Ngân hạnh phiêu diệp thanh mai tửu
Cổ lai yêu thú thuyết tiền trần
Ngân hạnh lá bay, rượu trái mơ
Xưa nay yêu thú nói trước kia
Thế là ba người kết bạn lên núi.
Xem ra con yêu quái này bị nhốt trong tỏa yêu tháp hai ngàn năm không tìm được đối tượng có thể nói chuyện phiếm, hiện giờ vừa thoát ra, thật vất vả mới gặp được người quen, lại còn thành thành thật thật nghe hắn nói không xen mồm vào là Hắc Long Vương, đương nhiên không buông tha cơ hội, dọc theo đường đi miệng lưỡi tía lia, đem những chuyện từng trải qua trong tỏa yêu tháp, tỷ như gặp được yêu quái tính tình cổ quái gì đó, hay cùng yêu quái vô cùng lợi hại nào đó đánh nhau, … linh tinh lang tang nói thao thao bất tuyệt.
Cho đến lên tới đỉnh núi, liền thấy một cây ngân hạnh thật lớn đứng trên đỉnh núi.
Cây ngân hạnh này cao lớn cứng cáp, bóng toả ra gần một mẫu, cũng không biết đã bao nhiêu tuổi đời, theo dưới tàng cây hướng lên trên giống như kình thiên đại thụ, trên đội bầu trời, dưới tiếp phàm trần, phi thường thanh tú. Cũng chỉ có cây ngân hạnh này là chưa bị ảnh hưởng bởi hạn hán, um tùm xanh biếc, ngay cả những cái rễ trồi lên trên mặt đất cũng là lục thảo tùng sinh.
Cửu Minh nhìn thấy cũng không tránh khỏi kinh ngạc.
Ngao Ân chính là Tứ Độc Long Thần, liếc mắt một cái liền biết sự ảo diệu trong đó. Kỳ thật bên dưới cây ngân hạnh này có một dòng suối ngầm, ẩn sâu dưới lòng đất, nên không chịu ảnh hưởng bởi mặt đất khô cằn, hơn nữa các lộ thần tiên Ngũ nhạc Tứ độc thường xuyên ở dưới tàng cây ăn uống, thân cây được tiên khí tư dưỡng, cây ngân hạnh này sớm đã có linh tính, nên hạn nghiệt không thể ảnh hưởng.
Cây ngân hạnh toả bóng râm mát nhẹ nhàng khoan khoái, giống như ngăn cách với không khí cực kỳ khô nóng bên ngoài, chỉ thấy Cửu Minh duỗi thắt lưng, cao giọng thở dài: “Thật mát mẻ! Quả nhiên là chỗ tốt! Nếu sớm biết có nơi tốt như vậy, ta đã không cần ngồi xổm ở đáy ao khô cằn kia để hứng bụi!”
Thấy gia khỏa này hoàn toàn không có tự giác của kẻ đầu sỏ gây tội, Ngao Ân không khỏi co giật khóe miệng, nhưng Hắc Long Vương thì đã sớm thành thói quen, thừa dịp hắn chỉ lo lưu ý cái khác, ở bên tai Ngao Ân thì thầm: “Cửu Minh tính tình hung lệ, sát tính rất nặng, ngươi phải cẩn thận.”
Ngao Ân cảm động sự quan tâm này, không khỏi đưa tay qua thoáng nhéo nhéo lòng bàn tay của y, rồi sau đó thi nhiên cất bước đến dưới tàng cây, cười vén tay áo lên, ngón trỏ thon dài chỉ xuống, từ trong không trung vẽ một hình vòng cung, đầu ngón tay lướt qua lưu lại một quầng sáng, đợi thành hình dạng, Ngao Ân nâng tay ở ngay tâm vòng cung vỗ xuống một cái, chỉ thấy từ trong vòng có ánh sáng vỡ vụn như nước trút xuống, sau đó lại ở bốn góc vọt lên, trong chớp mắt ở chỗ ánh sáng rơi xuống hiện ra một bộ bàn ghế bằng đá.
Trên bàn món ngon phong phú, hoa quả tươi ngon hương thơm tuyệt trần, làm cho người ta thèm nhỏ dãi.
Cửu Minh vừa thấy cả cười, đặt mông ngồi vào chỗ, cầm lấy đôi đũa ở trên bàn dộng dộng, nâng tay liền một trận gió cuốn mây tản, vừa ăn vừa tấm tắc khen ngợi: “Ân! Thịt này mùi vị khá lắm! Nước canh cũng không tệ!” Hắc Long Vương thấy thế chỉ cảm thấy buồn cười, cùng Ngao Ân cùng ngồi xuống.
Nghĩ đến hai người bọn họ một đường chạy tới cũng chưa dùng điểm tâm, liền chọn chút đồ ăn nhẹ gắp bỏ vào trong chén Ngao Ân.
Cửu Minh miệng còn ngậm hai quả trứng, vừa nhai vừa cổ quái nhìn hai thúc chất y, cuối cùng nhếch miệng cười: “Hắc Cầu, nếu không biết hắn là cháu ngươi, ta còn tưởng là lão bà của ngươi chứ! Ha ha!” Ừng ực nuốt đồ ăn trong miệng xuống, quay mặt qua Ngao Ân ngồi ở đối diện hắn cợt nhả nói: “Tiểu long Thái Tử, ngươi là không biết a, năm đó trong quân bao nhiêu yêu nữ mơ ước con rồng đen này, nhưng gia khỏa này cứ bày ra khuôn mặt cứng ngắc, đừng nói gắp thức ăn cho người bên cạnh, cho dù là mỹ nữ kính rượu y, cũng vẫn chưa bao giờ nể tình! Sau đó Xích Luyện xà nữ rất không cam lòng, còn nửa đêm cởi sạch quần áo bò lên giường y!”
Ngao Ân vẻ mặt trầm xuống, trong lòng hừ lạnh, một con rắn yêu cư nhiên dám mơ ước Hắc Cầu, nếu như để cho hắn gặp phải, nhất định sẽ đem xà yêu không biết xấu hổ kia băm vụn nấu cháo!!
Hắc Long Vương trái lại nét mặt an nhiên, không bị ảnh hưởng tới nửa điểm.
Cửu Minh đã đưa một miếng thịt lên miệng, tuyệt đối là không cho miệng được nhàn rỗi: “Bất quá gia khỏa này thực không biết thương hương tiếc ngọc, thế nhưng lại đem xà nữ mỹ diễm trần trụi một chưởng đánh văng ra ngoài! Lãng phí, thật sự lãng phí …”
Ngao Ân nghe vậy tâm tình tốt hẳn, vừa lòng nhìn thoáng qua Hắc Long Vương biểu tình vẫn bình thản như trước, lập tức cười nói: “Đã là bạn cũ gặp nhau, sao có thể không có rượu? Trái mơ ở trên Doanh Châu phía trước Đông Hải đã chín, phụ vương sai người mang đến mấy sọt, vừa lúc lấy đến chử rượu!” Nói xong giơ tay lên không trung, cách không mang tới một giỏ nhỏ đan bằng tre, bên trong đựng từng trái từng trái mơ mượt mà tươi ngon mộng nước, đích thực là vật phi phàm. Lại thấy trên bàn biến hóa ra dụng cụ chử rượu, rượu tiên sóng sánh miệng chén, Ngao Ân để vào trong chén vài trái mơ, châm lửa nấu liu riu. Trái mơ hương thơm ngào ngạt, hòa cùng mùi vị nguyên chất của rượu, chưa uống đã khiến người hồi vị vô cùng.
Hắc Long Vương chính là người mê rượu, đương nhiên hào hứng hẳn lên, rót một ly ngửa đầu uống cạn, lập tức tán thưởng, cùng Cửu Minh đối ẩm. Hai người này tửu lượng không thấp, lẽ ra bình rượu nho nhỏ này phải rất nhanh uống đến thấy đáy mới đúng, song vô luận bọn họ uống bao nhiêu, rượu vẫn đầy bình không vơi đi chút nào, mấy trái mơ kia bị chưng nấu cũng không thấy đổi sắc, vẫn xanh biếc tươi mới như trước, ngâm ở trong rượu giống như viên ngọc phỉ thuý.
Rượu quá tam tuần, Cửu Minh lại nói nhiều hẳn lên. Yêu quái này bề ngoài xem ra bất quá là bộ dáng của nam tử hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, lại có thể đàm cổ thuyết kim, lời nói sắc bén, đặc biệt là việc của thần tiên ma quái thượng cổ, thậm chí là cuộc chiến với hoàng đế Xi Vưu, Vũ Vương trị thủy phục yêu, nói đến rõ ràng mạch lạc, giống như chính mắt thấy.
Ngao Ân nghe nghe không khỏi nhủ thầm, gia khỏa này … rốt cuộc bao nhiêu tuổi rồi a?!
Lại nghe thêm một hồi, cuối cùng nhịn không được hỏi: “Không biết Cửu Minh tiên sinh tuổi tác bao lớn?”
Cửu Minh vừa nghe hắn hỏi như thế, đưa tay cào cào mái tóc đỏ xoã tung hơi tán loạn của mình, tay kia thì bấm đốt ngón tay tính tính, cuối cùng cười lắc đầu: “Ngươi nhưng thật ra đã hỏi khó ta! Nếu hỏi tuổi tác bao nhiêu, ta quả nhiên là trả lời không được. Chỉ nhớ rõ khi mở mắt thiên địa hỗn độn sơ khai, núi cao đang thành hình, sông ngòi vừa ra dáng. Trong vũ trụ mọi âm thanh đều im tiếng, chỉ thấy sao giăng đầy trời làm bạn …”
Hắc Long Vương tựa hồ cũng lần đầu nghe hắn nói về thân thế: “Nguyên lai là thượng cổ thần thú, khó trách phép thuật trên người ngươi không thuộc ngũ hành.”
Cửu Minh cười châm chọc: “Thần thú gì chứ? Ta vẫn thích bị gọi là yêu quái hơn! Chỉ cần dính đến chữ thần, tất chịu thiên điều hạn chế, nào có tự tại như khi làm một con yêu quái hoang dã?”
“Nếu tiên sinh đã kiến giải như vậy, ta lại có chút không rõ.”
Cửu Minh vỗ vỗ cái bụng no căng, nhấc chân lên bắt chéo, khuỷu tay đặt trên đầu gối, nghiêng đầu chống má, nhìn Ngao Ân, trong cặp đồng tử màu đen phiếm đỏ kia mơ hồ có thể thấy được ý trêu chọc: “Ta nói tiểu long Thái Tử, ngươi từ lúc nào đối với ta cảm thấy hứng thú đến thế? Ta còn nhớ rõ lúc trước khi nhìn thấy ta, ngươi còn bị dọa đến bắp chân như nhũn ra nha!”
Nếu là trước kia, vị Đông Hải long Thái Tử này đã sớm hổn hển, giậm chân giậm cẳng, nhưng hiện giờ đã qua ngàn năm thử thách, thanh niên sớm không còn là thiếu niên ngây ngô bốc đồng năm đó, Cửu Minh ngôn từ kɧıêυ ҡɧí©ɧ, Ngao Ân chẳng những không giận, ngược lại tuấn nhan mang cười, một lời hai câu chuyển chủ đề: “Để cho tiên sinh chê cười! Ta chỉ là nghĩ, nếu như tiên sinh đã không thích bị gò bó, vì sao sau khi rời khỏi toả yêu tháp, lại nấn ná nhiều ngày trên Vương Ốc sơn, tụ tập yêu chúng, như vậy, không phải là làm trái lại với ước nguyện ban đầu của tiên sinh sao?”
Cửu Minh khoát tay: “Ta nào có ước nguyện ban đầu gì đâu? Hơn nữa những yêu quái này là tự mình tìm tới, ta cũng lười đi quản chúng nó.”
“Nói vậy, tiên sinh là ngẫu nhiên đi ngang qua đây, vô tình nhìn thấy Vương Ốc sơn cảnh trí tuyệt đẹp, cho nên lưu luyến?”
Cửu Minh quay đầu đánh giá một chút đỉnh núi Vương Ốc bị hắn làm cho khô hạn trở thành một khu rừng khô héo, đường hoàng gật đầu: “Có thể nói như vậy!”
Ngao Ân cơ hồ bị hắn chọc giận, không thể ngờ được yêu quái này thoạt nhìn cười đến vô tâm vô phế, nhưng thì ra lại giống mấy con rắn nước dưới sông, trơn trượt khó nắm bắt.
Trái lại Hắc Long Vương bên cạnh đột nhiên hỏi một câu khiến cho bàn tay đang cầm chén của Cửu Minh hơi khựng lại một chút.
“Đúng rồi, gặp được ngươi nhưng sao lại không thấy Phi Liêm?” (Ai bảo Hắc ca đầu gỗ chứ, chỉ một câu thôi đã đánh trúng tâm sự của bé Minh, “nhất châm kiến huyết” a *hắc hắc*)
Ngao Ân cũng nhớ tới yêu quái khuôn mặt cứng ngắc như cương thi đã bắt hắn lúc trước, cùng dung mạo anh tuấn đường hoàng của Cửu Minh so sánh, yêu quái kia tướng mạo bình thường, nếu không có sức mạnh cường đại, chỉ sợ ở trong đám người xoay vòng liền bị người ta quên sạch.
Lại thấy Cửu Minh không trả lời, nét cười trên khóe miệng cũng vụt tắt.
Sau đó lấy que trúc xiên một quả mơ được rượu tiên nhưỡng đến óng ánh, cắn một miếng, nhai rồm rộp, cười hừ nói: “Kỳ thật các ngươi không cần quanh co lòng vòng … tiểu long Thái Tử, ngươi cố ý dẫn dụ ta tới đỉnh núi, rời xa yêu chúng, bất quá là muốn thăm dò căn nguyên của ta, sau đó mưu toan thu phục chứ gì?”
Vẻ tươi cười trên mặt Ngao Ân đột nhiên đông lại, rồi lập tức cười nói: “Tiên sinh quá lo. Ngươi là bằng hữu của Nhị thúc, dù thế nào, ta cũng phải nể mặt của Nhị thúc chứ.”
“Vậy thì, nếu không có Hắc Cầu ở đây, ngươi sẽ liền ra tay hàng phục ta sao?”
Ngao Ân không nói.
Cửu Minh thấy vậy cười nhạo, chẳng hề quan tâm nói: “Tiểu long Thái Tử, ngươi cũng không cần phải so đo chuyện này! Ta cùng Hắc Cầu chẳng qua là hai ngàn năm trước cùng chung một chủ, không phải thân thích cũng chẳng phải bạn bè. Còn nữa, yêu quái chúng ta vốn chính là thiện ác bất phân, cho dù chớp mắt trở mặt, cũng là chuyện bình thường!”
Ngao Ân trong lòng nhảy dựng, không thể ngờ được yêu quái này thế nhưng nói trắng ra như thế, nhất thời lại làm cho hắn không biết phải làm sao.
Cửu Minh cười đến tùy tiện: “Nói trắng ra là, ta có tính toán của ta. Không chỉ phải làm khô cạn Tế Thủy, chỉ cần là nước trong thiên hạ, đều phải bốc hơi sạch!” Song tận sâu trong đáy mắt lại ẩn chứa một tia ngoan ý, chỉ là chợt lóe, nhìn lại dĩ nhiên biến mất vô tung.
“Nếu như tiểu long Thái Tử không cam lòng, có thể ra tay ngăn cản …” Hắn nhìn nhìn ngắm ngắm Hắc Long Vương vẫn cao to cường hãn giống như trước đây, nóng lòng muốn tỷ thí, “Lại nói, năm đó vẫn chưa từng cùng Hắc Cầu giao thủ, thật đúng là không biết yển nguyệt đao của ngươi lợi hại, hay là vãn nguyệt cung của ta mạnh hơn?”
Ngao Ân sao có thể để cho hắn kɧıêυ ҡɧí©ɧ Hắc Long Vương, lập tức vỗ bàn cái rầm: “Muốn hàng phục yêu quái như ngươi vậy, cần gì Nhị thúc phải ra tay?!”
“Chỉ dựa vào ngươi sao? Tiểu long Thái Tử, chẳng lẽ là đã quên giáo huấn …”
“Hừ! Đó đã là chuyện của hai ngàn năm trước! Hiện giờ bản Thái Tử vị bái Tứ Độc Long Thần, ngươi xâm phạm Tế độc của ta, há có thể tha cho ngươi?!”
Lời vừa dứt, đất bằng cuồn cuộn nổi sóng, mặt đất khô hạn đột nhiên gặp hơi nước, lại giống như dầu rơi vào chảo nóng, nhất thời xèo xèo bụi bốc lên mù mịt.
Cửu Minh thật không nghĩ đến đất đai khô hạn trăm dặm mà hắn cư nhiên có thể tạo ra nước, không khỏi cũng có chút ngạc nhiên.
“Yêu! Không ngờ nhiều năm không gặp, phép thuật của tiểu long Thái Tử cũng tiến bộ nha!”
“Không dám!” Ngao Ân đột nhiên nhấc chân đạp vào cạnh bàn đá, nguyên cái bàn bị hắn lật đổ, ảo thuật biến ảo, làm gì còn có cái bàn đá nào, lập tức hóa ra một con rồng nước lao thẳng tới Cửu Minh.
Cửu Minh phi thân nhảy lên, tránh khỏi công kích của rồng nước, nhưng rồng nước này một kích không trúng, liền cuộn mình xoay ngược lại, hướng về phía trước phóng tới. Cửu Minh ở trên không trung linh hoạt chuyển động, thân hình bay tới nhảy lui, mỗi khi mắt thấy rồng nước sẽ đớp trúng, lại nghiêng đi để cho hắn tránh thoát nguy hiểm. Miệng hắn lại còn không nhàn rỗi, ở trên không vừa nhảy vừa kêu: “Uy! Tiểu long Thái Tử! Chỉ có như vậy thôi sao? Còn có chiêu thức lợi hại gì, mau xuất ra đi! Bằng không gia sẽ buồn ngủ nha!”
Ngao Ân ngẩng đầu lên nhìn thân ảnh đỏ rực thoắt ẩn thoắt hiện, chợt cao chợt thấp trên không, đồng tử đen như mực chợt phát sáng vàng rực, chỉ thấy đất bằng ầm một tiếng, giống như mãnh thú bị giam giữ trên mặt đất đang giận dữ gào rú, chấn động đến nỗi cây ngân hạnh lắc lư không ngừng, lá rụng đầy mặt đất.
Mặt đất bốn phía đột nhiên bắn lên mười con cự long bằng nước, giương nanh múa vuốt, từ phía tây khắp nơi hướng Cửu Minh đánh tới. Cửu Minh nhất thời cũng không dự đoán được tình huống này, rồng nước phong kín tất cả đường ra, không cho hắn một lối nào để đào thoát, chỉ thấy mười con rồng nước khổng lồ cùng lúc l*иg lộn dồn sức đâm vào chỗ Cửu Minh, kích khởi bọt nước tung tóe.
Thanh niên khóe miệng nhếch một nụ cười nhạt lãnh khốc, nâng tay mở chưởng, mười con rồng nước thuận thế trộn lẫn, hòa thành một cái vòi rồng khổng lồ, sóng nước cuốn xiết, cuồn cuộn sóng bạc, người bị vây ở bên trong chỉ sợ dù cho là người sắt cũng sẽ bị xé vụn.
Không thể ngờ được có thể dễ dàng hàng phục con yêu quái này, Ngao Ân đang lúc cao hứng, lại nghe thấy Hắc Long Vương bên cạnh khẽ thở dài: “Hai người các ngươi muốn ầm ĩ đến lúc nào a?”
Ngao Ân kinh ngạc, nhất thời thất thần, đột nhiên trong lốc xoáy mơ hồ chớp động một cái lấp lánh hào quang, tức khắc từ trong nước bắn ra một đạo liệt quang, thẳng hướng mặt hắn đánh tới.
Tia sáng kia nhanh như sao băng, Ngao Ân đang điều khiển phép thuật, làm sao phòng bị trong nước lại có binh khí bắn ra, hơn nữa khoảng cách rất gần, lại ở ngay mặt, lúc phát hiện đã không kịp né tránh, mắt thấy sẽ bị bắn trúng.
Thời điểm khẩn cấp, một cánh tay cường tráng ở bên cạnh nhanh như chớp đưa ra, vững vàng bắt lấy vật kia.
Hào quang ở trong tay Hắc Long Vương tản ra, Ngao Ân chăm chú nhìn lại, thì ra là một mũi tên. Thân tên vỡ vụn thành bột vàng lập lòe chói mắt, thoạt nhìn đẹp đẽ quý giá, song tên kia ba cánh ba gờ, gờ nhọn về phía trước hợp thành mũi, mũi nhỏ mà sắc bén, cũng không biết là do vật gì tạo thành, bề ngoài màu trắng bạc, nhưng sâu kín bên trong lại phát ra hàn quang sắc bén.
Vòi rồng trên không trung đột nhiên bạo phá từ bên trong, nước ầm ầm rơi xuống, nam nhân xích phát hồng y cánh tay mang vãn trường cung, thi nhiên mà đứng. Tuy rằng tóc cùng quần áo trên người ướt sũng, nhưng một đôi yêu đồng đỏ thẫm hung lệ, tà khí bức người.
Chỉ thấy hắn khom lưng, hồng y căng phồng, một cỗ khí khô nóng dốc toàn bộ lực lượng, trong nháy mắt, toàn bộ nước trên người bốc hơi, xích phát xoã tung. Ngay cả mặt đất bị rồng nước tưới ướt, nước đọng lại, chỉ một lát sau, không còn thấy một chút ẩm ướt nào nữa.
Cửu Minh hướng Ngao Ân tà mị cười: “Tiểu long Thái Tử, tuy nói ngươi pháp lực không kém, đáng tiếc kinh nghiệm lâm địch quá ít. Trước trận lâm địch, ngộ người tất tru. Địch nhân chưa chết hết, liền không thể có nửa phần lơi lỏng! Nếu không người chết chính là ai, cũng còn chưa biết nga!”
Hắc Long Vương buông tay cầm thân tên, chậm rãi xoay người lại, ngẩng đầu nhìn Cửu Minh, biểu tình bình tĩnh, lạnh nhạt hỏi: “Cửu Minh, ta hỏi ngươi, nếu mới vừa rồi ta vẫn không ra tay cản lại, tên này sẽ không tổn thương tới Ngao Ân?”
Cửu Minh chăm chú nhìn Hắc Long Vương, một lát, nhếch miệng cười: “Vãn nguyệt cung của ta, lực mạnh bằng năm mươi thạch, tên bắn ra lực bằng vạn quân, nhất định xuyên thủng qua đầu.” Phải biết cung lực lấy thạch làm đơn vị tính, phàm nhân có ghi lại, tài bắn cung mạnh nhất không ai bằng Dương Khản người nước Lương, lực cánh tay kinh thế, nhưng dùng cung cũng không quá mười hai thạch.
Ngao Ân nghe vậy mới cảm thấy kinh hãi, hắn quả thật không ngờ đến yêu quái này lợi hại như thế, nhất thời sơ suất, vừa rồi nếu không có Hắc Cầu ra tay cứu giúp, chính mình đã bị mũi tên nhọn xuyên thủng, đối phương nếu là yêu quái đắc đạo, sử dụng nhất định cũng là binh khí tru thần, nếu thật bị đánh trúng, cho dù là Tứ Độc Long Thần, cũng không thể tránh khỏi trọng nhập luân hồi.
Hắc Long Vương bàn tay nắm chặt mũi tên bỗng nhiên liệt hỏa bùng lên, cháy đến thân tên do vàng ròng tạo ra từ từ tan chảy, cuối cùng giống như cành liễu mềm oặt xuống.
Đồng tử đen như mực không biết từ khi nào đã hóa thành mắt rồng kim đồng, phẫn nộ dần dần phóng thích, nam nhân ngày thường ôn hoà hiền hậu, một khi tức giận, càng đáng sợ hơn cuồng phong, không thể ức áp.
Cửu Minh ở trên không thu lại tươi cười, hai người từ hai ngàn năm trước ở trong yêu quân nổi danh, biết được thực lực của nhau sâu không lường được, dù chưa có cơ hội giao thủ, nhưng cũng không dám khinh suất.
Thiên địa giống như cũng cảm nhận được bách lực dị thường, chốn hoang dã trở nên yên tĩnh không một tiếng động, giống như ngay cả không khí cũng ngừng lại.