Độc Long Quân

Chương 34

Cửu Minh nghe vậy, ôm cánh tay nghiêng đầu, rất có hứng thú hỏi: “Thua thì sao? Thắng lại thế nào?”

“Nếu ta thua, sừng và gân rồng tất cả đều thuộc về ngươi. Nếu ta thắng, ngươi không thể rút gân rồng, bất quá sừng của ta, coi như là tiền thưởng hai tay dâng tặng, ngươi thấy sao?”

“Nghe ra hình như là ta được lợi!” Cửu Minh nghiêng đầu nghĩ nghĩ, bỗng nhiên cười nói, “Bất quá hiện tại hai người các ngươi đều đang ở trong tay ta, sừng và gân rồng, muốn lấy cũng chẳng qua là lấy đồ trong túi, ta cần gì phải cá với ngươi?”

Ngao Ân căng thẳng nắm chặt tay, nhưng sắc mặt không đổi, thản nhiên nói: “Ngươi muốn lấy tính mạng của chúng ta, đương nhiên là đơn giản vô cùng. Bất quá, ngươi không nghĩ là như vậy sẽ rất nhàm chán sao?”

Hắn mặc dù đối với con yêu quái Cửu Minh này hiểu biết không sâu, nhưng biết rõ phàm là yêu quái đã trải qua ngàn vạn năm tuổi giống như hắn ta, không sợ thiên địa vạn vật, duy độc sợ nhất nhàm chán. Cũng giống như phụ vương cùng các vị thúc phụ của hắn, ngày thường nhàn đến vô sự liền tụ tập một chỗ, liền thường xuyên làm chút chuyện khiến cho người bên ngoài nhìn không thể ngờ được, tỷ như nói đem một trái linh cầu giấu bên trong đống trân châu, thi xem ai có thể tìm được nhanh nhất; hoặc là thả ra một con cá trích đang bị hoảng sợ, so xem ai sẽ đuổi bắt nhanh hơn … Những việc như thế, rõ ràng nhàm chán đến cực điểm, lại cố tình mỗi người đều thích thú.

Hiện giờ hắn chính là muốn cá một ván này, chỉ cần khơi mào thích thú của yêu quái này, một lần nữa giữ thế chủ động, liền có thể xoay chuyển tình thế xấu.

Quả nhiên, Cửu Minh sau khi suy tư một lát, vỗ đùi cười to: “Đúng! Như vậy so ra thú vị hơn!” Đột nhiên phóng mạnh người, trong chớp mắt vọt đến trước mặt Ngao Ân. Gương mặt bỗng nhiên phóng đại dọa Ngao Ân nhảy dựng, yêu quái này không hổ là xà, vừa chạy vừa động lanh lẹ vô cùng, xuất quỷ nhập thần.

“Tuy nói canh bạc này vừa nghe đã biết là quỷ kế! Bất quá không quan hệ, chính vì như vậy mới vui nha!”

Ngao Ân chưa dám thả lỏng, nâng ngón tay đặt lên trán, chỉ thấy kim mang hiện lên, một ngọn lửa hồn nguyên nho nhỏ từ đầu ngón tay hắn bắn ra.

Cửu Minh vừa thấy liền hiểu được: “Là muốn lập hồn khế sao? Được! Vậy càng thú vị!” Nói xong, cũng làm theo Ngao Ân, bắn ra một ngọn yêu hồn màu xanh đậm.

Hồn hỏa của hai người chạm vào nhau, chỉ nghe Ngao Ân thì thào niệm khế ước, hai ngọn lửa tức thời giao triền thành một trái cầu lửa, chợt nghe hắn quát to một tiếng: “Hồn chủ lập khế, khế không thể trái!!” Trái cầu lửa kia bỗng nhiên phân thành hai, đồng loạt bắn vào trên trán hai người.

Khế ước giống mũi dùi làm cho nguyên thần đau đớn, Cửu Minh lại cười khanh khách: “Đau quá! Rất đau! Ha ha …”

Ngao Ân cũng đau đến nhíu lại đôi mày kiếm, cưỡng ép lấy hồn nguyên ra, lại làm khế ước, nếu trong cơ thể không có hắc long châu bảo hộ, chỉ sợ suýt nữa đã hồn phi phách tán. Lấy hồn lập khế, chính là cấm kỵ trong tam giới, vô luận tiên yêu thần ma, lấy hồn lập khế, chỉ cần trong đó có một người làm trái với khế ước, người lập khế không một ai có thể may mắn thoát khỏi, chịu khế ước phản phệ. Mặc ngươi pháp lực vô biên, hay là thần uy vô địch, chỉ có hồn phách là yếu ớt nhất, một khi phản phệ, liền chỉ có một kết cục là hồn phi phách tán, không thể vãn hồi.

Vì vậy trong tam giới, hiếm người nguyện mạo hiểm lấy hồn lập khế.

Ngao Ân lén lau mồ hôi, hắn làm như vậy quả thật mạo hiểm, chỉ là không thể ngờ được Cửu Minh nguyện ý vì một ván cược nho nhỏ, lại dễ dàng sảng khoái lập khế.

Trong lòng âm thầm kinh ngạc, con yêu quái này, chớ không phải là điên rồi chứ? (Đúng a, bé Minh điên vì tình a *chớp chớp mắt*)

Khế vừa lập xong, Cửu Minh liền thúc giục: “Tiểu long Thái Tử, rốt cuộc muốn cá cái gì a?”

Ngao Ân không chút hoang mang: “Phương pháp cá cược trên thế gian thật có rất nhiều, hôm nay chúng ta noi theo phàm nhân, cược chẵn lẻ được không?” Nói xong liền nhanh chóng hóa ra chân thân ngân long, lớp vảy xinh đẹp trong bóng đêm chiếu sáng lấp lánh, giống như đuôi kim long, một cặp long giác vàng trong cường tráng, tư thái hoa mỹ, long nhãn to tròn, tu tấn bay bay (tu = râu, tấn = tóc mai, rồng cũng có tóc mai à!), ngay cả Cửu Minh cũng nhịn không được khen ngợi: “Đẹp! Chậc chậc! Tiểu long Thái Tử, không thể ngờ được chân thân của ngươi thật đúng là xinh đẹp!”

Bạch long cúi đầu, há miệng nói: “Cá chính là số vảy trên người ta là số lẻ, hay là số chẵn!”

Cửu Minh đăm đăm nhìn long thân thon dài của hắn, nhìn sơ ít nhất cũng có trên vạn cái.

Mặc dù có chút hối hận, nhưng nếu đã đồng ý đánh cuộc rồi, thì không thể nào phớt lờ vứt bỏ.

Hắn suy nghĩ, nhân tiện nói: “Vậy ta đoán là chẵn!” Chỉ thấy hắn thẳng người nhảy lên mình rồng, ngồi trên lưng bạch long, cư nhiên là phi thường nghiêm túc cẩn thận đếm vảy rồng.

Bị cưỡi ở trên lưng, bạch long cố gắng khống chế chính mình không hất con yêu quái trên lưng kia xuống, mặc hắn ngồi đếm. Cửu Minh đếm vảy từ đầu tới cuối, bất quá bạch long đã có hai ngàn một trăm tuổi, vảy trên người há lại chỉ có vạn cái, hắn đếm một lèo, cư nhiên cũng đếm đến hai canh giờ.

Đã tới đuôi rồng, nghe trong miệng hắn nỉ non: “Hai vạn bảy ngàn tám trăm tám mươi chín … Hai vạn bảy ngàn tám trăm chín mươi …!!” Đếm xong rồi! Lại giống như hắn đoán vậy, chính là số chẵn!

Cửu Minh từ trên mình rồng xoay người nhảy xuống đất, vỗ vỗ long thân cực đại: “Tiểu long Thái Tử! Ngươi thua!”

Bạch long ngẩng đầu lên, há miệng nói: “Vậy sao? Số lượng bao nhiêu?”

“Vừa chẵn hai vạn bảy ngàn tám trăm chín mươi cái.”

“Ta nói không phải.”

“Sao lại không phải?” Cửu Minh rõ ràng bực tức, hắn thật sự là đếm phi thường cẩn thận, tuyệt không gian dối.

Chỉ thấy bạch long nhìn hắn một cái, bỗng nhiên nâng đuôi lên, long khẩu cắn mạnh một cái, thế nhưng lại từ trên đuôi nhổ ra một cái! Nỗi đau rứt vảy của lân tộc có thể so với nỗi đau lột da trong thú tộc, song bạch long lại không chút do dự nhổ vảy xuống, da thịt ngay chỗ bị nhổ vảy lộ ra máu thịt đỏ tươi, hàm răng đang ngậm miếng vảy chảy xuống một dòng máu.

Hắn phun vảy dưới chân Cửu Minh.

“Hiện tại là hai vạn bảy ngàn tám trăm tám mươi chín cái.”

Cửu Minh khoanh tay nheo mắt, hừ lạnh một tiếng, đi đến thắt lưng bạch long, nắm một miếng vảy dùng sức nhổ, bạch long bị đau khẽ rên, cả người run run một chặp.

“Như vậy, hiện tại là hai vạn bảy ngàn tám trăm tám mươi tám cái.”

Bạch long chỉ cảm thấy đuôi cùng sườn rần rật sinh đau, giống như bị que sắt nóng trực tiếp ịn lên da thịt, song hắn kiên quyết cắn răng một cái, nâng đuôi lên, lại rứt tiếp một cái vảy.

Phun ra: “Hai vạn bảy ngàn tám trăm tám mươi bảy.”

……

Hai canh giờ sau, trên mặt đất rải đầy vảy bạc lấp lánh phi thường xinh đẹp quý giá, mỗi một miếng vảy đều giống như cái khiên bạc được tạo ra phi thường mỏng manh mà trong suốt, nhưng tại gốc vảy lại thấp thoáng máu thịt, nhìn thấy ghê người.

Lại nhìn bạch long, trên long thân thon dài đã đầy rẫy thương tích, từng miếng từng miếng vảy bị rứt xuống, long khu từng hoàn chỉnh đặc kín, giờ phút này lại giống như bị mũi tên bắn phá tạo ra từng lỗ từng lỗ thủng, cái vây xinh đẹp của loài rồng biển lại giống như bị vẩy mực lốm đốm từng vệt máu.

Huyết nhục lộ ra dưới da rồng bị nhiễm đầy máu tươi, nhìn thấy rõ cả kinh mạch cùng tơ máu, vô cùng thê thảm.

Bạch long chịu đựng đau đớn kịch liệt nửa nằm trên mặt đất thở hổn hển, hai vuốt chấm đất, mũi ngửi thấy chính là mùi máu tanh của bản thân, long tu dưới hàm dính đầy máu tươi khi rứt vảy ra.

Nhưng mà, hắn vẫn như cũ quật cường không chịu nhận thua.

Vô lực phun miếng vảy ra, bạch long thở dốc: “Một vạn … một ngàn … hai trăm … hai mươi … mốt …” đau đến ánh mắt có chút thất thần, không tự chủ được quay qua nhìn hắc long, long khu khổng lồ vẫn đang vô lực nằm tại chỗ cũ, kịch độc chắc chắn đã lan tràn toàn thân, hắc long thủy chung không thể tỉnh lại. Bạch long lúc này mới thoáng an tâm, cũng không muốn để cho Nhị thúc nhìn thấy bộ dáng hiện tại của mình …

Trong động tràn ngập mùi màu tanh, Cửu Minh nhìn cả đất đầy vảy máu, canh bạc lặp đi lặp lại thủy chung không có kết quả, cuối cùng làm cho hắn mất đi hứng thú.

“Uy! Ta nói tiểu long Thái Tử, ngươi hay là nhận thua cho xong?”

Bạch long cố sức lắc lắc đầu: “Kết cục này, là ta thắng …”

Cửu Minh không khỏi bật cười: “Ngươi con rồng con này rất quật cường! Chẳng lẽ muốn vảy trên người ngươi đều bị rứt hết, ngươi mới bằng lòng nhận thua?”

“… Nếu cuối cùng còn lại một cái vảy … Thắng chính là ta … Nếu một cái cũng không còn … Không chẵn không lẻ … Ta là nhà cái … Thắng, cũng tất nhiên là ta …”

Cửu Minh giật mình, không khỏi vỗ đùi cười to: “Đúng vậy! Như vậy vô luận như thế nào, đều là ta thua! Ha ha …” Yêu quái này cười đến ngả trước ngả sau, rõ ràng là hắn thua cuộc, lại cười đến giống như là người thắng.

Sau đó hắn nhưng cũng thành thật, hai tay xòe ra: “Dám chơi dám chịu. Đã là ta thua, gân rồng của Hắc Cầu ta sẽ không lấy!”

Bạch long nghe hắn nhận thua, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, tứ chi như nhũn ra, long thân đùng một cái ngã trên mặt đất, không muốn nhúc nhích nữa. Chậm rãi nhắm mắt lại, âm thầm may mắn cả người đau đớn giống như bị kim châm lửa thiêu làm cho hắn vẫn luôn giữ được tỉnh táo.

“Nhưng sừng của ngươi, ta phải lấy!”

Bạch long hừ giọng: “Ngươi cứ việc.”

Thanh đao róc xương trong tay Cửu Minh thay đổi, lập tức biến thành một cái cưa lớn, nhảy lên đầu rồng, nhìn thấy một cặp long giác xinh đẹp cực đại màu vàng trong, uốn lượn gấp khúc, chiều cao bảy thước, cành nhánh duỗi về một phía, phân ra ba nhánh, gốc nhánh tại chỗ phân nhánh, hai cùng ba nhánh cách xa nhau khá xa, màu da cam sáng bóng, sắc thái đều đặn, sừng nhọn trơn nhẵn, lại thấy giữa phần sừng có cốt đinh nổi lên, sừng thể cường tráng, tư thái tuyệt đẹp.

Song Cửu Minh thưởng thức vài lần, liền bắt tay cưa từ gốc, tiếng ma xát chói tai truyền ra, rất có hiềm nghi chử hạc phần cầm (dùng đàn làm củi, nấu chim hạc để ăn; đại ý là phá phong cảnh, chà đạp cái đẹp).

Tuy nói ấu long hai trăm tuổi mọc sừng, ngàn năm sừng thịt hóa xương, cưa đứt sừng rồng không tổn thương thân thể, cũng không đau đớn, nhưng mà Long tộc sở dĩ ngạo thế, áp đảo lân trùng, đó là bởi vì cặp sừng uy vũ bất phàm, khác hẳn với lân tộc này. Cho nên cách hóa sừng của Long tộc phải được trong tộc tán thành, càng luôn luôn lấy hình thái long giác phân nhánh làm đẹp.

Hiện giờ cưa đi long giác đối với Long tộc mà nói, không thể nghi ngờ là nhục nhã rất lớn.

Nhưng mà bạch long vẫn nhắm mắt không nói, mặc hắn làm.

Ước chừng nửa canh giờ, Cửu Minh rốt cục cưa đứt cái sừng còn lại, hắn ước lượng cặp sừng đã bị cưa đứt trên tay, nhảy xuống đất, nhìn ngắm một hồi, bỗng nhiên quay đầu hỏi bạch long: “Tiểu long Thái Tử, nếu vừa rồi ta ở lúc rứt vảy chỉ còn lại hai cái mà đánh gãy xương cốt của ngươi để ngươi không thể động đậy, ta đây không phải thắng rồi sao?”

Nam nhân xích phát hồng y đưa ra phương án, thật giống như lời Hắc Long Vương nói lúc trước, sát tính hung lệ, bạch long nghe thấy hắn hỏi, lại giống như sớm có đoán trước, cũng không ngước mắt, trả lời: “Đơn giản. Nếu ta thua, liền bội ước.” Ngữ khí đơn giản, lại ẩn hiện sự quyết tuyệt.

Ký ước hồn khế, chỉ cần trong đó có một người không tuân theo, liền hai người đồng tru (tru = chém, gϊếŧ; trách phạt, trừng phạt), hồn phi phách tán.

Cửu Minh sửng sốt nửa ngày, cười ha ha: “Tiểu long Thái Tử! Ta hiện tại lại cảm thấy, ngươi thật sự rất hợp với khẩu vị của ta! Ha ha … Không thể tưởng được cái tên Hắc Cầu thành thật kia cư nhiên lại có đứa cháu tinh quỷ lanh lợi như vậy! Ha ha …”

Bạch long cũng không đáp lại hắn, chợp mắt ngưng thần, con yêu quái này tính tình quỷ biện đa đoan, lúc này tuy nói thắng được một ván, nhưng hai người vẫn bị hắn quản chế, cũng không biết hắn có thể còn nghĩ ra quỷ ý gì để gây khó dễ nữa hay không.

Hắn sớm có giác ngộ, nếu có thể lưu lại tính mạng, thì cho dù là rứt long lân trên người, cưa đi một cặp long giác, cũng không sao cả. Nếu hôm nay chính là đại nạn của Tứ Độc Long Thần hắn, đến cầu nại hà ở địa phủ, thế nào cũng phải kéo con yêu quái này theo cùng!

Nam nhân nở nụ cười một lúc, bỗng nhiên ngừng lại, dường như có chút đăm chiêu chăm chú nhìn hai cái đuôi cự long đang nằm trước mắt, năng lực của hắc long cùng hắn sàn sàn như nhau không phân cao thấp, lại ở tình huống sống chết trước mắt, vứt bỏ long châu, vạn năm tu vi chớp mắt hóa thành không, chỉ vì cứu bạch long một mạng. Mà bạch long này bất quá chỉ ngàn năm tuổi, trong mắt hắn, chẳng qua là một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa, cố tình mỗi lần nhìn thấy, đều cảm thấy bất khả tư nghị. Nếu nói hai ngàn năm trước không để ý nguy hiểm lẻn vào yêu doanh là do tâm tính thiếu niên, xúc động làm bậy, vậy hôm nay rứt vảy cưa sừng, lại nên giải thích thế nào?

Đều là lân tộc, hắn há có thể không biết nỗi đau rứt vảy sao …

Đều là vì đối phương, biến thành thương tích đầy mình …

Long giác trong tay vô cùng nặng, đống vảy bạc dính máu kia lại cực kỳ chói mắt.

Khóe miệng luôn vui cười không chân thật, thu lại độ cong không có chút ý nghĩa nào. Ánh mắt vẫn dùng ý cười che đậy, thấp thoáng lộ ra ý nghĩ sâu xa.