Lưu ly ngõa đính vọng thủy cung
Bất giác nhất nhật tự thiên niên
Đỉnh ngói lưu ly vọng thủy cung
Bất giác một ngày tựa ngàn năm
Đáy hồ Bà Dương, Long Cung kim bích, san hô đỏ thắm, chỉ thấy dải ngói lưu ly xanh biếc thật lớn, cung điện chìm trong nước, xuyên qua sóng nước dập dờn nhìn lại, giống như ảo cảnh.
Đã thấy một bóng trắng cao ngất ngồi trên đỉnh ngói lưu ly xanh biếc, nhìn kỹ lại, thì ra là một thanh niên tuấn mỹ, thấy ánh mắt hắn trông về phía xa, lại không phải tập trung suy nghĩ, không biết đang nhìn gì.
Bỗng nhiên, theo nóc nhà lăn qua một cái cái mai rùa xanh thẫm, lăn tới bên cạnh Ngao Ân lộn một vòng, từ trong mai vươn ra một đôi tay ngắn một đôi chân ngắn, rồi mới thập thò ló ra một cái đầu tròn, thì ra là Quy Thừa Tướng mai xanh.
Thanh niên cũng không nhìn lão, chỉ nhàn nhạt hừ một tiếng: “Ngươi còn biết quay về?”
Quy Thừa Tướng cũng thật là oan uổng, ngày ấy Ngao Ân cùng Hắc Long Vương không từ mà biệt, viện san hô ở hậu điện của Thái Hồ Thuỷ Tinh Cung bị đốt, phòng ngủ cho khách ở sườn điện hoang tàn đổ nát một đống hỗn độn, để lại cục diện rối rắm.
Việc này hiển nhiên làm cho Thái Hồ Long Vương hoàn toàn không còn mặt mũi, vốn là nổi trận lôi đình, nhưng Quy Thừa Tướng lặng lẽ dâng lên một phần mật hàm, cũng không biết trong đó viết những gì, Thái Hồ Long Vương sau khi xem xong sắc mặt đại biến, lập tức sai thuộc hạ đi triệu lươn tinh vọng nguyệt ở Trừng Hồ, binh tôm trở về bẩm báo nói lươn tinh Hóa Xương không biết tung tích, mà lúc này bạng nữ hầu hạ Tứ độc Long Phi cũng đến bẩm báo nói chủ tử không thấy bóng dáng. Thái Hồ Long Vương sắc mặt lúc này là đủ mọi màu sắc, cuối cùng co giật khóe miệng giải thích cùng các vị Long Vương không hiểu chuyện gì, nói Long Quân có việc không tiện ở lâu, đã mang theo gia quyến quay về Bà Dương Hồ rồi.
Sau đó ngay cả khi bọn người Quy Thừa Tướng những Thuỷ tộc Bà Dương Hồ này rời đi cũng không để ý tới, rõ ràng là một bộ dáng bị đả kích nặng.
Quy Thừa Tướng hé ra gương mặt đau khổ, nói: “Điện hạ, ngài chính là vứt tiểu thần qua một bên, cái gì cũng không nói liền bỏ đi …”
“Ta không phải phân phó ngươi nếu không thấy ta, liền đem tín hàm kia giao cho Thái Hồ Long Vương sao?”
Quy Thừa Tướng trong lòng thầm nói: Đúng vậy! Thật tình cảm … Vị Long Vương gia kia vừa mở thư ra, mặt đều đen … thiếu chút nữa đem lão nuốt vào bụng cho hả giận …
Bất quá nghĩ thì nghĩ vậy, lão còn không ngốc đến nỗi nói ra chọc chủ tử tức giận, rụt cổ, ngẫm lại trở về không nhìn thấy vị Hắc Long Vương gần đây cùng chủ tử như hình với bóng kia, liền nhịn không được hỏi: “Điện hạ, trong điện sao không thấy Hắc Long Vương gia?”
Ngao Ân lơ đãng trả lời: “Về rồi.”
Thiên hạ không có bữa tiệc nào là không tàn, hắn cũng sớm nghĩ qua, cho dù có viện nhiều cớ hơn nữa, cũng không thể làm cho Hắc Long Vương lưu lại Bà Dương Hồ lâu dài. Dù sao y cũng là Long Vương một phương, khiển mây làm mưa, há có thể mượn tay người khác (ý là nhờ người khác làm mưa thế), huống chi Hắc Long Vương thân đang mang tội, nếu như không làm tròn trách nhiệm, lại càng khó có thể cứu vãn. Vì vậy lúc Hắc Long Vương chào từ biệt, hắn cũng không ngăn trở nữa.
Đối với Hắc Long Vương hai ngàn năm chưa từng rời khỏi Bạch Nhân Nham mà nói, thời gian hơn mười ngày đã gần đến cực hạn chăng?
Ngày ấy mặc dù kɧıêυ ҡɧí©ɧ dẫn ra long tính của Hắc Long Vương, cái gọi là rồng bản tính háo sắc, chỉ cần là thích, vô luận thú, cầm, người cá đều tiến hành giao phối, vì vậy có câu long sinh cửu tử, tử tử bất đồng (truyền thuyết thời xa xưa, một con rồng sinh được chín con, hình dạng và tính cách của chúng không giống nhau, ví với việc anh em cùng một mẹ sinh ra nhưng mỗi người mỗi tính). Hắn cũng là Long tộc đương nhiên là biết ngày đó Hắc Long Vương bị chân thân của hắn dụ dỗ, lộ ra bản tính, nhưng trong lòng ít nhiều còn có chút mơ hồ, hiện giờ cần phải có thời gian để cho Nhị thúc quá mức thật thà chất phác kia của hắn từ từ tiếp nhận phần tâm tình vô cùng lưu luyến si mê này của hắn.
Vốn tưởng rằng, đã muốn quen với việc chờ đợi.
Chính là …
Nhìn mặt hồ sóng nước gợn dập dờn, bóng nắng nhảy nhót, lòng của hắn cũng rối loạn không yên.
Nhớ thương gương mặt xấu xí trừ bỏ đen vẫn là đen, tưởng niệm thân hình to lớn như thiết tháp, còn có bộ vảy màu đen xinh đẹp, long thân cường tráng thẳng dài nhanh nhẹn quay cuồng trong mây …
Một ngày, tựa như ngàn năm.
Hắn đã gần như không thể nhớ nổi, hai ngàn năm trước, hắn là như thế nào dựa vào một chút ký ức kia mà vượt qua.
“Thì ra đi rồi a!” Quy Thừa Tướng thật là có chút nhớ vị Hắc Long Vương kia, tuy nói vị Long Vương gia kia không quyền không thế, nhưng tính tình cũng xem như rất tốt, chưa bao giờ đối với những Thuỷ tộc hạ đẳng bọn chúng hô to quát lớn, so với Thái Hồ kia một đám hồ Long Vương nhà giàu thế mạnh, mắt để đỉnh đầu kia tốt hơn không biết gấp mấy lần.
Hơn nữa xem sắc mặt Long thần Điện hạ, nói vậy cũng là luyến tiếc vị trưởng bối này rời đi chăng?
Quy Thừa Tướng nhịn không được góp lời: “Điện hạ nếu là nhớ, qua mấy ngày nữa sai thuộc hạ đi đưa thiệp mời đến làm khách là được.”
“Mời cũng mời không được … Ngày đó ta đại hôn, y cũng không thèm đến.”
Người kia, luôn nhớ đến bách tính trong địa hạt của y, tuy nói là nhỏ, nhưng theo tính cách của y, nhất định là mọi chuyện ra sức mà làm, chắc cũng không được rỗi rãi bao nhiêu đâu?
Hắn buồn rầu nghĩ, hai ngàn năm, thật vất vả mới gặp mặt một lần, chẳng lẽ phải chờ tiếp hai ngàn năm nữa sao?
Tưởng tượng đến năm tháng lâu dài tịch mịch đến có thể đem người bức điên kia, Ngao Ân không khỏi bật dậy.
Xem biểu hiện ngày ấy của Hắc Cầu, cũng không phải là đầu gỗ không biết động tình, ngược lại nếu kí©ɧ ŧɧí©ɧ được long tính của y, cũng sẽ đặt du͙© vọиɠ lên hàng đầu! Nghĩ như thế, hắn lại lo lắng, nói không chừng hai ngàn năm nữa, lại để Hắc Long Vương gặp được một nữ tử không quan tâm đến tướng mạo của y, dẫu sao Bạch Nhân Nham tuy nhỏ nhưng dù gì cũng là Long Vương tôn quý, khó bảo đảm không có xà tinh muốn dựa thế Long tộc mà lấy lòng y, thậm chí dùng chút quỷ kế bắt được trái tim của y …
Không được!! Hắn không thể chịu đựng được, thậm chí không thể tưởng tượng bên cạnh nam nhân cao lớn có bóng dáng nữ nhân!!
Hắn không có khả năng đợi thêm hai ngàn năm nữa!!
Hai ngàn năm trước, hắn bởi vì phải giữ vững quyền vị Tứ Độc Long Thần, không thể không ở lại đáy hồ Bà Dương, quyền vị cũng như gông xiềng, đem hắn thích tùy hứng giam ở đáy hồ, nhưng cũng không thể hoàn toàn mài giũa được tính tình của hắn!
Ngao Ân nhảy dựng lên: “Quy Thừa Tướng, bản quân đi Bạch Nhân Nham một chuyến! Chuyện ở nơi này, ngươi trước xét tình hình mà xử lý!!”
Nói xong cũng không quản Quy Thừa Tướng trợn mắt há mồm, phi thân khỏi ngói, hóa ra một đuôi cự long ngân bạch, hướng mặt hồ uyển chuyển bơi đi.
Quy Thừa Tướng thật sự không nghĩ đến hắn nhưng lại cứ vậy bỏ đi, chờ đến khi không còn thấy bóng dáng bạch long đâu nữa, mới hồi phục lại tinh thần, sau đó hối hận không kịp hướng theo phương hướng đó mà kêu lên: “Điện hạ! Điện hạ!! Ngài sao lại bỏ đi như vậy?! Công văn trong thư phòng hãy còn đó, vẫn còn một đống lớn chưa xử lý a!!”
Tuy nói Bạch Nhân Nham cách Bà Dương Hồ ít nhất vạn dặm, nhưng rồng bay trên trời duỗi một cái là ngàn dặm, không đến một ngày liền tới Bạch Nhân Nham.
Thu cao khí sảng (thời tiết mùa thu dễ chịu), Bạch Nhân Nham rậm rạp cũng lá rụng đầy đất, quả dại treo trên cành, núi nham thạch nho nhỏ, không có cái gì đáng xem, bất quá bởi vì truyền thuyết có Long Vương ở trong núi, hữu tiên tắc linh (có thần tiên tất linh thiêng), Miếu Long Vương trên sườn núi luôn hương khói cường thịnh, tuy không phải mùa cầu mưa, nhưng khách hành hương cũng không ít.
Hai ngày trước lại có một trận mưa nhỏ. Dư âm của mùa hạ để lại cho mùa thu chút hơi nóng oi bức làm cho dân chúng dưới chân núi có chút khó chịu, trận mưa thu nho nhỏ đến làm dịu đi một chút, rũ đi hơi nóng đương nhiên là tốt không gì bằng.
Trên bầu trời trong xanh, đám mây như hình dạng một sợi lông chim nhẹ nhàng theo gió bay bay, nơi này là thâm sơn cùng cốc, phàm nhân bên dưới bận bịu ít có cơ hội nhàn hạ thoải mái ngẩng đầu nhìn trời, thưởng thức khí trời trong lành, nhưng nếu giờ phút này có người ngẩng đầu lên, nhất định sẽ nhìn thấy một đuôi cự long ngân bạch bay qua trên không!
Chỉ thấy bạch long thần tốc đáp xuống cánh đồng bát ngát bên ngoài Bạch Nhân Nham, khoảnh khắc long thân chạm đất, ngân quang hiện lên, liền thấy một thanh niên nhã nhặn tuấn dật đứng giữa vùng hoang vu, một thân kim ti ngân đoạn (tơ vàng gấm bạc), tôn lên một thân quý khí, mặc dù phía sau không có tùy tùng thị vệ, nhưng lại có một loại phong tư cao quý mà ngay cả vương tôn hoàng tộc ở phàm trần cũng không thể nào so sánh được.
Hắn ngẩng đầu quan sát chung quanh, Bạch Nhân Nham ở cách đó không xa, thôn trang dưới chân núi đã ở trong tầm mắt, liền thi nhiên cất bước đi qua.
Đến gần, liền nghe thấy tiếng người huyên náo trong thôn, thật không giống tiếng ồn ào khi họp chợ, ngẫu nhiên còn truyền đến tiếng chiêng trống, nguyên lai năm nay cũng là năm được mùa, vì tạ ơn vị Long Vương gia thích nghe diễn ở trên Bạch Nhân Nham kia, hai ngày nay phú hộ trong thôn liền gom góp chút tiền, tìm một gánh hát nhỏ không phải thực nổi danh ở trong thôn dựng đài hát hí khúc, coi như là cầu xin cho mọi việc được êm xuôi. Nơi đây hẻo lánh, thật sự hiếm khi có được cảnh tượng náo nhiệt, các thôn dân vui mừng phấn khởi, một bầu không khí vui tươi.
Gánh hát chiêng trống vang trời, dân chúng chen chúc xem diễn bỗng nhiên phát hiện trong đám người xuất hiện một vị công tử tuấn mỹ, kia một thân ăn mặc đẹp đẽ quý giá, cùng với dung mạo phiêu dật cao quý, ở trong đám dân chúng tầm thường quê mùa thô kệch bọn họ có vẻ phi thường ngất ngưỡng.
Thôn dân đều phỏng đoán thân phận của hắn, nói không chừng là quý công tử trong thành ra ngoại thành dạo chơi chăng?
Bọn họ cũng không dám chen lấn đi qua, giống như cảm thấy hơi tới gần một chút sẽ có một loại cảm giác xúc phạm thần linh, cư nhiên chậm rãi ở chung quanh thanh niên tạo ra một khoảng trống.
Ánh mắt của Ngao Ân ở dưới đài tìm thấy người hắn muốn tìm.
Thân hình cao lớn của người kia ở trong đám người cũng là đồng dạng ngất ngưỡng, cũng không khó tìm, đại hán hắc y phi thường chăm chú nhìn lên đài xem diễn.
Đài diễn này là thôn dân góp ngân lượng, đặc biệt vì y mà dựng lên, y tự nhiên là thấy cao hứng, liền sẽ không chú ý tới ánh mắt nhìn chăm chú phía sau.
Gặp lại, cũng không kích động như trong tưởng tượng.
Hắn từ lâu đã không còn là Đông Hải long Thái Tử tính tình xốc nổi năm đó, tôi luyện theo thời gian, trừ bỏ trao cho hắn một thân tu vi cùng quyền vị vô thượng ra, cũng làm cho hắn càng thêm trầm ổn.
Người kia là ở chỗ này, vươn tay ra là chạm tới, khó tránh khỏi tâm động, song trừ bỏ một chút cảm xúc này ra, hắn càng thấy được một vùng đất đai mà Hắc Long Vương quản hạt này.
Nhà phố bốn phía tương đối mộc mạc, tuy không phải nhà tranh lều cỏ, nhưng chẳng qua chỉ là mấy cục gạch xây thành phòng ở, mọi người ăn mặc đơn giản, đều là vải thô ma y (ma: đay, gai), nghĩ đến cũng phải, cho dù thêm mấy trăm năm nữa mưa thuận gió hoà, đất đai cằn cỗi cũng không thể đào ra vàng, thôn trang hẻo lánh cũng không có nguồn hàng để đưa thương nhân tới, tự nhiên sẽ không thấy được cảnh tượng giàu có và sầm uất, không thể so với Bà Dương Hồ thịnh vượng, cá phơi đầy sân lúa gạo đầy kho, thuỷ bộ (giao thông bằng đường thuỷ và đường bộ) thuận tiện, thương nhân tụ hợp, thịnh vượng phát đạt.
Trên đài gỗ đơn sơ được dựng tạm bợ, diễn đều là tiết mục lỗi thời, đào kép sớm quá tuổi, âm thanh khàn khàn phát ra đã khó lọt vào tai, trang phục biểu diễn cũ nát nhuộm lại cũng trở nên khá buồn cười, nhưng mà y lại xem mê mẩn như thế. Khi ở Bà Dương Hồ, mỗi lần đến sinh thần của Long Vương, không thiếu được phú thương mở hí, mời đều là gánh hát đang nổi danh từ kinh thành đến, biểu diễn náo nhiệt, cao hương thắp lên cũng có thể đem miếu Long Vương hun đến giống như có hoả hoạn.
Trong lòng không khỏi có chút bùi ngùi.
Hắn cũng không lên tiếng gọi nam nhân kia, chậm rãi xoay người, hướng sơn đạo đi đến.
Miếu Long Vương trên Bạch Nhân Nham được dựng ở sườn núi, tuy nói là miếu, kỳ thật cũng chỉ là một gian phòng nhỏ do thôn dân góp tiền dựng trên hòn đá, rộng hai trượng, dài ba trượng, nhiều nhất chứa được hai ba khách hành hương. Miếu này xem ra cũng có sửa chữa qua, thế nhưng trước sau năm tháng quá lâu, ngói xanh trên nóc phần lớn vỡ vụn, vách tường mặc dù không sập nhưng cũng là bốn vách tường nứt, tượng đất bên trong đắp theo kiểu ngồi ngay ngắn, chỉ là thủ công thô ráp, áo bào bằng vải bố khoác trên người cũng là màu xám ảm đạm.
Ngao Ân thấy đau lòng, biết rõ thôn dân nơi này không có khả năng vì Hắc Long Vương tu kiến miếu thờ đẹp đẽ quý giá, nhưng nhìn thấy miếu Long Vương đơn sơ rách nát trước mắt này, lại làm cho hắn không thể nào không khổ sở.
Rõ ràng có dị năng phiên giang đảo hải, bôn lôi liệt hỏa (ý chỉ năng lực điều khiển sấm sét và lửa của Hắc ca), cho dù là ở trên thiên giới, thần tiên có thể ngăn cản một thanh yển nguyệt trường đao của y, một bàn tay đã đếm hết. Y vốn nên nhận vạn người kính ngưỡng, hiện giờ lại chỉ có thể chui rúc ở nơi hoang vu cằn cỗi này, ngay cả một phủ đệ đúng nghĩa cũng không có …
Ngao Ân vẫy vẫy đầu, bóng dáng cao to uy phong lẫm lẫm, đối mặt với ngàn vạn thần binh lại càng khí thế vang dậy kia, ở tận đáy lòng hắn cho dù trải qua vạn năm cũng sẽ không phai mờ mảy may.
Tâm thần khẽ động, hiện giờ hắn đã là Tứ Độc Long Thần, hai ngàn năm qua khổ tâm tu luyện, cầu được quyền vị, không phải là vì thế sao?
Dưới chân núi chiêng trống vang trời, hắn ngẩng đầu nhìn hướng thiên đình.
Cửu Tiêu Thiên Cung, liền ở trong mây!!