Động đình quất thục yên lung hỏa
Hoạch đàm ba ba khổng lồ điếu kim tiễn
Động Đình quýt chín khói nhóm lò
Hoạch Đàm ba ba cống tài vật
Lại nói vị Tứ Độc Long Thần theo lời Thái Hồ Long Vương là bận rộn công sự không thể phân thân tiếp đãi các vị hồ Long Vương, hiện giờ đang ở nơi nào?
Ranh giới giữa Thái Hồ và Tô Châu từ xưa tới nay là vùng giao tranh giữa binh gia, cái gọi là vân phàm chuyển liêu hải, canh đạo lai đông ngô (ta không hiểu câu này), có thể thấy nơi đây cảnh tượng phồn vinh, vật phụ dân phong (của nhiều người đông), ngư mễ mãn thương(cá gạo đầy kho). Nơi này thêu thùa dệt tơ lại càng nức tiếng thiên hạ, gấm vóc Tô Châu được vận chuyển bằng đường thuỷ hết thuyền này đến thuyền khác, chưa từng ngừng nghỉ, có câu dạ thị mại lăng ngẫu, xuân thuyền tái khỉ la (chợ đêm bán lăng [củ ấu] ngẫu [ngó sen], thuyền xuân chở khỉ [lụa hoa, lụa vân] la [đồ dệt thưa]).
Trong thành Tô Châu càng phồn vinh hưng thịnh, chỉ thấy gấm vóc như tranh, mỹ nữ như mây.
Lại thấy giữa phố xá sầm uất, có một thanh niên áo trắng anh tuấn bất phàm, người này mắt như sao sáng, mày tựa phi kiếm, khuôn mặt trắng nõn. Một thân y phục bằng gấm hoa may vừa người đủ cho thấy sự tiêu sái, gấm trắng chỉ bạc, ngọc ly (ngọc bội hình con ly, một loại rồng không sừng trong truyền thuyết để trang trí các công trình kiến trúc hoặc công nghệ phẩm) giắt ở thắt lưng, giơ tay nhấc chân đều có một loại cao nhã uy phong nói không nên lời, cùng phố xá thượng vàng hạ cám này ít nhiều có điểm không cân xứng.
Nhưng hắn lại không thèm để ý, đứng ở một sạp bán quýt, sơn trà chọn mua, cẩn thận tự mình lựa chọn những trái đã chín rộ. Nha hoàn phó nữ (phó = người hầu) ra chợ mua rau quả nhịn không được đỏ mặt tươi cười trộm nhìn hắn, nhưng rất nhanh liền sợ đến nỗi mặt mày trắng bệch vội vàng chạy đi, mà người bán hàng rong gần đó tuy trong lòng hiếu kỳ, nhưng cũng không dám tùy tiện nhìn thẳng.
Tại sao một công tử gia tuấn mỹ như thế lại làm cho người ta không dám dừng chân ngắm nhìn?
Đó là bởi vì bên cạnh hắn có một tượng thần giữ cửa cao tráng có thể so với thiết tháp, mặt đen còn hơn than, ngũ quan xấu như quỷ dạ xoa! Có người không khỏi đoán người này có lẽ là bảo tiêu của vị công tử gia này, nhưng thần mặt đen này trên người mặc gấm đen có thể nhận thấy giá trị xa xỉ, tuyệt không phải là trang phục mà một hạ nhân có thể mặc, hơn nữa người này tuy rằng bộ mặt xấu xí, nhưng ánh mắt không giận mà uy, ẩn chứa một cỗ khí phách nội liễm, người thường không thể so sánh được.
Vẻ mặt của y như đi vào cõi thần tiên nhìn tửu quán bên cạnh.
Thanh niên cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, chú ý tới ánh mắt của nam nhân, sắc mặt trầm xuống: “Nhị thúc! Đây đã là tửu quán thứ tư rồi!”
Hai vị này chính là Tứ Độc Long Thần cùng Bạch Nhân Nham Long Vương Hắc Cầu.
Hôm nay bọn họ hóa thành hình người đến thành Tô Châu du ngoạn, nhưng Hắc Long Vương gặp tửu quán nhất định phải vào, thấy rượu ngon nhất định phải uống, một đường càn quét tới đây, một giọt rượu không chừa, chỉ sợ nếu không ngăn lại, rượu trong thành Tô Châu này đều phải chui vào bụng của hắc long tham rượu này.
Ngao Ân nghĩ mãi không rõ, vị Nhị thúc Hắc Long nhìn qua phong thái chững chạc, thần uy vô cùng này của hắn như thế nào vừa nhìn thấy rượu liền giống như thay đổi thành người khác.
Hắc Long Vương nghe vậy vội vàng lấy lại tinh thần, ngượng ngùng cười cười, thấy hắn chọn tới chọn lui nhưng trong tay vẫn chỉ cầm một trái quýt hồng cam tươi ngon, sắc mặt người bán quýt đã đen lại.
“Gì? Ngươi còn chưa chọn xong?”
Ngao Ân hừ một tiếng, răng trắng nhe ra: “Quýt hồng ăn có gì ngon? Ta thích ăn thịt rồng.”
Thân hình cao lớn của Hắc Long Vương không khỏi run lên, đứa cháu này của y từ trước đến nay nói được thì làm được, mặc dù y thân là trưởng bối, đôi khi thật sự vẫn là không biết phải làm sao với hắn.
Ngao Ân bỏ trái quýt xuống xoay người liền bỏ đi, Hắc Long Vương vội vàng đuổi theo, nghĩ muốn giải thích lại vẫn không tìm được cách mở đầu, gấp đến độ ở phía sau ra sức bứt chòm râu.
Ngao Ân phía trước khóe miệng khẽ cong lên, lộ ra một nụ cười ranh mãnh, nhưng không để cho nam nhân phía sau nhìn thấy. Ai bảo nam nhân trì độn này trong mắt chỉ có mấy bình rượu thô kệch, đối với chất nhi ngọc thụ lâm phong hắn đây làm như không thấy?!
Ngao Ân đi thẳng ra cửa thành Tô Châu, cũng không quay đầu lại, đã sắp đến hoang sơn dã lĩnh, lúc này mới chậm rì rì xoay người lại, trên mặt làm gì còn có tươi cười, tất cả đều là thần sắc ủy khuất khổ sở: “Chất nhi hôm nay bỏ xuống rất nhiều công việc ứng thù (xã giao), đặc biệt cùng Nhị thúc đến thành Tô Châu du lãm, Nhị thúc nếu không thích, cứ việc nói thẳng, chất nhi cũng là một người tri tình thức thú(biết điều)“
“Không, không phải!” Hắc Long Vương vội vàng cắt ngang lời hắn nói, trong lòng gấp đến độ ngay cả nói cũng nói không lưu loát, “Ngươi xem, này, ta hôm nay là phi thường cao hứng!”
“Thật vậy chăng?”
Hắc Long Vương liên tục gật đầu.
Ngao Ân lúc này mới lộ ra vẻ mặt hớn hở, nụ cười này xán lạn giống như hoa dại nở rộ khắp núi.
“Chỉ là …” Ngao Ân có chút khó xử nhìn cửa thành đã khá xa ở phía sau, “Quýt này ta không mua được.”
“Ta thay ngươi quay lại mang tới.”
Ngao Ân lắc đầu: “Mấy trái vừa rồi chọn được nhất định đều bị người khác mua rồi, đó chính là quýt hồng Động Đình, người ta nói quýt không phải Động Đình không thơm …”
“Vậy à!” Hắc Long Vương cũng tự trách mình chọc Ngao Ân tức giận cho nên mới không mua được quýt hắn đã lựa rất lâu, liền nói: “Ngươi thích quýt này, ta đi Động Đình giúp ngươi mang về là được!” Nói xong xoay người, thấy vùng này hoang vu không người, liền lập tức hóa ra hình rồng!
Nhìn hắc lân dưới ánh mặt trời lấp lánh rực rỡ càng giống như hắc cương (thép đen) dát lên người, râu ria trên đầu rồng cuồng trương, sừng rồng nhô lên rõ rệt, móng vuốt sắc bén cánh tay thô to, thân rồng dài thẳng cường tráng ở trên không trung xoắn ba vòng, đuôi rồng lắc lư nổi gió động mây.
Long Vương khí thế bá đạo, phi cầm tẩu thú trong phạm vi mười dặm đều cúi đầu im tiếng, tinh quái yêu vật ai dám lỗ mãng lên tiếng.
Ngao Ân ngẩng đầu không khỏi nhìn ngây người, nhìn y mặc sức tự do bay lượn, suýt nữa nhịn không được cũng muốn hóa ra chân thân cùng nhau bay lượn trời cao.
Phía trên đồng cỏ hoang vu xanh mướt, hắc long có cái đầu thật lớn kia dừng trên đỉnh đầu thanh niên áo trắng, hình người so với chân thân Long Vương quả thật nhỏ bé. Cự long kia cúi đầu xuống, cách thanh niên không đến nửa thước, há mồm phun ra tiếng người trầm thấp: “Ngươi tạm thời ở đây chờ, ta đi một lát sẽ quay lại.”
Cũng không chờ Ngao Ân đáp lại, hắc long gầm một tiếng bay lên trời, mặt đất bị khí thế bay lên trời của rồng chấn động, khắp nơi không khí dồn nén tạo ra một trận cuồng phong, trên mặt đất những loại cỏ mỏng manh bị thổi đến ngã rạp, cây cối nghiêng ngả, chim muông kinh hoảng trốn chạy.
Hắc long bay về hướng Động Đình sơn, Ngao Ân chăm chú nhìn về phía chân trời, cho đến khi long ảnh biến mất, vẫn mãi thất thần.
Khắp nơi dần dần yên bình trở lại, bỗng nhiên, từ trong bụi cỏ truyền đến một âm thanh nhỏ bé yếu ớt: “Tiểu yêu Nguyên Hoành bái kiến Tứ độc Long Quân!”
Ngao Ân giống như đã sớm biết trước, xoay người lại, thần sắc trên mặt không hề còn có nửa phần say mê, áo bào trắng phiêu dật, mặt mày sắc sảo, uy nghi nghiêm nghị thiên thành (vốn có), trong mắt lại hiện ra băng lãnh, giống như thay đổi thành một người lạnh lùng tàn khốc.
“Ngươi từ lúc bản quân vào thành liền một đường theo tới nơi này, là vì nguyên nhân gì??”
Chỉ thấy bụi cỏ lay động một chặp, từ trong đó chậm rãi đi ra một con ba ba thật lớn!
Ba ba, một con ba ba khổng lồ a.
Yêu quái này xem ra thật lớn, lại rộng tới hơn một trượng, sau cổ có một cục bướu nổi lên, giống như bị bệnh chốc đầu, phi thường cổ quái.
Con ba ba khổng lồ kia đi đến bên chân Ngao Ân, dập đầu lia lịa, sau đó ngẩng đầu lên, miệng phun ra tiếng người: “Tiểu yêu chính là ba ba tinh ở đáy Hoạch Đàm thuộc phạm vi Thái Hồ, do bởi gặp oan tình, thật sự là vạn bất đắc dĩ, mới dám can đảm mạo phạm pháp giá của Long Quân gia, mong Long Quân gia đại lượng, bỏ qua cho tiểu yêu tội mạo phạm!”
Ngao Ân cười lạnh: “Tức là Thuỷ tộc Thái Hồ, đã có Thái Hồ Long Vương làm chủ, bản quân vô tình đi làm thay việc của người khác.”
Ba ba khổng lồ cuống quít nói: “Long Quân gia dung bẩm, việc này liên quan đến thân thích của Thái Hồ Long Quân, những thuỷ tinh ngư yêu nho nhỏ chúng tôi đây cũng là cùng đường, mới dám tùy tiện ngăn trở pháp giá của Long Quân gia, cầu gia niệm tình ông trời có đức hiếu sinh, cứu giúp loài Thuỷ tộc hạ đẳng chúng tôi đi!”
Ngao Ân hơi lấy làm lạ, lại nói: “Ngươi chẳng lẽ không biết Công Chúa Thái Hồ chính là trắc phi của bản quân?”
Ba ba khổng lồ nói: “Đương nhiên là biết. Nhưng nghe nói Tứ Độc Long Thần thiết diện vô tư, làm việc công bằng, được Thuỷ tộc tứ phương tôn sùng … Liền nghĩ Long Quân gia tất sẽ không tuẫn tư thiên bang(thiên vị, vì tình riêng mà làm trái pháp luật), nói không chừng bằng lòng vì đám tiểu yêu chúng tôi đứng ra đòi lại công đạo!”
“Hừ. Một con ba ba nho nhỏ, nhưng lại rất có tài ăn nói.”
“Tiểu yêu không dám! Tiểu yêu không dám!”
Ba ba khổng lồ sợ tới mức rụt cổ. Đám ba ba tinh nhỏ bé chúng nó muốn gặp Tứ Độc Long Thần gian nan biết bao, lần này thật đúng là may mắn, đêm qua đến nhà biểu huynh trong thành hào (sông đào bảo vệ thành) dưới thành Tô Châu thương nghị, sáng sớm nay mới vừa định rời đi, liền cảm giác được ở cửa thành có long khí bức nhân, không khỏi tò mò hướng lên mặt nước thăm dò, lại thấy đúng là hai vị long gia gia giá lâm, nó đương nhiên không biết hai vị lai lịch ra sao, nhưng may mà tam thúc công của Nhị bá phụ của di cữu (cha chồng của dì)của vị biểu huynh kia (Phù *lau mồ hôi*, quan hệ xa đến nỗi đại bác bắn không tới) cư ngụ tại Bà Dương Hồ, thông gia của vị tam thúc công kia lại vừa vặn là Quy Thừa Tướng dưới quyền Bà Dương Hồ Long Quân, lúc đón dâu lại trùng hợp may mắn gặp qua chân dung của Long Quân, vì vậy lúc này nhận ra vị thanh niên ung dung hoa quý trước mắt kia chính là Tứ độc Long Quân. Ba ba khổng lồ tận dụng thời cơ, liền một đường theo tới đây.
Nhưng vị Long Vương gia bên cạnh Tứ độc Long Quân kia uy vũ hùng tráng, mặt xấu dọa người, vừa nhìn là biết không phải một nhân vật dễ nói chuyện, ba ba khổng lồ nhiều lần cân nhắc, vẫn không dám tiến lên chặn đường cáo trạng, hiện giờ thấy vị Long Vương kia rời đi, mới dám lên tiếng kêu to. (Ố ồ, đừng có trông mặt mà bắt hình dong nhé!)
Ngao Ân quan sát ba ba tinh khổng lồ này, thấy nó tuy rằng thần sắc sợ sệt, vẻ sợ hãi khó nén, phàm là Thuỷ tộc đều sợ du long, chắc chắn nếu không phải tình thế bắt buộc, nó cũng tuyệt đối không dám chạy đến trước mặt mình.
Liền cao giọng nói: “Có oan tình gì, cứ nói hết ra. Nghe kỹ, nếu quả thật là bị oan không có chỗ kêu, bản quân đương nhiên có thể làm chủ cho ngươi. Nhưng nếu là ngôn xuất vô trạng, thế từ vu hãm (đại khái là vu oan giá hoạ cho người khác), thì chớ trách bản quân lượng tội vô tình!!” (Ân nhi oai quá, thiệt ngưỡng mộ *tim bay lả tả*)
Mặt trời đang nhô cao, nhưng ba ba khổng lồ lại cảm thấy như thân thể đang vùi sâu trong hồ nước mùa đông, ớn lạnh thấu xương. Ngẩng đầu nhìn vị Long Quân trẻ tuổi tuấn tú này, hai mắt sáng ngời, như kiếm phong duệ (sắc bén), nhìn qua có chỗ nào giống người dễ nói chuyện?!
Ba ba khổng lồ không dám chậm trễ, thành thành thật thật bẩm báo mọi việc: “Khởi bẩm Long Quân gia, Thái Hồ này thủy tha vật phong (ý là giàu có sung túc), đáy Hoạch Đàm nơi tiểu yêu cư ngụ kia, tuy nói đàm nhỏ hẻo lánh, nhưng cũng xem như tiêu dao ... Cách đó không xa có một cái hồ trong vắt, bên trong có một thuỷ yêu rất lớn, pháp lực cao cường, nghe nói là biểu ngoại sanh (cháu trai bên họ ngoại) của Thái Hồ Long Vương, nói ra là hoàng thân quốc thích, bất quá mấy trăm năm qua cũng tường an vô sự, chưa từng tới quấy rầy. Nhưng ba ngày trước không biết vì nguyên do gì, đột nhiên ra lệnh cho đám Thuỷ tộc ở tiểu hồ tiểu đàm gần đó như chúng tôi, trong vòng 3 ngày phải tiến cống bảo vật, còn nói nhất định phải là bảo bối thiên hạ vô song, nếu không liền đuổi chúng tôi đi!! Ngài nói đây là đạo lý gì a?” Nói đến chỗ bất đắc dĩ, ba ba khổng lồ nhịn không được rớt nước mắt, “Long Quân gia, chúng tôi chẳng qua chỉ là những con ba ba tinh, cua quái pháp lực thấp kém, cũng không thông thạo phép vận tài … trong đàm nhiều nhất bất quá là châu ngọc vàng bạc tầm thường mà phàm nhân không cẩn thận đánh rơi xuống, nào có bảo bối gì, mắt thấy thời hạn đã đến, tiểu yêu trong thủy đàm này có thể lên bờ đều đã thu thập hành trang, chỉ còn lại một vài tôm cá già yếu không thể rời khỏi thủy đàm … Tôi thấy bọn họ đáng thương, liền cùng biểu huynh ở thành hào thương lượng một chút, để cho bọn họ dọn qua ở. Tuy nói thành hào nước cạn bùn dơ, lại dễ dàng bị phàm nhân bắt được, không thể so với đáy Hoạch Đàm tiêu dao … Nhưng, nhưng cũng là không còn cách nào …”
Nhìn nó vẻ mặt ai thiết (bi thương), quả thật không giống giả bộ, Ngao Ân không khỏi có chút tức giận, Thái Hồ Long Vương kia cũng không tránh khỏi quá mức dung túng thân thích, mà lại trong lúc hắn đang ở Thái Hồ cũng dám có hành vi ỷ mạnh hϊếp yếu này!
Liền hỏi: “Ngươi có biết yêu quái kia tên gì không?”
Ba ba khổng lồ vội bẩm báo: “Hắn danh hiệu Hoá Xương, là một con lươn vọng nguyệt thành tinh!”
“Ừ.” Ngao Ân gật đầu, phàm là Thuỷ tộc ở Trường Giang và Hoàng Hà, hắn tự nhiên không có gì là không biết, mà con lươn vọng nguyệt này thật cũng có chút lai lịch. Lươn gọi vọng nguyệt, đều là vì nó thích ở dưới trăng tròn, thường vào buổi tối có ánh trăng nổi lên mặt nước để mà ngắm trăng, nghe thì văn nhã, nhưng lươn này kịch độc vô cùng, phàm nhân nếu ăn phải tất chỉ trong vòng một khắc hóa thành máu loãng, cho nên còn có biệt danh là lươn hóa cốt. Không thể ngờ được một con lươn tinh nho nhỏ như vậy, mà cũng dám không để Long thần hắn vào mắt làm xằng làm bậy, chẳng lẽ là những ngày gần đây ở chung với Nhị thúc ít nổi cáu, ngược lại làm cho đám lươn tinh xà quái thân bằng quyến thuộc tự trị trong Long tộc đã quên thủ đoạn lãnh lệ(lạnh lùng nghiêm nghị) của Tứ Độc Long Thần?
Chậm rãi, một nụ cười lãnh tuyệt hiện lên trên gương mặt tuấn mỹ, song lại làm cho ba ba khổng lồ kia nhìn mà trong lòng run sợ.
Nghe hắn nói: “Ngươi tạm thời quay về đáy Hoạch Đàm trước đi, bản quân sẽ tự tra xét kỹ càng hơn, nếu quả thật như lời ngươi nói, nhất định phải bắt lươn tinh hóa cốt kia cấp cho sinh linh Thuỷ tộc gần đó một công đạo.”
Ba ba khổng lồ lúc này cảm ân mang đức, liên tục dập đầu bái lạy, rồi mới xoay người, thân mình khổng lồ bò vào bụi cỏ biến mất vô tung.
Ngao Ân nhắm mắt bế thần, một lát sau, ngẩng đầu nhìn về hướng Tây Nam, thần sắc nghiêm khốc trong mắt dần dần rút hết.
Chân trời lại nổi mây, bèn thấy thân hình mạnh mẽ của hắc long gào thét mà tới, mới vừa tiếp đất, liền hóa trở lại hình người, cư nhiên trên vai đang khiêng một gốc quýt, cành lá xum xuê xanh mướt, trên đó trĩu đầy những trái quýt hồng màu vàng lửa động lòng người, chắc là do vội vàng nhổ tận gốc cây này, nên bên dưới rễ cây còn bám không ít bùn đất.
“Ngươi … Sao …” Ngao Ân thật không nghĩ tới y cư nhiên nhổ cả gốc cây, không khỏi lắp bắp kinh hãi.
Hắc Long Vương đặt cây quýt xuống, có chút áy náy cười nói: “Ta không biết lựa, đành phải ở trên núi Động Đình chọn một gốc cây có nhiều trái chín hồng nhất này mang về.”
Ngao Ân cảm động một hồi, trước đó chẳng qua là vì mượn cớ dẫn dắt Hắc Long Vương rời đi, hắn đã sớm phát hiện con ba ba tinh kia đi theo phía sau, Thuỷ tộc tìm đến nhất định có việc khẩn cầu, mà Hắc Long Vương tâm địa tốt lại hay cả tin, nếu để y nghe thấy việc oan khuất nhất định dốc sức đảm đương, hắn cũng không muốn để cho mấy chuyện vụn vặt không đáng để tâm lấy đi sự chú ý của y!
Nhưng không thể ngờ được Hắc Long Vương lại tưởng thật cho là mình thích ăn quýt, còn hao tốn tâm tư như thế.
Ngao Ân vươn tay qua, hái xuống một trái quýt đỏ thẫm, lột vỏ, múi quýt bên trong màu sắc vàng trong nhìn qua lại càng mọng nước, hắn tách một múi bỏ vào trong miệng, tinh tế nhấm nuốt, quả nhiên là thơm ngon ngọt ngào, trong miệng đầy mùi thơm.
Sự ngọt ngào chậm rãi thấm vào trong lòng, lại từ trong đôi mắt hạnh xinh đẹp của hắn tràn ra.
Nhìn biểu tình thỏa mãn của hắn, Hắc Long Vương không khỏi trong lòng cũng tràn đầy vui sướиɠ, giờ phút này chỉ cảm thấy, chỉ cần có thể làm cho Ngao Ân lộ ra biểu tình như thế, thì cho dù có bắt y đi hái trăng sao trên trời, y cũng là mày không nhíu lấy một cái, thay hắn hái xuống.
“Nhị thúc, trái quýt này thực ngọt, ngươi muốn thử một múi không?”
Không biết khi nào bàn tay đã đưa đến bên miệng, Hắc Long Vương phi thường tự nhiên há mồm, mặc đối phương đưa múi quýt vào trong miệng. Quả thật hương vị phi thường ngọt ngào, nhưng không biết vì sao lại cảm thấy không ngọt bằng múi quýt đang nhai trong miệng của thanh niên trước mắt này.
Ngao Ân đang tách từng múi từng múi bỏ vào miệng ăn, nước quýt hồng nhuận thấm ướt hai cánh môi xinh đẹp kia, làm cho màu sắc kia càng bóng mượt óng ánh. Điệu bộ tao nhã khi ăn làm cho y nhìn không tới nửa phần hàm răng, chỉ nhìn thấy môi trên môi dưới khẽ nhúc nhích, thỉnh thoảng nuốt một cái sẽ làm cho hầu kết trên cái cổ bóng loáng trắng nõn trượt lên trượt xuống … Ăn xong một trái quýt, đầu lưỡi như chưa đã thèm cư nhiên thò ra khỏi miệng, tinh nghịch đảo qua khóe miệng còn lưu lại mùi vị ngọt ngào.
Hắc Long Vương ngón tay giật giật, đột nhiên rất muốn nếm thử một chút, có phải múi quýt ở trong miệng hắn kia đúng là so với mấy múi khác đều ngọt hơn hay không?
Trời ạ!! Hắc Long Vương suýt nữa bị ý niệm thình lình nảy ra trong đầu mình dọa chết khϊếp, y đang nghĩ cái gì vậy?!
Đứng trước mặt chính là chất nhi của y, y cư nhiên sinh ra ý nghĩ khinh bạc cỡ này?!
Ngao Ân cư nhiên hoàn toàn không nhận ra, giơ tay lên mυ'ŧ ngón trỏ cùng ngón cái một chút, giống như phải liếʍ sạch nước quýt còn lưu lại trên đầu ngón tay.
“Chỗ này còn có rất nhiều!!” Hắc Long Vương rầm một cái đem cả gốc quýt chen vào trước mặt Ngao Ân, tốt xấu gì cũng có thể che khuất cảnh tượng làm lòng người phiền não này.
“Nhị thúc không thích ăn quýt sao?” Ngao Ân búng nhánh cây, nhô đầu ra.
Hắc Long Vương vội vàng gật đầu: “Ta không thích ngọt, ngươi ăn đi.”
“À …”
Khóe mắt tròn tròn lại hiển nhiên lướt qua xảo quyệt, khóe miệng ý cười càng ngọt càng đậm.