Khiêu châu hám ngọc khánh nhạc vận
Khinh sa thất thải vũ nghê thường
Châu nhảy ngọc lay tiếng khánh vui
Lụa mỏng bảy màu điệu nghê thường
(Khánh là một loại nhạc cụ ngày xưa; nghê thường là điệu múa)
Ai ngờ một giấc này làm cho hắn ngủ đến thiên hôn địa ám, nhật nguyệt vô quang (ý là trời tối đó; khổ, ngày xưa cứ văn vẻ rườm rà).
Đến cuối cùng lại để Hắc Long Vương lay tỉnh.
Hắc Long Vương vừa thức dậy, lại phát hiện trong lòng ngực không biết từ lúc nào thừa ra một người, thật đúng là hoảng sợ, đợi đến khi nhìn kỹ lại, không ngờ thì ra là Ngao Ân, trong lòng liền càng kỳ quái.
Bảo là đi nhầm phòng? Không thể nào? Nơi này cùng Tây điện rõ ràng là không cùng hướng, ít nhất phải rẽ mấy khúc cua mới có thể đến đây. Đặc biệt tới đây gọi y đi dự tiệc? Càng không thể. Xem bộ dáng ngủ thoải mái của gia khỏa này làm cho người ta cũng không nỡ gọi hắn dậy.
Nhưng thời gian không còn sớm, dù có không muốn hơn nữa, Long Vương ngũ hồ bên ngoài đã phải chờ đến sốt ruột rồi.
Liền đành phải lay hắn dậy.
“Ngao Ân, dậy đi! Ngao Ân!”
Giống như được một ngọn lửa ấm bao trùm, giấc ngủ này thật thoải mái đến nỗi từng lỗ chân lông trên người đều như nở ra, Ngao Ân căn bản hoàn toàn không định mở mắt, ngủ đến mơ mơ màng màng, lại còn không biết bản thân không phải đang trong hình rồng, cư nhiên lấy hình người quấn lại, cả người dán trên người Hắc Long Vương.
Chăn phủ trên mình hai người từ từ gồ lên một cách kỳ quái, một cái đuôi rồng to lớn bàng bạc từ dưới chăn thò ra, hơi nhếch lên lắc lắc lư lư.
Hắc Long Vương thấy hắn mơ màng đến mất cả hình thái, không khỏi phì cười thành tiếng.
“Ngao Ân, ngươi … Aizz … Ha ha … Được rồi, Ngao Ân, mau dậy đi!”
Ngao Ân nghe tiếng kêu to, rốt cục tâm không cam tình không nguyện mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt vừa bực mình vừa buồn cười của Hắc Long Vương, ngạc nhiên, dụi dụi mắt: “Nhị thúc? …”
Hắc Long Vương đưa tay vỗ vỗ cái mông đã muốn không ra hình người cũng chẳng phải hình rồng của hắn ở dưới chăn, cười nói: “Mau thu long thân lại, nếu không sẽ đè sập giường.”
Ngao Ân nghe vậy nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy chính mình cư nhiên thả lỏng đến hiện ra nguyên hình, hai má đỏ lên, niệm pháp quyết, ánh sáng rực rỡ lóe lên một cái thu lại long thân, hiện ra hình người.
Hắc Long Vương trước xuống giường, đem áo mãng bào bằng gấm trắng kia lại, phủ lên người hắn. Nhìn đại hán mặt đen này chỉ một thân tiết y trắng thuần, lại vì hắn tinh tế mặc áo trước, tình cảm dịu dàng tỉ mỉ này làm cho Ngao Ân nhịn không được tim đập mạnh, mặc một ống tay áo đập thình thịch một cái, chỉnh vạt áo một chút thình thịch cái nữa, đợi đến khi Hắc Long Vương lấy đai lưng kim tuyến ra khom người giúp hắn buộc lại, hơi thở trong lúc cố ý vô tình phả bên tai đủ để cho trái tim hắn nhảy ra khỏi l*иg ngực.
Đáng tiếc động tác Hắc Long Vương tương đối nhanh nhẹn, tới tới lui lui một chốc liền đã mặc xong.
Ngao Ân còn đang lâng lâng, bỗng nhiên thấy Hắc Long Vương cầm lấy quần áo trên giá treo, lập tức ánh mắt sáng ngời, nhào đến một phen đoạt lấy: “Lai nhi bất vãng (có qua mà không có lại) thì thật khiếm nhã! Nhị thúc, để chất nhi hầu hạ ngươi mặc áo!”
Hắc Long Vương sửng sốt, có chút nghi hoặc, bất quá thấy vẻ mặt hắn thành khẩn, liền cũng tuỳ ý hắn.
“Cũng được, tùy ngươi.”
Hai tay giang ngang, mặc hắn bài bố.
Y vừa rồi cởi đồ ra ngủ, nên đương nhiên so với Ngao Ân cởi nhiều hơn, Ngao Ân trước lấy trung y qua giúp y xỏ tay vào, mặc quần áo xong liền buộc dây thắt hai bên, thân hình cường tráng đứng thẳng tắp bất động, mặc tay hắn tới tới lui lui.
Kết dây lưng xong, Ngao Ân làm bộ sửa sang lại, sờ cổ cùng bả vai của Hắc Long Vương, tha một vòng, lại phủi phủi nếp gấp sau lưng, xem ra là phi thường chăm chú tỉ mỉ, Hắc Long Vương nghĩ vị Đông Hải Thái Tử này chỉ sợ từ nhỏ đã quen được người hầu hạ, chưa từng thử qua thay người khác mặc quần áo, nên cũng không lên tiếng thúc giục, mặc hắn từ từ làm.
Ngao Ân sờ sờ nơi này, vuốt vuốt nơi kia, nhìn có vẻ rất bài bản, nhưng trên thực tế bàn tay không thành thật kia vô cùng thoả mãn khám phá thân hình được hắn xem như là vật trong lòng bàn tay kia. Bờ mông căng tròn săn chắc, còn có phần dưới khố hơi hơi gồ lên, Ngao Ân lặng lẽ nuốt nước miếng, hắn hiện tại muốn không phải là giúp Hắc Long Vương mặc quần áo, mà hoàn toàn ngược lại, hắn phi thường ước ao có thể một tay xé bỏ hết thảy quần áo chướng ngại!
Đáng tiếc, hiện giờ tình hình chưa rõ ràng, hắn cũng không muốn bị Nhị thúc một chưởng tống ra ngoài …
Đành phải thở dài, thành thành thật thật tiếp tục giúp y khoác mãng bào bằng gấm đen vào, tất nhiên trong lúc sửa sang lại không thể thiếu thừa dịp sờ soạng tới lui một phen.
Thẳng đến khi bên ngoài truyền đến tiếng tôm binh đến mời đi dự tiệc, Ngao Ân mới tiếc nuối thay Hắc Long Vương thắt đai lưng.
Hắc Long Vương đang định tiến đến mở cửa, không ngờ bị Ngao Ân kéo lại, đang lúc khó hiểu, liền nghe hắn rầu rĩ nói: “Nhị thúc, sau này … không được để người khác hầu hạ ngươi mặc quần áo!!”
Hắc Long Vương nghe vậy hơi ngẩn ra, lập tức cười nói: “Con mắt nào của ngươi thấy phía sau ta có kẻ hầu người hạ thành đoàn? Trên Bạch Nhân Nham cũng chỉ có mình ta ở, lấy đâu ra người hầu hạ?”
Ngao Ân lúc này yên tâm, cười hì hì, kéo Hắc Long Vương: “Đi thôi! Thái Hồ Long Vương giấu vô số rượu, trong tiệc tất có rượu ngon, Nhị thúc không cần khách khí, cứ thoải mái chè chén!”
Tuy bị phạt vạn lượng vàng, nhưng vẫn phải cố gắng giữ lấy thể diện, cho nên thịnh yến dưới đáy Thái Hồ như cũ vừa múa vừa hát phi thường náo nhiệt.
Nhưng yến hội chưa bắt đầu, còn chờ Tứ Độc Long Thần tham dự.
Cho nên Ngao Ân vừa xuất hiện, Long Vương ngũ hồ vội vàng đứng dậy bái kiến, đợi chào hỏi xong, mới vào tiệc khai yến.
Mỹ nhân ngư dâng lên trăm món quý lạ, cao lương mỹ vị, đàn gảy réo rắt, sáo thổi vi vu, lại thấy sứa vũ cơ váy dài nhảy múa, uốn éo tuyệt đẹp, các vị Long Vương vui mừng hớn hở.
Chỉ là các vị Long Vương tâm trí không đặt vào yến tiệc, đặc biệt là Sào Hồ Long Vương, mang theo mấy nữ nhi là cố ý tiến cử tại đây. Thừa dịp sứa vũ cơ múa xong một màn, đứng dậy, cất cao giọng nói: “Các vị đồng bào, hôm nay thật là hiếm có được diện kiến Tứ độc Long Quân! Tiểu nữ nhà ta ngưỡng mộ Long Quân đã lâu, đặc biệt chuẩn bị một điệu múa, muốn mượn cơ hội này dâng lên Long Quân giám thưởng! Chẳng hay ý các vị thế nào?”
Hắn nói như vậy, các Long Vương khác làm sao có thể phản đối, Thái Hồ Long Vương dù biết dụng ý của hắn cũng không tiện cản trở, đành phải liếc mắt nhìn nữ nhi ngồi bên cạnh Ngao Ân một cái, ý bảo nàng cố gắng bắt lấy sự chú ý của Ngao Ân, đừng để hắn nhìn Sào Hồ long Công Chúa này nhiều. Nhưng Long Phi Thiện Nhi vẻ mặt ngơ ngẩn, tâm thần không yên, hoàn toàn không để ý đến ám chỉ của hắn, làm cho Thái Hồ Long Vương tức giận đến nỗi âm thầm giậm chân.
Vừa được đáp ứng, Sào Hồ Long Vương vỗ tay ba tiếng, liền thấy một cái khung làm bằng đồng dựng trên bệ hình rồng được đẩy ra trước điện, từ trên xuống dưới sắp xếp ba mươi hai miếng khánh bằng ngọc khắc hổ văn, khánh này là từ ngọc bích chạm trổ mà thành, mặt trên được khắc hoa văn hình hổ, phong cách cổ xưa tinh mỹ.
Chỉ thấy cá nheo như đưa thoi, lấy ngọc ngậm trong miệng gõ vào mặt khánh, tiếng nhạc êm tai réo rắt du dương vang lên, bên cạnh lại có cá chép tinh thổi tiêu hoà tấu.
Sau đó từng dải lụa mỏng màu sắc rực rỡ từ bốn phía rơi xuống, bảy mỹ nữ theo nước trầm xuống, chỉ thấy các nàng mỗi người mặc váy sa mỏng màu sắc khác nhau ứng với bảy màu nghê thường, tay áo bềnh bồng trong nước, đôi chân trần lướt nhẹ trên thềm ngọc, nhưng chưa chạm đất lại bay lên không, trong khi đó chân tay vẫn múa theo điệu nhạc, bảy dải lụa mỏng bay bay phía sau giống như từng đàn chim sẻ màu sắc sặc sỡ bay lượn trong điện.
Khánh âm thay đổi tốc độ, chúng nữ tử vỗ tay theo tiết tấu hoà nhịp, lại thêm tay áo cuốn thành hình bông hoa, tạo ra một bức tranh uốn lượn quanh co. Không khỏi làm cho Thuỷ tộc trong điện trầm mê. Làn điệu chuyển nhanh tức là đã đến cao trào, khánh âm leng keng, tiếng tiêu gấp gáp, chúng nữ đạp không bay vòng vòng, bảy dải lụa mỏng cũng theo tiết tấu cuộn nhanh hơn, trong điện giống như đột nhiên xuất hiện bảy con rồng màu sắc khác nhau đang uốn lượn, khoảnh khắc khúc ngưng vũ tất (khúc nhạc đã hết, bài múa đã xong), các mỹ nữ bay lượn trên không rốt cục hạ xuống mặt đất, chậm rãi hé tay áo lụa, lộ ra dung nhan tuyệt lệ (vô cùng mỹ lệ), quả nhiên là quốc sắc thiên hương, đẹp không sao tả xiết.
Tai nghe khúc nhạc tinh mỹ, mắt nhìn điệu múa bay bổng, một màn biểu diễn kết thúc, đổi lại cả sảnh đường tiếng vỗ tay không ngớt, các vị Long Vương đều khen hay, Sào Hồ Long Vương đương nhiên đắc ý vạn phần, hắn tiến lên, các vị long Công Chúa vội vàng đứng dậy, giống như chim hoàng oanh xuất cốc vây quanh:
“Phụ vương!”
“Phụ vương!”
“Phụ vương! Chúng ta múa đẹp không?”
“Ha ha ha … Đẹp! Đẹp lắm!” Sào Hồ Long Vương quay đầu lại nhìn nhìn Ngao Ân, nói, “Nhưng mà vi phụ nói đẹp cũng vô dụng, còn phải thỉnh Tứ độc Long Quân đích thân bình phẩm!” Hắn dẫn nữ nhi đi đến trước bàn chủ tiệc, cười ha ha, “Vị này chính là người vi phụ thường nhắc tới, hàng phục ác yêu ở Bà Dương, nhận được ân sủng của Ngọc Đế, chưởng quản Tứ độc thuỷ vực, Tứ độc Long Quân!”
Các vị long Công Chúa vội vàng tiến lên cúi chào hành lễ, đồng thanh nói: “Bái kiến Tứ độc Long Quân!”
Ngao Ân gật đầu: “Các vị không cần đa lễ.”
Một vị Công Chúa mỹ mạo vận hồng sam la quần nũng nịu nói: “Không biết Long Quân đối với màn biểu diễn thất sa vũ vừa rồi của tỷ muội chúng ta có nhận xét gì không?”
Ngao Ân nói: “Nhạc so với khiêu châu hám ngọc, vũ thắng phi vũ nghê thường, quả thật không tồi, các vị Công Chúa đã hao tâm tổn trí rồi.”
Mấy vị Công Chúa nghe hắn bình luận đều lộ vẻ vui mừng, đưa đẩy một hồi rồi trở về chỗ ngồi, song ánh mắt lại chưa từng rời khỏi vị lang quân tuyệt diệu này. Thường ngày mặc dù thường xuyên nghe phụ vương nhắc đến vị Long Quân này, song nghĩ người được phong là Long thần cho dù không phải một lão giả lớn tuổi, cũng nhất định là một đại hán thô thiển, không ngờ hôm nay nhìn thấy, lại là một lang quân trẻ tuổi tuấn lãng, phong tư tiêu sái thanh thoát, mà lại không có nửa phần xốc nổi của thanh niên, giơ tay nhấc chân trầm ổn tháo vát, trong ánh mắt ngạo khí uy phong, hoàn toàn là cử chỉ tự nhiên vốn có.
Chỉ nhìn thôi mà lòng các vị Công Chúa như nai con đi lạc, nhịn không được mắt đào ẩn tình lặng lẽ trông mong quân liếc nhìn, đáng tiếc vị ngồi trên kia lại đối với các nàng long Công Chúa xinh đẹp động lòng người trong bữa tiệc nhìn như không thấy, mi tâm đột nhiên nhăn lại, ánh mắt cũng nhìn về phía bên cạnh. Không phải là nhìn Long Phi Thiện Nhi ở một bên, mà là Hắc Long Vương ngay từ đầu liền bị hắn kéo tới vị trí chủ tiệc đang vùi đầu miệt mài uống rượu ngon.
Nhóm Công Chúa tuy rằng kỳ quái, nhưng nghĩ lại, thái độ của Tứ độc Long Quân đối với Long Phi như gần như xa, mà Long Phi kia cũng là một bộ dáng tâm thần không yên, đủ thấy cơ hội.
Sào Hồ Long Vương hướng nhóm nữ nhi của mình nháy mắt, vị Công Chúa hồng sam la quần vừa rồi uyển chuyển tiến lên, nửa ngồi nửa quỳ dâng lên chung rượu ngọc lưu ly: “Nô tỳ Duyệt Ý, điệu múa vừa rồi được Long Quân tán thưởng, nay thay mặt chúng tỷ muội nguyện kính Long Quân một ly, bày tỏ lòng ngưỡng mộ, không biết Long Quân có bằng lòng nhận lấy hay không?”
Vị Duyệt Ý Công Chúa này dung mạo diễm lệ, quả thực là hoa nhường nguyệt thẹn, một thân váy màu lựu đỏ càng làm nổi bật làn da trắng như sữa của nàng. Móng tay sơn đỏ thắm, môi tô son, khóe mắt mị hoặc trêu chọc lòng người. Ở giữa số đông Công Chúa, nàng giống như một đóa mẫu đơn diễm lệ nở rộ, thu hút sự chú ý của mọi người.
Nàng đến, quả nhiên đổi lấy sự chú ý của Ngao Ân.
Ngao Ân đưa tay tiếp nhận chung ngọc lưu ly, hơi gật đầu: “Đa tạ ý tốt của Công Chúa, đáng tiếc bản quân tửu lượng thấp, ý tốt của Công Chúa bản quân tâm lĩnh.” Liền thản nhiên uống một hớp, lập tức để xuống. Như vậy, tuy nói vẫn chưa làm nàng bẻ mặt, nhưng cũng không phải hoàn toàn chấp nhận.
Duyệt Ý Công Chúa không khỏi thất vọng, nhưng Long Quân cũng không nói thêm gì nữa, nên cũng không biết làm sao, đành phải thối lui quay về chỗ ngồi.
Sào Hồ Long Vương thấy đại nữ nhi Duyệt Ý xinh đẹp nhất của mình cư nhiên cũng không thể làm cho Long Quân động tâm, không khỏi bóp cổ tay. Hay là Long Quân quả thật đối với vị Long Phi tiểu gia bích ngọc không hề có một chút quý khí này tình hữu độc chung?
Trái lại Thái Hồ Long Vương trong lòng đắc ý, tuy nói hiện giờ Thiện Nhi chỉ ở vị trí thiên phi, nhưng Ngao Ân rõ ràng không có ý định nạp phi nữa, chỉ cần làm thêm chút thủ đoạn, nữ nhi của hắn tất có thể trở thành chính phi của Tứ độc Long Quân!
Trên điện mọi người mang đủ loại tâm tư khác nhau, có thể thấy được qua từng biểu hiện nhỏ nhặt nhất, nhưng tiếng nhạc vẫn chưa dứt, tiếng chung rượu chạm nhau không ngừng, vẫn là tình cảnh vui mừng hân hoan như trước.