Mang dương quá khích ảnh tương điệp
Ngư ưng đáo phóng Tế Thủy cấp
Mặt trời lên cao ảnh trùng điệp
Chim cốc đến thăm Tế Thủy khẩn
Ánh mặt trời dễ dàng tìm được khe hở trên đỉnh núi, nghịch ngợm dừng trên mi mắt nam nhân đang ngủ say.
Hắc Long Vương tỉnh lại, phát giác chính mình không biết khi nào lại khôi phục hình người, ước chừng là long thân ở trong hang động nhỏ này quá mức chật chội, trong lúc mơ mơ màng màng theo bản năng hóa lại hình người.
Một đêm ngủ trên đống hoang tàn đổ nát, xương cốt kẽo kẹt không thoải mái, nhưng còn thanh niên ghé vào trên người y, đem y trở thành cái giường thịt, trái lại ngủ đến yên ổn.
Cúi đầu nhìn gương mặt ngủ say, thiếu đi nhuệ khí sắc sảo mọi khi, vẻ sắc bén trong ánh mắt cũng biến mất không còn dấu vết.
Thanh niên trong lòng nhu thuận đến hoàn toàn không giống với Long thần gia phục yêu hàng ma, quyền chưởng Tứ độc trong truyền thuyết, lại giống một đứa nhỏ ở bên ngoài chơi đến mệt mỏi, về đến nhà không kiêng nể gì nằm trong lòng người thân bình yên đi vào giấc ngủ.
Hắc Long Vương nhẹ nhàng thở dài, vẫn chưa đánh thức hắn, lơ đễnh nhẹ nhàng vén một một lọn tóc mây rơi xuống bên má bạn, cầm trên đầu ngón tay nhẹ nhàng mân mê, nhất thời luyến tiếc buông ra.
Y cũng không phải chưa từng đấu tranh tư tưởng, Ngao Ân là Long thần, lại là Thái Tử của Đông Hải Long tộc, mà y dù sao chỉ là Long Vương một phương, hai người lại có bối phận thúc chất, đủ thứ rào cản như thế cũng không thể chỉ vì tình cảm dồn ép liền có thể một lời phủ nhận hết tất cả.
Huống chi, Ngao Ân thân là Long thần, chuyện phải gánh vác so với Long Vương không ai để ý như y đây nhiều hơn rất nhiều.
Y không hy vọng nhìn thấy thanh niên bị chỉ trích, cũng không muốn nhìn thấy hắn bởi vì vậy mà chịu sự phỉ nhổ của Long tộc.
Nhưng mà vẫn lẽo đẽo theo sau, từ lúc chỉ là một thiếu niên choai choai cao ngang thắt lưng y, cho đến hiện giờ khi quay đầu nhìn lại đã là một thanh niên cao lớn tuấn tú, lại trước sau kiên trì không chịu lùi nửa bước.
Nghe nói Đông Hải Long tộc bề ngoài cao to tu mỹ cho nên rất mực yêu thích cái đẹp, vì thế y không khỏi hoang mang, y thật không biết là hình người của mình khó coi, nhưng trăm ngàn năm qua trà trộn ở nhân gian, nhớ rõ phàm là người nhìn thấy gương mặt của y sắc mặt cũng không quá hoà nhã, cho nên ít nhiều cũng có chút hiểu được dung mạo của mình tương đối xấu xí. Nhưng mà Ngao Ân lại vẫn luôn có thể dùng ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm một lúc lâu, thật sự là không thể tưởng tượng.
Long tâm cũng là làm từ máu thịt, y tuy là trì độn, nhưng đối mặt với tình cảm thâm sâu như thế của Ngao Ân cũng đã không có khả năng nhìn như không thấy.
Đối với Ngao Ân, y luôn luôn trân ái, nhưng càng bởi vì như thế, y càng cần phải suy nghĩ kỹ càng hơn nữa.
Y không thể bởi vì yêu mến hắn mà qua loa tùy ý.
Càng không thể bởi vì nuông chiều hắn mà dối trá thuận theo.
Vì vậy y về tới Bạch Nhân Nham, ở trước Thí Tâm Thạch, ngồi một ngày một đêm.
Trên đỉnh núi Bạch Nhân, tương truyền rằng có một thần thạch, trên không tiếp với trời, dưới không tiếp với đất, lơ lửng giữa thiên địa, gọi là Thí Tâm Thạch. Không cần biết tiên yêu nhân thần, chỉ cần đứng ở trước Thí Tâm Thạch, liền có thể chiếu ra hồn phách, dò xét chân tâm.
Chỉ có Long Vương biết, Thí Tâm Thạch này chẳng qua là một tảng đá lớn y vứt bỏ khi sáng lập phủ đệ ở đây.
Nhưng mà …
Hỏi thần, hỏi yêu, chẳng bằng để tay lên ngực tự hỏi.
Khi thần mặt trời mọc lên ở phương đông, Hắc Long Vương vẫn chưa tìm ra được đáp án, một ngày một đêm này nghĩ đến toàn là những hình ảnh khi cùng Ngao Ân vui sướиɠ ngao du trong Trường Giang Hoàng Hà, tự tại bay lượn giữa chín tầng trời mây … Mà ham muốn của y trước giờ vẫn ngủ đông, lại tại một đêm đó bởi vì nhìn thấy bạch long châu phấn mà dâng lên …
Y tuy là rồng, nhưng trải qua lôi hỏa thiên kiếp, vô luận lực lượng hay là thọ nguyên, đã có thể so với thiên long. Tình yêu chốn nhân gian y thấy cũng nhiều, chỉ nhớ có một số phàm nhân thà rằng bỏ qua vinh hoa, cam nguyện đổi lấy thời gian ở bên nhau ngắn ngủn vài chục năm cho đến bạch đầu giai lão, lại có một số khác bỏ qua người tào khang đã cùng mình đồng cam cộng khổ, leo lên quyền quý, kết quả là cả đời tịch mịch …
Khi đó chỉ cảm thấy mê mang.
Hiện giờ kêu y lựa chọn, trong lòng cũng một khoảng trống rỗng.
Y không thể lừa gạt chính mình rằng xao động nơi đáy lòng không phải vì Ngao Ân mà ra.
Thì ra thời gian hai ngàn năm này, giống như dòng nước chảy mòn tảng đá, năm tháng trôi qua, tâm ý lộ rõ. Tình ý của mình đối với Ngao Ân, trong lúc lơ đãng đã không còn đơn thuần chỉ là thân tình thúc chất nữa …
Một khắc kia bỗng nhiên rất muốn nhìn thấy Ngao Ân, y cũng không thể nói một phần tâm tình xao động này chính là tình yêu mà Ngao Ân mong muốn, nhưng ít ra, y nguyện ý thử cùng tiểu chất nhi cổ quái linh tinh kia của y cùng nhau …
Nắng sớm chếch đi, ý đồ dừng trên khuôn mặt trắng nõn mang chút hồng nhạt của thanh niên.
Hắc Long Vương buông lọn tóc đen bị y mân mê đến nóng lên kia ra, mở bàn tay trên không, che ánh mặt trời, giấu thanh niên vẫn chưa bị ánh mặt trời chói mắt quấy rầy dưới bóng râm.
Thời gian giống như đình trệ, tựa như chỉ có bụi bặm lơ lửng trong ánh mặt trời.
Y chặn ánh mặt trời, cũng cẩn thận chú ý phương hướng ánh nắng di chuyển theo mặt trời dần dần lên cao, ngẫu nhiên cúi mắt nhìn gương mặt quen thuộc ngàn năm kia, nguyên lai mặt mày là thuận mắt như vậy, nguyên lai vành tai nho nhỏ cũng nhẫm là đáng yêu như thế … Ánh mắt chuyển qua đôi môi mỏng, nhịn không được giơ bàn tay còn lại ra, thật cẩn thận dùng đầu ngón tay viền theo vành môi, rồi mới tinh tế vuốt ve đường vân không hiện rõ trên đôi môi.
Bỗng nhiên đôi môi mở ra, ngậm lấy ngón tay.
Hắc Long Vương cả kinh, đã thấy Ngao Ân không biết thức từ lúc nào, ánh mắt to tròn không có nửa phần ngây dại khi vừa thức giấc, ngược lại mang theo một tia giảo hoạt.
Hắc Long Vương chỉ cảm thấy một lóng tay bị hắn mυ'ŧ trong miệng, đầu lưỡi linh hoạt như rắn quấn lên, liếʍ mỗi một chỗ nhỏ trên đầu ngón tay, vội vàng muốn rút về, nhưng đầu ngón tay thô ráp bị răng nanh cắn chặt, không thể động đậy.
Ngao Ân mυ'ŧ ngón tay của y cứ như là một cây kẹo mạch nha lớn vô cùng ngọt ngào, dưới đôi môi mơ hồ có thể thấy được hàm răng, mặc dù không thấy rõ đầu lưỡi bên trong, lại có thể rõ ràng cảm giác được xúc cảm trơn ẩm, đúng là xúc cảm mà bộ tộc lân trùng thích nhất.
Sáng sớm là lúc tinh khí tối thịnh, Hắc Long Vương bất giác khố hạ căng lên, có chút không khống chế được.
Ngao Ân lại nằm ở trên người nam nhân, sao có thể không phát hiện thứ gì đó ngẩng đầu lên, đã thấy hắn chớp mắt, há miệng ra, còn tiếc nuối cắn cắn đầu ngón tay được cắt giũa tròn trịa của Hắc Long Vương, rồi mới đưa tay xuống sờ sờ bộ vị cứng rắn kia.
Âm thanh vừa tỉnh giấc khàn khàn, mang theo vẻ hoang mang vô tội: “Nhị thúc, ngươi giấu cái gì ở trong này? Cấn đến ta rất không thoải mái …”
“Ách! … Đó, đó là … Ách!”
Nếu nói thú vui khuê phòng, Hắc Long Vương há có thể là đối thủ của vị Đông Hải Thái Tử nhìn đủ mỹ nữ Long tộc ở hải vực lục giới này, lúc này ngay cả vành tai cũng đỏ lên, chẳng qua là do làn da đen, không dễ dàng nhìn ra.
Ngao Ân cọ xát một trận, nhưng cũng không dồn ép tới nữa, chậm rãi nhổm người dậy, nhìn nhìn xung quanh, không khỏi líu lưỡi, không thể ngờ được chính mình cư nhiên có thể ở trên đống đổ nát này ngủ một đêm, lại nghĩ tới phủ đệ này của Hắc Long Vương coi như xong rồi, nếu như trùng kiến, phải tốn nhiều công sức một chút.
Hắc Long Vương cũng đứng lên phủi cát bụi trên người, nhìn đống phế tích này, đang cân nhắc xem nên lo liệu điểm tâm cùng Ngao Ân hưởng dụng như thế nào.
Nhìn y nghĩ đến xuất thần, Ngao Ân tiến sát bên tai Hắc Long Vương hỏi: “Nghĩ gì vậy, Nhị thúc?”
Hắc Long Vương cũng không giấu diếm, thành thật nói: “Nghĩ tới điểm tâm.”
Ngao Ân trong lòng buồn cười, nhưng vẫn nghiêm túc nói: “Cũng phải, kế hoạch một ngày được quyết định vào sáng sớm. Buổi sáng không ăn chút gì, cả ngày làm sao còn có khí lực làm những việc khác?”
Hắc Long Vương nghe không ra ý trêu chọc trong lời nói của hắn, vẻ mặt có chút khó xử: “Nơi đây thật sự hẻo lánh, không tìm được cái gì ngon cho ngươi ăn. Thức ăn do thôn dân cung phụng sợ là ngươi ăn không quen …”
Ngao Ân vừa nghe, lập tức thu lại vẻ trêu tức, trong lòng khổ sở. Tuy nói hắn đã hiểu được Hắc Long Vương ở Bạch Nhân Nham cũng không ủy khuất, nhưng nhìn thấy người trong lòng chỉ có thể nhận được một ít trái cây màn thầu nguội lạnh, vẫn nhịn không được đau lòng khổ sở. Song Hắc Long Vương lại chỉ nghĩ đến làm sao cho hắn ăn ngon một chút, không muốn ủy khuất hắn.
“Ai nói ăn không quen?!” Ngao Ân tính khí hiếu thắng nổi lên, kéo tay áo một cái, tay phải giơ lên không trung, thi triển phép thuật cách không thủ vật (lấy đồ vật từ nơi khác) mang tới một thứ đại khái là màn thầu đặt trên hương án trước miếu, há miệng liền cắn.
Màn thầu này kỳ thật cũng chính là ổ bánh ngô được làm từ lúa mì, hiển nhiên không thể so với màn thầu trắng mịn của Giang Nam, lại thêm bị gió lạnh thổi cả đêm, sớm trở nên vừa lạnh lại vừa cứng, sần sùi đến cộm răng.
Nhưng Ngao Ân chỉ hai ba miếng đã nuốt xuống hết, lại phất tay áo làm phép mang tới hai cái nữa, há miệng định cắn.
Hắc Long Vương vội vàng ngăn lại: “Ngao Ân! Đừng ăn!”
“Nếu Nhị thúc ăn được, vì sao Ngao Ân lại ăn không được?” Ngao Ân có vẻ dỗi bỏ cánh tay bị kéo ra.
“Nhưng mấy thứ này mùi vị không ngon …”
Hắc Long Vương nâng ống tay áo lau chùi mảnh vụn trên khóe miệng Ngao Ân, “Chỉ cần năng lực có thể đạt được, ta hy vọng có thể cho ngươi thứ tốt nhất.”
Ngao Ân nhất thời sững sờ, hắn không thể ngờ được loại lời ngon tiếng ngọt này lại từ miệng đại đầu gỗ này nói ra. Thường thường những người mồm mép giống bọn hắn nói những lời này đại khái cũng chỉ là có lệ, nếu cho là thiệt tình thì thật sự nông cạn.
Nhưng bởi vì Hắc Long Vương tính tình thật thà, những lời y nói đều là những suy nghĩ thật trong lòng, không có nửa phần dối trá. Càng bởi vì thế, lời nói như vậy lại càng động lòng người.
Màn thầu làm từ bột lúa mì cứng ngắc vô vị ở trong miệng dần dần tiết ra một chất ngọt, trở nên cũng không phải khó có thể chịu được như vậy, Ngao Ân đưa một cái cho Hắc Long Vương: “Đây là thứ tốt nhất.” Tiếp đó xoay người ngồi lên một thanh xà ngang bằng gỗ đã rớt xuống mặt đất, cầm màn thầu chậm rãi nhai nuốt, nhìn hắn dung mạo tao nhã như vậy, hoàn toàn không giống ngồi trên đống đổ nát ăn bánh ngô, mà giống như đang ở trên Thiên Đình tham dự hội bàn đào.
Ngước mắt thấy Hắc Long Vương có chút lo lắng ngẩn ngơ, Ngao Ân cười kéo y qua ấn ngồi xuống bên cạnh: “Nhị thúc đừng nghĩ Ngao Ân cao quý như thế, kỳ thật từ lúc mới tới Tứ độc, đúng lúc Hoàng Hà thay đổi dòng chảy, khắp nơi ngập lục, ta đi nhân gian điều hòa lại dòng chảy, cũng có khi mấy chục năm không ngửi qua mùi tanh của thịt, mà bùn đất cũng đã nếm qua.”
Hắc Long Vương nghe vậy nhíu mày, trong mắt không thiếu được vẻ thương tiếc, tuy biết hắn sau khi rời khỏi Đông Hải Long Cung quả thật vất vả, nhưng chính tai nghe hắn nói ra lại hoàn toàn là chuyện khác.
Không khỏi vươn tay ra nắm chặt lấy tay Ngao Ân.
Ngao Ân biết tâm ý của y, cười nhẹ rủ mắt xuống: “Cho nên nói, Nhị thúc không cần lo lắng Ngao Ân không chịu được khổ.” Hắn nhéo nhéo tay đối phương, “Huống chi được ở cùng với Nhị thúc, cho dù có khổ cũng cam lòng.”
Hắc Long Vương trong lòng chấn động mạnh, thật lâu sau lấy lại tinh thần, cuối cùng, thấy Ngao Ân đã đem màn thầu ăn sạch, nhưng hai cái bánh bao nho nhỏ há có thể lấp đầy bụng đại long này, nhìn cái bụng xẹp lép của Ngao Ân, Hắc Long Vương vẫn là kiên trì nói: “Chỉ ăn như vậy không được, đi thôi!”
Ngao Ân cười cuộn mình bên trong đống đổ nát, cũng không muốn đi.
“Không đi. Thật vất vả mới được vào ở trong phủ của Nhị thúc, làm sao cũng phải ở lại mấy ngày!”
Đêm qua lật tung chỗ này, hiện giờ cũng chỉ còn lại nửa bức tường run run rẩy rẩy đứng ở nơi đó, làm sao còn ở được nữa, Hắc Long Vương có chút ngượng ngùng gãi gãi chòm râu ngắn dưới cằm: “Nhưng chỗ này … này …”
“Nếu không ta cùng Nhị thúc trùng kiến lại chỗ này? Dù sao sau này ta cũng sẽ ở nơi này!”
Hắc Long Vương nhất thời nghĩ không ra hàm ý trong lời hắn nói, ngẫm lại thấy cũng phải, liền chỉ gật đầu.
Ngao Ân đương nhiên mừng rỡ, ý cười dạt dào, bỗng nhiên ngoài động truyền đến một tiếng kêu to, tựa hồ có khách tới chơi.
Hai người nhìn nhau bất giác kỳ quái, không bao lâu, một con chim cốc đầu trắng lông nâu đen lảo đảo bay vào động, dừng trước mặt Ngao Ân, chỉ thấy yết hầu của nó kêu ùng ục, hai chân đạp một cái kiệt sức mà chết.
Ngao Ân nhìn thi thể chim cốc trên mặt đất, không nói được một lời, nhất thời mày nhíu chặt.
Hắc Long Vương hỏi: “Ngao Ân, xảy ra chuyện gì?”
Ngao Ân cũng không giấu diếm: “Con chim này là Tể Thuỷ thần phái đi, từ cách đây ngàn dặm bay tới đây nhất định là có việc.”
“Một khi đã như vậy, ngươi nên mau quay về đi!” Hắc Long Vương lại nghĩ một chút, liền đề nghị, “Sự tình đột ngột, chắc chắn không dễ xử lý. Ta đi cùng với ngươi được không?” Nói là như thế, nhưng kỳ thật trong lòng ít nhiều có chút không muốn rời xa Ngao Ân.
Ngao Ân sao lại không rõ, hiểu ý cười, trọng trách vô hình trên vai giống như trong phút chốc nhẹ đi.