứt lời nàng: “Là sinh mệnh có trí tuệ cao cấp, cô không nên cho rằng chỉ có nhân loại mới tạo ra thiết bị giám sát. Trong phim cũng có cảnh nhóm nhân vật chính vừa điều khiển hai chiếc xe phóng ra khỏi tòa nhà liền bị một con ‘tinh tinh’ công kích. Trùng hợp? Làm gì có nhiều trùng hợp như vậy? Nói không chừng bây giờ thiết bị giám sát đã bố trí đầy đường rồi, chúng vẫn cần vô số não người mà.

Nghe thấy mấy chữ ‘não người’, trừ hai nhân vật phim ra, những người còn lại không khỏi thân thể khẽ run. Chỉ có hiểu rõ sinh vật ngoài hành tinh trong Skyline mới biết được bọn chúng kinh khủng thế nào, mới cảm nhận được sự khủng bố trong đó. Đây không còn là vấn đề tử vong nữa, mà là đến khi ấy muốn chết cũng chẳng thể, cho nên không ai dám mạo hiểm.

“Nhưng chúng ta cứ ở đây cũng không được, chưa nói tới chuyện có an toàn hay không, chỉ riêng việc tiếp tế đã khó giải quyết rồi. Chúng ta còn phải ở lại đây lâu, cần ăn cơm uống nước, mà hoàn cảnh chỗ này căn bản không thích hợp cho người ở lại…” Sở Hạo khẽ thấp giọng.

Mọi người nhất thời lâm vào trầm mặc, một lát sau Ares bỗng nói: “Chẳng lẽ cậu định đánh cuộc với vận khí một lần? Chúng ta cùng chạy lên, sau đó một mạch lao tới chỗ trú ẩn? Khoảng cách từ đây đến đấy cũng không còn xa nữa.”

“Khoảng cách theo đường thẳng chừng ba trăm thước, tính cả quãng đường phải đi tối đa bảy trăm mét, hơn nữa không phải đi qua đường lớn nào…” Sở Hạo cũng không trả lời Ares mà nhàn nhạt tính toán.

J lúc này cũng xen vào: “Ta có thể mang theo Elaine, tốc độ tuyệt đối không chậm hơn các ngươi.”

Jenny cũng vội vàng nói: “Tôi có tơ nhện, hơn nữa đã trải qua cường hóa phản ứng thần kinh, chỉ cần các bắt đầu di chuyển thì tốc độ của tôi tuyệt đối là nhanh nhất…”

Mấy người thấp giọng nói, nhưng không có bất kỳ ai hành động. Cả bọn đều đang đợi Sở Hạo quyết định. Bất tri bất giác, Sở Hạo đã thành đội trưởng của tiểu đội này.

Sở Hạo suy nghĩ hơn mười giây mới lên tiếng: “Thật có lỗi, có lẽ những gì tôi nói vừa rồi khiến mọi người hiểu nhầm. Tôi xin lỗi trước… Ý của tôi không phải là mau chóng chạy ra ngoài, sau đó đánh cược vào tốc độ và vận khí của mỗi người xem ai có thể sống sót. Hơn nữa chỗ trú ẩn sở dĩ được gọi như vậy là vì nó có thể cung cấp nơi ẩn nấp. Một khi chúng ta vội vàng chạy đến đó sẽ làm lộ vị trí, giá trị sẽ bị hạ thấp đến tương đương cái cống thoát nước này.”

Mọi người đều im lặng đợi Sở Hạo nói tiếp, không biết vì sao trong lòng mỗi người đều sinh ra một ý tưởng kỳ quái, tựa hồ… Tựa hồ Sở Hạo đã sớm biết sẽ gặp phải cảnh này, bằng không sao hắn có thể trấn định như thế?”

“BA~”

Sở Hạo từ trong lòng ngực rút ra một chiếc bật lửa, hắn bật lên rồi nhìn xung quanh một chút, đến khi đến bên cạnh vách tường mới dùng móng tay vạch lên một khắc ngân, đồng thời mở miệng giải thích: “Đây là vị trí hiện tại của chúng ta, vòng tròn này là mục tiêu, chỗ trú ẩn, khoảng cách cùng đoạn đường thực sự phải đi tôi đều chú thích ở trên… Còn đây là bản đồ địa hình đại khái xung quanh nơi này.”

Sở Hạo thậm chí không dừng lại hay chần chờ chút nào, mọi người đều nhìn theo ngón tay hắn đang khắc khắc gạt gạt trên vách tường, tuy không rõ lắm nhưng chỉ một hai phút sau cả vách tường đã hình thành một bộ địa đồ đơn giản, vừa xem liền hiểu.

Đột nhiên Ao Saqi chỉ một vị trí bị chấm đen, nằm giữa nơi này và chỗ trú ẩn hỏi: “Đây là đâu? Vì sao anh lại đặc biệt đánh dấu nó?”

“Nơi này… chính là sinh lộ của chúng ta.”

Sở Hạo mỉm cười nhìn mọi người: “Đây là một tiệm cơm trong khu người nghèo, hiện tại khẳng định là không có người, về phần lối đi nhỏ phía sau cùng trong phòng bếp thì có rất nhiều thùng dầu cùng đường ống gas, đương nhiên, dưới đất còn trữ tàng rất nhiều bột mỳ, tài liệu…vv

“Dầu? Ống Gas?”

Nhãn tình Ao Saqi liền sáng lên, hắn chăm chú vào vị trí được đánh dấu đó: “Nói như vậy, anh là định… làm cái đó sao?”

“Không sai, là thứ cậu am hiểu nhất đó.”

Sở Hạo đóng bật lửa lại. Trong bóng tối, mọi người đều không thể nhìn thấy nét mặt của hắn, chỉ có thể nghe được thanh âm lầm bầm.

“Tôi muốn tạo ra một vụ nổ đủ để ngăn cản truy binh và nhiễu loạn ánh mắt giúp yểm hộ chúng ta thoát tới chỗ trú ẩn…”

“Nổ thật lớn!”