Duẫn Huyền Niệm yên lặng nhìn ngoài cửa sổ xe, chờ đợi.
Trên đường cái, ngựa xe dập dìu, người đi từng tốp 3, tốp 5 từ từ đi qua xe hắn. Có một mẫu thân nắm tay dắt một tiểu hài tử qua đường, hài đồng trong tay cầm 1 xâu mứt quả, trên mặt cười rất vui vẻ.
Đối diện có 1 nhóm quần tam tụ ngũ (Tụm năm tụm 3) nam tử đang nói chuyện phím bên đường cái. Hoặc tướng công mang theo nương tử đi trên đường, hình như đang muốn đi chơi. Ven đường còn có 1 vài quầy hàng bán hoa quả rong hoặc những đồ sinh hoạt hằng ngày.
Hắn đối với khu vực xung quanh này cũng không quen thuộc lắm. Hai bên đường có nhiều kiến trúc giống như tửu lâu hoặc quán ăn, thậm chí có nhiều chỗ hắn cũng không biết là bên trong bán cái gì nữa.
Đợi 1 lúc lâu, Lãnh gia sao còn chưa ra, hắn không biết thư họa có được người mua hay không?
Nếu là có, thì giá bao nhiêu?
Hắn cần 1 ít lộ phí để chi tiêu. Nếu tranh chữ bán giá rẻ, chắc phải trở về vẽ nhiều 1 chút. Vẽ nhiều, bán nhiều, tích tiểu thành đại thế nào cũng sẽ đến lúc đủ số.
Sau này phải ly khai như thế nào đây?
Có nên cùng y thương lượng, đàm phán gì không?
Hay là viết 1 phong thư, từ nay hai người ân đoạn nghĩa tuyệt?
Duẫn Huyền Niệm khẽ mở đôi môi đỏ thắm ra thở nhẹ……., mắt đẹp tiếp tục nhìn ngoài cửa sổ, trong lòng tự nhiên có chủ ý, nếu muốn rời bỏ nam nhân cũng thật đơn giản, chỉ cần thừa dịp người ko để ý, lén lấy xe ngựa trốn đi, quan trọng là làm sao để không bị bắt trở về.
Trước đây cùng thân nhân trốn nợ, kinh nghiệm cũng đã tích lũy được nhiều năm, thành công cũng không phải là ít. Hắn có nhiều cách khiến người ta khó có thể tìm ra được. Nhưng bất quá bên ngoài thì thoát được nhưng trong lòng có thoát được ko?
Nghĩ đến điều này, trong lòng thực sự buồn. Bỗng nhiên thấy dưới phố thấy có 2 gã thân người vạm vỡ, dắt một người thân hình khác hẳn, là 1 lão hình như có dáng người hơi gù.
Lão nhân hình như có điểm giống…..
Duẫn Huyền Niệm nheo mắt lại, lão nhân kia, cùng thân hình hình như thật sự rất giống ….cha của hắn.
Hở! có thể hay không, thật là…..
Không hề suy nghĩ, Duẫn Huyền Niệm lập tức đẩy cửa xe, nhảy ra ngoài, bất chấp nguy hiểm, băng qua đường lớn. trong mắt chỉ muốn xác định nhân ảnh kia, có phải là thân nhân của hắn hay ko?
Hắn chạy theo, trên đường đυ.ng vào vài người qua đường, vấp té xuống đất, đứng dậy cũng không buồn mở miệng ra để giải thích. Thậm chí bị người nhanh tay tóm lấy, hắn giương tay hất ra, sắc mặt nhìn người đi đường thật khó coi, nóng vội không thôi, thà nhận mình sai, cũng ko thể để vuột mất cơ hội. Phía trước lão nhân đã bị nắm đi đến chỗ rẽ, nếu hắn không đuổi kịp nhất định sẽ bị hụt mất.
Duẫn Huyền Niệm sắc mặt trắng bệch, thở hổn hển, xăm xăm chạy., cuối cùng cũng đã tiếp cận mục tiêu. Ngay tại thời điểm đó, nghe được âm thanh van xin từ miệng lão nhân truyền đến tai.
“Thỉnh hai vị đại gia thả ta ra…. Ta bất quá thiếu 1 trăm 50….qua vài ngày nữa nhất định sẽ đem tiền đến trả cho Chương đại gia….”
Chớp mắt 1 cái, tựa như sét đánh trúng đầu.
Duẫn Huyền Niệm hết giật mình này lại tới giật mình khác. Máu trong người đông lại, đã xác định lão nhân chính là cha hắn!
“Thỉnh hai vị gia gia tha mạng….Ta thật sự có tiền trả cho Chương gia, qua vài bữa nữa thôi….thực sự chỉ cần cho ta thư thả vài ngày….”
“A, Duẫn lão nhân, lời ngươi nói mà có thể tin, thì cứt chó có thể ăn được rồi. Sao ngươi không hỏi thăm, xem thử Chương gia là nhân vật gì, dám thiếu tiền hắn không trả. A….ngươi né ba lần bốn lược nói là để tìm nhi tử, Duẫn lão nhân ta thẳn thắn nói cho ngươi biết, nếu hôm nay ngươi không bị Chương gia đánh gẫy chân, phế 1 cánh tay thì Trần Tam ta sẽ chặt cái đầu xuống đất cho ngươi là cầu đá chơi”
Duẫn lão nhân vừa nghe xong đã
run rẩy, hai chân mềm nhũn ra quỳ trên mặt đất van xin tha mạng, mắt mờ, nước mũi, nước mắt đều chảy ra hết. “Ta vạn lần không biết ah,….mạng già này của ta thật sự không đáng tiền, Chương gia làm như vậy thật sự là làm khó ta rồi, ta dù có ép mấy cũng không ra một miếng nước nào hết….Ta nói rồi nhất định là có tiền mà. Các đại gia chắc là không biết, nhi tử của ta được gả cho Lãnh gia, ta là có núi dựa vào đó. Lãnh gia là con rễ ta, hắn sẽ ra mặt giúp ta giải quyết khó khăn, đừng nói là 150, 300 lượng hắn cũng đem đến!”
Hai hán tử nghe vậy ôm bụng cười “Ha, ha…”, ngẩng mặt lên cười như điên. Cười xong liền đạp cho lão nhân 1 cái, nghe thấy lão nhân kêu “ô…” vài tiếng, Trần Tam và Chu Quí lộ vẻ mặt dữ tợn nói:
“Hừ! Lãnh gia là ai vậy hả?”
“lão nhân những lời đó, tốt nhất là ngươi đừng nên nói, Chương gia của chúng ta và Lãnh gia hai người vốn đã sớm bất hòa từ trước, bổn đại gia tụi này còn có thể nể mặt mũi của Lãnh gia sao? thật là làm thiên hạ chê cười mà!”
“Lão nhân ngươi sao không nắm rõ tình trạng, nơi này là Chương gia địa bàn, ngươi đừng vọng tưởng Lãnh gia sẽ đến cứu ngươi, đến giờ phút này cho dù thiên hoàng lão tử có xuống đây cũng không cứu nổi đâu!”. Lão nhân này thực sự muốn trốn, đại gia phải 3 lần 4 lượt, cuối cùng mới ở hầm cầu bên kia tìm được người.
“Này, Trần Tam đừng cùng hắn nói nhiều lời vô ít, Chương gia đang chờ chúng ta đem nhân về báo kết quả, đỡ phải dài dòng lôi thôi.”
Cuộc đối thoại kia nhanh chóng truyền đến tai, Duẫn Huyền Niệm tức giận đến cả người run rẩy, nghiến răng nghiến lợi, im lặng bám theo, mới biết con đường tắt này căng bản là dắt đến phố bán hoa, nhà cửa rực rỡ, ở trong giăng đèn kết hoa, ở ngoài cờ xí tung bay, toàn màu đỏ tươi hấp dẫn người ta sa vào cạm bẫy.
Cha hắn thích đánh bạc. Tại sao nơi này lại không phải là sòng bạc? Cuối cùng thì cha hắn sẽ bị kéo đi đến đâu?
Càng làm hắn kinh ngạc là—
Hạng nội cô nương hoặc khách nhân đối với sự tình mới phát sinh này, đã sớm thấy nhưng không ngăn cản gì hết. Không ai nguyện ý giúp lão nhân 1 tay. Hắn không có âm thanh kêu nhân đứng lại, chỉ có thể lòng nóng như lửa đốt, vừa tức giận vừa gấp gáp đuổi theo đám bại hoại kia, tư duy lay động mãnh liệt, không muốn suy nghĩ cha hắn rốt cục muốn đem hắn và Lãnh gia ra làm trò gì?
Sắp chết đến nơi rồi, thật là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà – Hắn tức giận tưởng chừng như khóc cạn luôn nước mắt, cha hắn đã rơi đến hoàn cảnh này rồi thật không muốn hối cãi, không muốn hối cãi, không muốn hối cãi,….
Tức giận tưởng chừng như đầu tóc dựng ngược hết cả lên, mọc nanh mà cắn, có thể thấy chết mà không cứu được sao?
Tám tuổi, thời điểm đó còn không thể bỏ mặc cha, đừng nói đến hiện tại bây giờ đã lớn hơn rất nhiều. Có thể coi đây là món nợ của hắn – phụ trái tử hoàn
(nợ cha con trả)!
Duẫn Huyền Niệm vừa đi vừa kiềm nén cởi giày tiến lên phòng phía trước, dùng sức đập mạnh về phía trước – Trong đó có 1 gã hán tử mà hắn vẫn còn nhớ mặt.
Hở! Trần Tam vỗ vỗ đầu, trợn mắt hét lên: “Là người nào to gan dám làm phiền lão tử…”
Thoáng chốc đại hán ngạc nhiên không có âm thanh.
Duẫn Huyền Niệm nghiêm nghị đi vào trước mặt bọn họ, tay nắm chặt thành quyền tức giận đến phát run. Thân nhân lại gặp lại đúng là trường hợp này –
Cha không biết xấu hổ gọi hắn thăm dò – “Huyền Niệm…. là ngươi thật sao?”
Mắt lão mở lớn, nước mắt ngân ngấn, trong đôi mắt đó mới vừa nãy kinh hoảng bất an, chớp một cái đã trở nên có tia hào quang, may mắn kinh hỉ. Hai tay thu trứ cánh tay hắn mà hỏi: “Huyền Niệm, trên người ngươi có mang theo ngân lượng hay không? Có hay không? Rốt cuộc là có hay không? –”
Duẫn lão nhân cơ hồ hét lớn lên, Duẫn huyền niệm, cắn chặt môi, lắc lắc đầu, bao nhiêu giận dữ chỉ có thể nuốt hết vào bụng, đón được cha hắn sẽ tiếp tục nói: “Ta xem ngươi hiện tại mặc y phục đắt tiền như vậy, đừng nói với ta là không có tiền, mau đưa ngân lượng hoặc ngân phiếu ra cứu mạng cha ngươi, giải quyết khó khăn, đây là một lần cuối cùng, ngay bây giờ, sau này ta nhất định hảo hảo đổi tánh,….”
Duẫn Huyền Niệm không hề để ý đến những lời nói nhảm nhí đó nữa. Cha hắn có cả ngàn lý do để khoái thác, hắn đã nghe trong nhiều năm lắm rồi,… Hắn nhìn hai ngã vai u thịt bắp rất muốn mình cũng có ba thước tham tướng
(tướng mạo cao lớn = lưng dài vai rộng)—
“Chậc, chậc,…Tuyệt sắc mỹ nhân này là ở đâu chạy đến đây?”
“Trần Tam ngươi không nghe Duẫn lão nhân kêu con đàn bà này tên gì sao. Con gái của Duẫn lão nhân tám phần là thấy cha nó bị chúng ta tha đến đây nên bám theo mà tới.”
Trần Tam nhướng mày khen ngợi: “ Chà! Duẫn lão nhân thật là hảo phúc khí, có được nữ nhi đẹp như thế…..ha ha…….Vì cái này mà lão có thể miễn một chút đau trên da thịt, chậc chậc,….”
“Hắc hắc, lúc trước bọn ta có nghe Chương gia nhắc đến Duẫn lão nhân nhi nữ đẹp tựa thiên tiên, bọn ta cũng
đã chơi đùa với nhiều với không ít nữ nhân. Tuyệt mỹ cô nương cũng sớm gặp qua cũng nhiều, vốn đang tưởng Chương gia đang dùng từ phóng đại, giờ đây chính mắt gặp qua quả thật không sai. Con nhỏ này bộ dạng thật tiêu trí ( xinh xắn, tươi đẹp)” Khó trách Chương gia khăn khăn muốn bắt được người trong tay, có chủ ý đánh tới Duẫn lão nhân, muốn đem người tới đây. Lúc trước bọn chúng còn thắc mắc Duẫn lão nhân rốt cuộc có gì mà Chương gia phải cấu kết sòng bạc hại cho bằng được?
Nguyên lai là nhằm vào mỹ nhân này đây.
Chu Quí sờ sờ cằm của mình. Càng nhìn tuyệt thế dung nhan kia càng khó nhịn được lòng, không kiềm được tay hướng đến mặt hắn mà sờ soạng. Duẫn Huyền Niệm hất đầu qua chỗ khác, cảm thấy ghê tởm vô cùng.
“cút ngay!”. Đưa tay đẩy gã hán tử trước mặt mình, nâng cha hắn dậy, hiện tại nên làm thế nào đây?
Hắn trên người không có tiền, chỉ mang theo duy nhất vật phẩm có giá chính là Lãnh gia tâm ý. Hắn thà chết cũng không đưa cho bất cứ kẻ nào.
“A, đàn bà của Lãnh gia quả thật hung dữ mà. Nhân mĩ quả thật làm người khác say mê mà. Bất quá cũng chỉ là cho người ta thượng,… không biết tư vị trên giường sẽ ra sao, là say mê mị hoặc hay tao nhã, trang trọng?”
Hở! Duẫn Huyền Niệm cả người chấn động, nghe gã hán tử phía sau dùng lời lẽ và ánh mắt xấu xa xúc phạm mình cầm 1 chiếc giày dùng sức toàn thân thần kì hướng vào mặt hán tử kia – nên khóa cái miệng bẩn của hắn
“Mẹ nó – ngươi…..”
Chu Quí tát 1 cái thiếu chút nữa là rớt luôn cái mặt của mỹ nhân ra, nhân vẫn không nhúc nhích, không trốn tránh, cũng không hét lên chói tai, một đôi mắt lạnh lùng trừng trứ bọn chúng, không hề có cảm xúc sợ hãi. Bọn chúng có nên tin vào mắt mình hay không?
Hơ!….. đại tỷ này trên người quả thật là có cổ lẫm nhiên đích ngạo khí?
(tự nhiên có ngạo khí oai phong lẫm liệt).
Duẫn lão nhân lưng cong như cái cung, thiếu điều là muốn quì xuống, hai tay nắm lấy áo choàng của nhi tử cầu xin nói: “Huyền Niệm,….đừng đắc tội các vị đại gia này,”
Lão sợ chết, sợ ngạo khí của đôi mắt dữ tợn đang nhìn trừng trừng hai gã kia bỗng hướng về lão mà phát tiết. Lão đã từng tuổi này cũng không khỏi ép buộc mình dùng ánh lấy lòng nhè trên người hai đại hán kia mà nhìn: “Hai vị đại gia, các ngài đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt nhi tử của ta, nó vốn là người câm, ko thể nói chuyện….”
“A, người câm thì sẽ không rên rĩ trên giường phải ko?!” nếu là ngoạn khởi lai thì thật là thích ah, Chương gia của bọn chúng nhất định sẽ đem người làm cho bị câm cũng có thể kêu thành tiếng. …buồn thật, người câm thì sẽ không kêu,….thật sự là đáng tiếc. Ông trời quả thật là biết an bài, quả nhiên không cho ai thập toàn thập mĩ cả.
“Xấu xa!” Nói cả đống lời thô bỉ, cha hắn thiếu ngân lượng, nên giải quyết là sao đây?
Không biết Lãnh gia có phát hiện ra là hắn không có ở trên xe ngựa hay không? Còn không mau chạy nhanh nhanh đi tìm hắn!
(Giờ mới biết cầu đến ảnh sao -.-!)
Úc…..Hắn thật lo lắng! Duẫn Huyền Niệm buồn bực vì mình không thể phát ra âm thanh, bằng không có thể hét lớn cứu mạng, có thể gây được sự chú ý của người bên ngoài.
“Trần Tam, chúng ta mau đưa nhân đi gặp Chương gia, khẳng định có thể cho Chương gia 1 phen kinh hỉ ngoài ý muốn. Chúng ta đến bắt lão nhân không ngờ tiểu nhân cũng tự đưa đến cửa.”
“Nói cũng đúng, nếu không may Lãnh gia ngay tại vùng này biết được chúng ta tự động đưa đàn bà của hắn qua cửa, Chương gia coi như tổn thất hết 1 phen tâm huyết.”
Trần Tam trực tiếp lôi lão nhân; Chu Quí thân thủ muốn nắm lấy cánh tay nhỏ bé của Duẫn Huyền Niệm có ý đồ xấu xa, …ha ha,…, phải nhân cơ hội này mà ăn đậu hủ mỹ nhân. Bằng không hắn sẽ đợi sau khi Chương gia hưởng dụng xong, mới đến được bọn thủ hạ ăn cơm tàn canh cặn. Ha! Chỉ cần nhân không chết hay bị gϊếŧ là được rồi.
Đôi mắt gian xảo hướng vào người của mỹ nhân, tay còn chưa đυ.ng được tới, Duẫn Huyền Niệm đã giận dữ nhè đôi tay làm càng kia mà đánh tới, mắt đẹp giận dữ nhìn đồ xấu xa kia trừng trừng: “Không được đυ.ng vào ta.”
Tay lặng lẽ cởi túi gắm nơi thắt lưng, thuận theo tự nhiên nó từ từ rơi xuống đất. Đi ở kế bên cha Duẫn Huyền Niệm nội tâm không ngừng cầu nguyện – Hy vọng Lãnh gia có thể tìm được hắn.
***
Cùng lúc đó, Lãnh Thiết Sinh cùng A Sinh đi đến bên xe ngựa, thấy cửa xe mở, liền cuối người tiến vào trong xe, quái, người đâu?
“A Sinh” hắn rống lên.
A Sinh lập tức từ chỗ điều kiển xe nhảy xuống, nhìn thấy thần sắc của gia gia rất khó coi “Xảy ra chuyện gì?”
“Không thấy Huyền Niệm, mau nhanh tìm người!”.
A Sinh cả kinh “Phu nhân đã đi đâu mất rồi?!”. Người đương nhiên không nói, xung quanh đây đều không thấy, còn không mau tìm. Không hề chú ý đến sắc mặt của chủ tử đã xanh mét, A Sinh lập tức cùng y tách ra, đi đến chợ trước mặt, hỏi xem có ai thấy một phu nhân xinh đẹp vừa mới đi qua?
Tách ra làm hai hướng, đều tự tìm người –
Lãnh Thiết Sinh nhìn khắp 4 phía rồi bắt đầu tìm, miệng hô to – “Huyền – Niệm” Biết rõ sẽ không nghe tiếng đáp lại, nhưng lòng vắn hy vọng hắn sẽ nghe được âm thanh của mình mà phát hiện. Một mặt gặp người trên đường liền hỏi: “Có ai thấy 1 tuyệt sắc giai nhân mặc áo choàng đen đi qua đây không?”
Đáp án đều là nhìn không thấy.
Nương tử đến tột cùng là đi đâu vậy?
Có phải là ở trên xe kiên nhẫn chờ không được, đơn giản là đi xuống xe dạo phố, rồi lạc đường ở xung quanh đây hay không?
Cửa xe còn chưa đóng, y không muốn tưởng đến chuyện không hay – Không phải bị người xấu bắt đi đấy chứ?
Mẹ nó! Nghĩ đến đây cổ họng của Lãnh Thiết Sinh tự nhiên bị nghẹn lại, có cảm giác không an tâm, hoang mang, rối loạn. Sợ hãi hắn sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn, lại sợ nhân từ nay sẽ biến mất không thấy được nữa.
Nội tâm không ngừng cầu nguyện. Trời ơi! Ngàn vạn lần đừng bày viễn cảnh như vậy để đợi y, y cái gì cũng không sợ, trong giờ khắc này – Trong giờ khắc này lại rất sợ hãi, sợ rằng sẽ mất hắn……
***
Lãnh Thiết Sinh đang tìm người ở xa, không biết cùng lúc này Duẫn Huyền Niệm đang ở
Hòa Nhạc lâu của Chương Phách, cấm người bước vào –
Duẫn Huyền Niệm và lão nhân bị mang đến 1 gian phòng, nội thất trang trí tràn ngập không khí hoan ái, từ bình phong trước mặt cơ hồ truyền đến tiếng nam nhân thấp cao đứt quãng rên rĩ……
Doãn Huyền Niệm sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch, nắm chặt tay thành quyền, cố gắng khắc chế hai tai của mình đừng nghe những thanh âm kia. Hắn biết mình bị mang đến chỗ nào, vì cha, hắn đã bị bọn xấu xa này giăng bẫy, giờ chỉ còn tận lực làm cho đầu óc của mình đừng suy nghĩ – Người ở trên giường kia, đang làm những chuyện tốt gì?
Dường như đã nhìn những cảnh này quen lắm rồi, Trần Tam và Chu Quí hai tên nhất loạt ngồi xuống. Đại gia đơn giản là đang giải buồn, chưa có hứng gặp hai cha con kia, một trong hai người liền mở miệng nói:
“Gia, ngài mau mau giải quyết cho xong xuôi đi, ra ngoài này xem chúng tôi dắt thêm ai về nữa nè, đảm bảo là ngài sẽ vui hơn trong đó rất nhiều”.
Đợi trong chốc lát, nghe thấy âm thanh bắt đầu tắt, Chương Phách từ sau bình phong bước ra, liếc đến người, mắt hắn lộ vẻ kinh ngạc, nhất thời không nói nên lời.
Một lúc sau, “A…………” khóe môi hắn bắt đầu mỉm cười 1 chút hảo ý cũng không có, híp híp mắt, tới gần trước tiểu mỹ nhân – “Sao thoáng 1 cái hai ngươi đã đem Lãnh gia phu nhân về đến đây?”.
“Hồi bẩm gia, ở trong ngõ nhỏ, là con đàn bà này tự động đưa thân đến cửa. hiện tại giúp chúng ta đỡ phải thêm 1 số thủ tục rờm rà. Duẫn lão nhân hôm nay ngươi quả thật là có hảo cẩu vận.
Duẫn lão nhân nghe xong, xém chút nữa là xùi bọt mép té xỉu,
thân hình mềm nhũng quì xuống: “ Cầu Chương gia tha mạng, chuyện nợ ngân lượng xin hãy cùng con ta giải quyết, Chương gia ngài cứ mở miệng xem 150 lượng này thanh toán như thế nào. Phụ tử chúng ta sẽ trả đủ cho ngài.”
Hiện tại có nhi tử dựa vào, cái mạng già này xem như được bảo toàn. May mắn thật “nhi nữ” của hắn giá cho Lãnh gia quả không bị bạc đãi. Tuy rằng cũng thắc mắc muốn hỏi cho rõ tại sao Lãnh gia biết là thú lầm thê cũng không giận chó đánh mèo trút giận vào người “nhi nữ”, có lẽ Lãnh gia sợ mất mặt, trước mặt mọi người cùng “nhi nữ” của lão giả làm 1 cặp vợ chồng như bình thường.
“Nhi nữ” thân phận không sáng tỏ, lão đâm lao thì phải theo lao, không cần phải sửa lại cho đúng làm chi, trước bảo toàn mạng sống quan trọng hơn, có “nhi nữ” của hắn làm chỗ dựa, bất luận Chương gia có yêu cầu gì quá đáng, hắn tuyệt đối nửa lời cũng không nói.
Hơn nữa “Nhi nữ” là câm điếc, có thể phản ứng lại nhóm đại gia hay làm càng này sao? Bán phế nhân này vẫn có điểm khả dụng, mặc kệ bỏ lại hắn lại, hắn dưỡng nhi nhiều năm tính ra không uổng phí tâm huyết…………
Duẫn Huyền Niệm, nhìn cha của mình, trong đầu không ngừng lập lại những lời cha vừa nói. Trong mắt chứa nhiều cảm xúc phức tạp, sao lại không đoán ra được tâm tư của lão?
Làm cha con đã nhiều năm, hắn hiểu thừa cha hắn vốn sợ chết lại không dám chịu trách nhiệm, phạm chuyện ngu xuẩn chỉ biết trốn mất, để mặc hắn và nương đương đầu với hậu quả. Không thể bỏ mặc kệ lão cũng là vì lo nương sẽ bị thương tổn. Hắn còn không biết nương đang ở nơi nào, bọn người này hẳn đều biết được hắn không phải là không có những sầu lo này.
Chính là không thể tưởng được sinh ra chuyện lại đem nhi tử ra đỡ nạn như vậy?
Trong mắt cha, hắn rốt cuộc là cái gì? Để trái phẩm
(vật gán nợ)? Đầu tiên là gặp phải Lãnh gia nợ nần, giờ lại đến tên ghê tởm này, hắn là người, không phải là nhâm nhân tể cát[1]
(mặc người chà đạp) gì đó!
Duẫn Huyền Niệm hận mình không thể cắn lưỡi tự sát. Tình cảnh rối rắm này đến chừng nào mới có thể kết thúc được đây, cha hắn đến tột cùng muốn hắn làm cái gì mới có thể giác ngộ thấu triệt, có phải hay không muốn gϊếŧ chết hắn mới cam nguyện……
Ảm đạm thùy hạ mắt tiệp, cúi đầu không muốn bọn chúng nhìn thấy vẻ mặt đáng thương của mình, cha thật đáng giận mà, trên đời này chỉ có nương là Lãnh gia là đối với hắn thật hảo, “Thiết Sinh, Thiết Sinh,….”.
Không ai có thể nghe thấy hắn đang gọi tên y. Hắn rất muốn thoát khỏi nơi này, rất muốn trở lại bên y, còn có cơ hội sao? Bọn người này cho hắn cơ hội sao?
[1]任人宰割 câu này thời chiến quốc, về sau dùng để chỉ những người đáng thương ko thể làm chủ được bản thân của mình để mặc cho người bán hoặc gϊếŧ,
có ý nghĩa gần giống như nghĩa nô ɭệ vậy.
Chương Phách chính là lập kế hoạch bắt tiểu mỹ nhân này nguyên lai là Lãnh gia làm hắn mất mặt, khiến cho hắn trên đời này không thể ngẩng đầu dậy nhìn người được, thêm Duẫn Huyền Niệm trong chớp mắt xóa sạch uy phong của hắn, xô người ra, rồi chạy đi mà ói.
Đôi mắt đẹp hàm trứ tức giận đã được tích lũy nhiều năm chưa hết, trừng trứ.
“Hung hăng làm sao!” Chương Phách không nổi nóng, còn dường như khen thưởng nói, “Ta đây yêu nhất vẻ mạnh mẽ của tiểu mỹ nhân này đó”. Nhướn cao mày 1 chút đôi mắt hoa đào nhìn thẳng vào gương mặt xinh đẹp kia đầy xàm sỡ, bất ngờ cười lên một tràng cười gian ta kinh bạc nói: “Tiểu mỹ nhân nhi, khẳng định là ngươi chỉ nhượng cho 1 mình Lãnh gia chạm vào phải không?”
“….” Duẫn Huyền Niệm nhìn hắn 1 cách kinh thường, hừ trứ khí—
Mẹ kiếp! Cái gì là trung trinh tiết phụ, người nào tới ta mà không giẫy giụa phản kháng cả buổi, sau khi đã rồi thì d*m thanh gào lên như mèo phát xuân dường như chìu theo đại gia ta thao cho thỏa thích.
“Gia, ngài lạc đề rồi, nhân thị câm điếc, sẽ không nói chuyện, cũng không thể kêu trên giường, khiến ngài hưng phấn tinh thần.”
Cái gì?!Chương Phách há miệng kinh ngạc nói: “Lãnh gia thú ách thê à, ha ha………Thực là mất hứng” Bất quá điều đó cũng ko ảnh hưởng đến kế hoạch của hắn.
Chương Phách cũng không có tâm trí mà hưng phấn tinh thần, làm chính sự quan trọng hơn. Hắn đâu có ngu, con đàn bà của Lãnh gia này tự nhiên bị dắt đến đây. Lãnh gia kia hẳn đang ở ngay gần đây. Chỉ cần vận dụng ít nhân mã hỏi thăm rất nhanh sẽ mò đến nơi này. Hắn không muốn đã thảo kinh xà
(Đánh cỏ động rắn), làm cho Lãnh gia đem nhân cứu trở về, bất luận là lão hay tiểu nhân đều không được, nếu ko sau này có trò để xem sao?
“các ngươi mau nhanh một chút đem giấy bút lại đây cho người điểm chỉ”
Hắn không vội nhất thời có được tiểu mỹ nhân, dù sao mỹ nhân có trốn cũng không thoát khỏi bàn tay của hắn. Tiểu mỹ nhân sẽ nhất định tự nguyện yêu thương nhung nhớ Chương đại gia ta – chờ đó
(Đúng rồi, là nhớ…thù đó chú =.=!).
Bọn thuộc hạ lập tức đem đến giấy bút, Chương Phách trên giấy viết biên lai mượn nợ, nội dung đại khái Duẫn lão nhân mượn hắn 150 lượng, hơn nữa một ngày 3 phần lợi tức mà tính, ha ha…………
“Tiểu mỹ nhân, người ta thường nói, phụ trái tử còn. Hiện tại chỉ có 1 con đường cho ngươi đi thôi, hạng trong 3 ngày phải tự mình đem ngân lượng đến đây đổi lấy cha ngươi, vạn nhất ngươi không xuất hiện, cứ qua một ngày ta sẽ chặt bỏ tay chân của cha ngươi để đưa đến quí phủ. Đến lúc đó ngươi đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt
(thủ đoạn độc ác)
Hát! Sắc mặt của Duẫn Huyền Niệm trong chớp mắt trở nên trắng bệch. Nhìn Chương Phách đang cầm giấy nợ chờ hắn tự ý điểm chỉ.
Chương Phách lại tiếp tục uy hϊếp: “Tiểu mỹ nhân nhi, xin hãy nhớ kỹ, việc này nếu truyền ra, có chút xíu phong thanh nào lọt vào tai Lãnh gia, ta cũng ko sợ lấy đá chọi đá, cũng không biết là hưu chết về tay ai. Nhưng ta trước hết gϊếŧ cha ngươi sau đó đem xác phanh thây nơi hoang dã, Duẫn lão nhân mệnh….Ha ha, sau này nằm trong quyết định của ngươi.”
Nói những lời đe dọa kia nhằm mục đích kiến Duẫn Huyền Niệm không thể không hạ quyết định – Tay run rung đang nắm vận mệnh trước mắt, quay lại hỏi cha tăm tích của mẫu thân, tiếp theo hắn cắn răng phi thường mạnh mẽ kí hạ tự –
Như vậy kế hoạch không bị lộ.
Chương Phách đã được tiểu mỹ nhân tự ý kí vào giấy mượn nợ, lập tức phái người đem tiểu mỹ nhân đến cửa ngoài, để cho nàng lập tức rời đi.
Duẫn Huyền Niệm mờ mịt chậm rãi bước ra ngoài phố hoa. Ngơ ngác đứng ở giữa lộ, ước gì ngay lúc này có xe ngựa qua đâm chết hắn cho rồi………
***
A Sinh dọc theo ven đường tìm phu nhân, còn đặc biệt đến tiền trang nhờ phái người tìm hộ; phu nhân có đặc trưng rất dễ dàng phân biệt, thân choàng 1 mảnh áo choàng màu đen, dung mạo xinh đẹp hơn nữ tử bình thường rất nhiều.
Ở chung 1 khoảng thời gian dài, nhiều người cho dù có ngu dốt đến đâu, cũng sẽ phát hiện ra có điểm không thích hợp –
Mới gặp phu nhân sẽ kinh ngạc vì đẹp tựa tiên nữ, nhưng nếu như bỏ qua dung mạo thanh lệ tuyệt sắc kia, nhìn kĩ phu nhân mặc nam trang, dưới cổ căn bản là hàng thật giá thật nam nhi thân; dáng người này nhìn không tinh tế giống nữ tử. Xuân Hoa và Thu Nguyệt sau mỗi lần đổi sàn đan
(khăn trải giường)
cho phòng chủ tử, đều đặc biết chú ý phu nhân có lưu lại dấu vết mỗi nguyệt
(tới tháng)
hay không, rõ ràng đặc trưng là xiêm y của phu nhân sạch trơn. Trên cổ hầu như đã sớm tiết lộ giới tính.
Đương nhiên, bọn người hầu trong nhà có thể nói gì bây giờ?
Bọn họ đều biết chủ tử đối phu nhân cảm tình và thái độ vô cùng kiên trì, có thể không bị cảm động sao. Thế là nhiều người đơn giản là ngoài mặt cùng nhau giả ngu –
(tội nghiệp anh Sinh -.-, ngày nào ảnh nhìn người ta lâu như vậy, đợi cởϊ áσ người ta ra mới biết, hix)
Mặc kệ phu nhân của gã là nam hay nữ, gia đau ở trong lòng, yêu đã không tự kiềm chế được; ai cũng không muốn nói toạc ra là chủ tử và phu nhân đừng sợ ngoại nhân biết bí mật, bọn họ đều hy vọng chủ tử và phu nhân ân ái cùng nhau, bạch đầu giai lão.
Nếu như không mau nhanh tìm phu nhân trở về, vạn nhất không cẩn thận bị nhân phát hiện bí mật thì nguy rồi. Hắn biết Lãnh gia tính tình không ngại ánh mắt của người ngoài, nhưng dù sao Lãnh gia cũng là nhân vật có tiếng tăm, thế gian chuyên bàn bạc chuyện nhảm, khả năng ảnh hưởng cũng không thể xem thường.
A Sinh dẫn 1 đám người phân công đi tìm, chỉ trong chốc lác, đã có tin tức báo lại. Hỏi vài người ở xóm cô đầu thấy 1 gã hình dung giống nữ tử chạy đuổi theo 2 hán tử. Bất quá người qua đường cũng không dám nhiều chuyện, nơi kia là phố hoa nhưng toàn du côn ác bá – Chương gia địa bàn.
Nghe nói có 1 ít tranh cãi, hơn 1 nửa toàn nghe kể lại, chứ ko có xem tường tận tiết mục, tại trong phòng kia nghe nói nữ tử phải chịu việc bị làm nhục. Ai lại quảng được cuộc sống ti tiện của hạ nhân. Đại gia mở phố này toàn tiền nhiều thế mạnh. Quan thương cấu kết, dân đen dù có chịu bất bình chi oan có thể hướng ai khiếu nại?
Trong phố hoa có ít nhất hơn 100 ca nhi, ai mà thân không bất do kỉ, ai mà trong quá khứ không có 1 đoạn chua xót đâu. Cửu nhi cửu chi
(lâu ngày dài tháng)
phố hoa này trở thành nơi ô tạp tàn nhẫn sâu hiểm vô cùng. Nếu là nhân thực sự đánh thẳng vào trong thì nên cầu trời cho còn có sức mà đánh trở ra ngoài là tốt rồi.
A Sinh lập tức tiến đến đường tắt, tự nhiên phát hiện 1 túi cẩm, kiểm tra vật phẩm bên trong, quả nhiên là đồ tùy thân của phu nhân thường hay mang theo, bút và mặc thủy. Cách đó không xa còn thấy 2 chiếc hài phân tán xa xa, có thể xác định được không phải do khách nhân say rượu làm mất, là hài của phu nhân sao?
A Sinh mang 2 vật phẩm tìm được trở lại nơi đâu xe ngựa, xác định xem Lãnh gia có tìm được phu nhân về chưa?
Lãnh Thiết Sinh trên đường không ngừng tìm người, nhưng tìm mãi không được đã mau phát cuồn. Đại gia không chịu nỗi một giây một phút trôi qua bằng 1 năm dày vò, tra tấn. Tìm mãi ko thấy người, cũng không có cách nào – Quyết định trở về nơi đậu xe ngựa, đem 1 con ngựa cởi bỏ cương xuống, lập tức nhảy lên, khống chế ngựa quay đầu, y muốn tìm các hảo huynh đệ đông đúc, đại gia không tiếc hạ lệnh đem nơi này lật ngược toàn bộ.
Trùng hợp là – bọn họ chủ tớ 2 người cũng 1 trước 1 sau trở lại nơi để xe ngựa. Lãnh Thiết Sinh giá mã rời đi trước. A Sinh chỉ có thể nhìn bóng dáng chủ tử rời đi, tạm thời vẫn không thể bẩm báo việc túi cẩm, hắn quýnh lên cũng gỡ ngựa, đuổi theo phía sau chủ tử.
Lãnh Thiết Sinh trên cao nhìn xuống, tầm nhìn rộng lớn, rất nhanh liền phát hiện có 1 chút nhân ảnh mặc áo choàng màu đen, đang đứng ở giao lộ trung ương, chạy lại gần liền thấy trong tóc hắn lóe lên hào quang màu bạc, giờ phút này hắn thúc ngựa nhè hướng đó cấp tốc mà tiến, rốt cuộc cũng không giấu được cõi lòng mừng như điên. – “là Huyền Niệm…..”
Thiên hạ ở gần ngay trước mắt, người kia bộ dáng không phải chính là nương tử của y hay sao. Lãnh Thiết Sinh bàng nhiên nghiêng xuống, duỗi cánh tay dài ra, trong nháy mắt đã kéo người lên ôm sát vào khuôn ngực “Tên hỗn tướng này, là ngươi lăn đi đâu đó?” Khuôn mặt đặt ở đỉnh đầu hắn bắt đầu hét lên.
Vội vả gắp gáp, lập tức trở về nơi giử xe ngựa. Lãnh Thiết Sinh đỡ người xuống ngựa, lập tức mở miệng mắng: “Ngươi, nhất định là cố ý mà, đúng hay không?”
A Sinh ở một bên thở không ra hơi, đem hai ngựa mắt vào xe như cũ, xoa xoa hai bên thái dương, thật sự là sợ bóng sợ gió 1 hồi…..
Nhìn hủ nút đứng trước mắt, cuối đầu nhìn chăm chăm xuống đất không dám nhìn hắn, biết sai rồi sao?
Lãnh Thiết Sinh thở khì khì nghĩ – nóng ruột nóng gan cả buổi, nếu tiếp tục mắng cũng không phải, nhưng nếu không mắng hắn, lại sợ hắn tái phạm, giờ phải làm sao đây?!
Hũ nút cũng không thể nhìn hắn giải thích, thật là tức chết người mà, nhìn hắn trừng trừng. Hai người bọn họ cứ như vậy đứng ở bên đường, không ai cử động cả.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Duẫn Huyền Niệm mới chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt u buồn, trong như mặt nước, bắt đầu ứa lệ. Bỗng nhiên cảm thấy hơi lo lắng, gương mặt lạnh lùng chuyển sang xám xịt, giương tay hướng gần tới gương mặt hắn 1 chút. Thùy hạ mắt tiệp nhìn vào giữa lòng bàn tay, ngay cả mình cũng dám tin tưởng nhưng nước mắt cứ chảy ra……
“Huyền Niệm, ngươi……..sợ hãi có phải không?” là hắn rất dữ, lão đại khẩu khí không tốt, mắng chửi người, hay là hắn lạc đường, không tìm thấy phương hướng…..
Không nghe được câu trả lời, trong lòng gấp đến độ có thể gϊếŧ người, lại không nỡ nhìn hắn khóc, thật là một người ngang ngạnh bướng bỉnh mà….Lãnh Thiết Sinh thô lỗ kéo người ôm chặt vào lòng. Đại gia sẽ không an ủi người, chỉ biết ảo nảo nói: “Đừng khóc!”
Ngừng khóc 1chút cũng ko được, vạt áo trước ngực hắn nhanh chóng bị ướt một mảng, Lãnh Thiết Sinh buồn bả ninh mi, nói lảm nhảm: “Thực là hỗn trướng! Ta mới là bị ngươi dọa đến kinh người!”
Duẫn Huyền Niệm vẫn cứ khóc. Nước mắt không ức chế được cứ không ngừng chảy xuống. Từng dòng từng dòng như muốn bộc lộ những gì uẩn ức trong lòng.
“Huyền Niệm, nín đi…..” khẽ hôn tóc hắn. Hắn cứ buồn khóc đã lâu, Lãnh Thiết Sinh không khỏi thở dài: “Sau này đừng chạy loạn, ngươi có biết ta rất lo lắng khi tìm ngươi không….đừng làm ta sợ.” Ha, hắn là một người cao to, vạm vỡ tự nhiên nói những lời này thật xấu hổ mà, là đại gia ta đang dỗ dành nương tử, trong lời nói có bị mất mặt cũng không sao cả. Hắn thà mất hết mặt mũi chỉ cầu xin nương tử đừng khóc nữa là được rồi.
Duẫn Huyền Niệm nhẹ nhàng đẩy hắn ra. Quay đầu bước lên xe, chăm chú nhìn ngoài cửa sổ, phóng tầm mắt như ướt định phương hướng, khoảng cách quá xa, cái gì cũng không tới……..Tựa như tương lai hắn.
Lãnh Thiết Sinh không nói gì, đứng ở ngoài xe, A Sinh thấy thế lập tức giao lại cho chủ tử 2 vật phẩm, sau khi bên tai nói nói mấy câu, liền điều ngựa vào xe.
Trên đường trở về nhà, Lãnh Thiết Sinh ngồi ở đối diện hắn, xem nương tử là một bộ dáng dại người ra. Rốt cuộc là trong đầu đang nghĩ gì vậy?
Dùng tay nâng mặt hắn nhìn về phía mình. Nhìn kỹ đôi mắt đẹp sâu thẳm như hai đầm mực, trống rỗng, mất tiêu cự, không hề có y trong đó. Than nhẹ 1 cái, hắn bắt đầu vén vạt áo hắn lên, mang hài vào cho hắn, đột nhiên một đôi tay cản lại, “Đã xảy ra chuyện gì?” hắn ngẩng đầu lên hỏi.
Duẫn Huyền Niệm đá văng giày thà đi chân trần cũng không chịu mang vào.
Lãnh Thiết Sinh biết tính tình hắn, cũng không miễn cưỡng hắn mang giày kia. Hắn hỏi: “Ngươi lại chỗ kia làm gì mà để rơi đồ tùy thân thế?” Lãnh Thiết Sinh trành trứ hắn đỏ cả hai mắt, đem túi cẩm trả lại cho hắn.
“ Có phải là lạc đường đi nhầm vào phố hoa rồi đυ.ng phải đăng đồ tử hay không?” Y chỉ có thể đoán như thế. Bộ dạng của nương tử hắn làm người ta thèm nhỏ 3 thước dãi, bọn nam nhân đi mua xuân tồi tệ nghĩ lầm nương tử hắn là xướng nhi….
“Tiểu mỹ nhân nhi, xin hãy nhớ kỹ, việc này nếu truyền ra, có chút xíu phong thanh nào lọt vào tai Lãnh gia, ta cũng ko sợ lấy đá chọi đá, cũng không biết là hưu chết về tay ai. Nhưng ta trước hết gϊếŧ cha ngươi sau đó đem xác phanh thây nơi hoang dã, Duẫn lão nhân mệnh….Ha ha, sau này nằm trong quyết định của ngươi.”
Bỗng nhiên âm thanh uy hϊếp nhắc nhở chính hắn nên chọn cái gì, nếu hắn có thể vứt bỏ thân tình luân lý, đạo đức lương tri,….Vậy có thể sống dễ chịu 1 chút hay không?
Nếu hắn làm được chuyện thấy cha sắp chết mà không cứu, lại đối với Lãnh gia không có tình cảm, có phải là sẽ không khổ sở như vậy không?
Trong nháy mắt, nước lại dâng trào hốc mắt, không thể không dùng ánh mắt thương tiếc nhìn hắn chăm chăm, có miệng nhưng không thể nói, chỉ biết nhìn hắn thương tiếc, hắn tự nhiên cảm thấy hối tiếc, tan vỡ……
Cũng không kiềm được sự liều lĩnh hướng nam nhân mà dựa vào. Là tự mình tự tiện tùy hứng, chỉ lần này thôi, sau này chắc sẽ không có cơ hội nào nữa. Duẫn Huyền Niệm vươn 2 tay ôm lấy cổ nam nhân, nhích người ngồi lên đùi, đặt toàn bộ thân mình ở trong lòng y, tay cầm vạt áo hắn thì thào tự trách –
“Thiết Sinh, ngươi nói thử xem trên đời này ta còn có cái gì để bù đắp cho ngươi? Đòi tiền, ta không có, đòi mạng có 1 cái. Ta yếu lòng,…..sớm đã đặt ngươi vào trong tim, yếu cả đời…..Ta đã không gượng dậy được rồi…..”
Định mệnh đã định là hắn không xứng với y, bất luận y nói với hắn bao nhiêu lời tâm tình, bất luận y đối với hắn có bao nhiêu hảo, hắn vẫn là như cũ khó thoát khỏi vận số an bài, châm chọc hắn phải đi bán mình…..
Mục đích của đối phương không phải là đòi tiền, hắn cũng không phải là ngốc tử, không tiếc lấy đá chọi đá đưa lời uy hϊếp, như vậy tâm đã lộ rõ., thứ mà đối phương muốn là thân thể hắn…..Lúc hắn ký tên đã sớm giác ngộ.
Trong lòng thật buồn, y nên thế nào an ủi hắn về những việc không như ý đây? Lãnh Thiết Sinh lại không nhịn được, trách cứ: “Cho dù ngươi không có kiên nhẫn ngồi đợi trên xe, cũng không nên chạy loạn, ngươi có biết là tim ta như muốn rớt ra ngoài ko hả? gấp gáp đi tìm ngươi về, ngươi…..” chớp mắt 1cái, miệng đã bị….., thôi rồi.
Duẫn Huyền Niệm chợt nghe thấy
hai chữ “trong lòng” đã chua xót hôn đè lên miệng nam nhân, y chỉ toàn nói lời nhảm nhí làm hắn rơi lệ, xong dựa sát vào người hắn.
Mẹ nó, trước ngực lạnh lẽo càng làm cho hắn muốn khóc. Lãnh Thiết Sinh không biết người quật cường thiên hạ như vậy, lại có mặt yếu ớt thế này sao. Nương tử lạc đường gặp đăng đồ tử, lúc đó nhất định sợ hãi, hắn thật là chết tiệt, chửi mắng người để làm chi, thật quản không tốt tính tình chính mình, làm thương tổn đến trái tim của nương tử…..
Haiz! Hiện tại nên liếc trộm người ta một cái, xem hắn bộ dáng đáng thương khác thường, hề hề, lê hoa đái lệ[1]…..Đau lòng đến chết người, y thật sự là bậy quá – giờ phải an ủi sao đây?
Lãnh thiết sinh trong lòng lộn xộn giương cánh tay dài ra ôm người đang ngồi trong lòng, kéo hắn ấm áp dựa vào, tay khẽ vuốt hắn giống như đang vuốt tóc của
tiểu hài tử, không biết trấn an như vậy có hiệu quả không?
Tiếng nói trầm thấp bên tai hắn thì thào: “Huyền Niệm, nín đi” Sau đó hôn vào đôi mắt đẹp ướŧ áŧ của hắn, chế trụ hắn ở đưới, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mềm mại như cánh hoa, đối với hắn thật trân trọng,….
Nương tử trái với mọi khi vẫn để
mặc hôn mà không đẩy hắn ra,
thân thể cũng mềm mại dán vào hắn,
thật khác thường quá ….
“Sau này không được ly khai ta!” Hắn mệnh lệnh nói.
Duẫn Huyền Niệm như bị sét đánh, cả người chấn động bỗng nhiên đẩy y ra, mất thăng bằng xém ngã ra khỏi đùi y, cũng may Lãnh gia nhanh tay nếu không hắn đã đập đầu vào ghế ngồi của xe ngựa rồi.
Lãnh Thiết Sinh ảo não lên án: “ngươi…. lại nữa rồi”. Tính tình của nương tử lúc nóng, lúc lạnh thật khiến người hỏa đại! Thiết Sinh sôi máu trừng trứ hắn,
nhân vẫn an vị ngồi ở 1 bên đệm lót, không đứng lên, cũng không nhìn hắn, mà vươn tay lấy túi cẩm.
Duẫn Huyền Niệm mở cẩm túi lấy bút và bình mực ra, chuẩn bị viết cho Lãnh Thiết Sinh. Tuy rằng trên xe có chút xóc nảy, nhưng hắn vẫn phải viết – viết cho y biết lòng mình.
Đừng viết những lời nhảm nhí làm ta nổi điên lên, ta không chịu nổi thương tổn nửa đâu. Lãnh Thiết Sinh nhìn hắn đề bút đang dính mực ngay vị trí giữa trang giấy nhỏ, viết và giao cho y,
sau đó hắn lại thu lại các vật phẩm vào túi cẩm, Lãnh Thiết Sinh không muốn, nhưng cũng phải bất đắc dĩ nhìn vào chữ được viết trong trang giấy – “ta yêu ngươi”
Bao nhiêu bực tức trong lòng Lãnh Thiết Sinh lập biến mất tiêu, mừng như điên thủ nhi đại chi(vội vàng giật lấy); nương tử nói với hắn lời tâm tình đây mà, làng môi mỏng
khẽ nhếch lên trên, mặt thể hiện niềm vui dạt dào, tiếp tục nhìn vào tờ giấy thứ hai, mặt trên viết: “Ở bên cạnh ta ba ngày được không?”
Lãnh Thiết Sinh cẩn cẩn thận thận thu tờ giấy cất đi, nhìn hắn nhanh nói: “hảo”. Y có bao giờ cự tuyệt yêu cầu của nương tử đâu chứ, y sủng hắn đến độ hắn muốn gì cũng đều đáp ứng hết.
Duẫn Huyền Niệm
nhìn bộ dáng của y đang
tươi cười, khoái trá trông rất đẹp mắt, cũng miễn cưỡng lộ ra nhất mạt đạm tiếu
(nụ cười nhợt nhạt), cả người đều toàn bộ dựa vào Lãnh Thiết Sinh.
Nhìn gương mặt tuyệt mỹ đang dựa vào mình. Lãnh Thiết Sinh vén tóc của hắn lên, cuối đầu nhìn xuống, thấy đôi lông mi dài và cong vẫn còn đang đọng 1 giọt lệ.
[1]
Ý nói Niệm Nhi khóc đẹp như hoa ngậm sương đấy mà.
lanhthietsinh