Dụ Lang

Chương 7-1: Thành tri thử hận nhân nhân hữu* (1)

(* Quả thật hận này mọi người đều có)

Thẩm Thất chỉ xem như không nhìn thấy y, tự mình ngồi xuống bên cạnh. Sau

khi xe ngựa đi được một lúc thì cũng không thấy ai nói chuyện, đến cuối

cùng vẫn là Hàn Sâm mở miệng trước, “Ái phi, vẫn còn tức giận sao?”

“Hừ, đừng kêu ái phi ai phi nữa, La phi, Triệu phi, còn không biết là gọi ai đâu?” Thẩm Thất nghiêng người không nhìn Hàn Sâm.

“Ha ha,

thật là một cái túi hẹp hòi mà, vậy sau này bổn vương gọi nàng là túi

nhỏ hẹp hòi được không? Trong phủ này chỉ có một mình là nàng là cái túi hẹp hòi thôi.” Hàn Sâm ôm lấy Thẩm Thất từ phía sau, cho dù nàng giẫy

giụa như thế nào cũng không thoát ra được

Càng về sau Thẩm Thất không giẫy giụa nữa, nhưng nước mắt lại chảy ra nhỏ lên trên tay của Hàn Sâm.

“Xem ra không chỉ có là một cái túi keo kiệt, mà còn là một bình nước mắt.” Hàn Sâm bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

“Đây đều là chàng bắt nạt người.” Thẩm Thất nức nở nói.

“Nàng muốn bổn vương làm thế nào đây?” Hàn Sâm đặt cằm lên trên vai Thẩm

Thất, “Đám Tuệ Quyên đã đi theo ta rất nhiều năm.” Tuệ Quyên chính là

khuê danh của La thị, Thẩm Thất nghe y gọi thân mật như vậy trong lòng

càng chua xót, y chưa từng gọi tên của nàng, cho nên nước mắt từ lắt

nhắt như mưa nhỏ chuyển thành mưa to như trút nước.

“Được rồi được rồi, nàng nói gì bổn vương đều nghe theo lời nàng được không?”

“Vì sao các nàng không lưu lại ở kinh thành?” Thẩm Thất cũng biết khóc

không phải là biện pháp, thừa dịp lúc Hàn Sâm áy náy phải nhanh chóng

nghĩ ra cách giải quyết.

“Tử Sung còn nhỏ, bổn vương sợ thằng bé bị đám người Tuệ Quyên cưng chìu đến sinh hư cho nên muốn nó đi theo bên người.”

Lý do này Thẩm Thất có thể chấp nhận, trong mắt nam nhân, hài tử lúc nào

cũng quan trọng hơn so với thê tử, chính vì lý do nàng có thể chấp nhận

này nên mới càng khó chịu, “Đều là vì Tử Sung, vậy sau này chàng vẫn

luôn thiên vị nàng hả.” Thẩm Thất vểnh môi.

“Có một bình dấm chua là nàng, ai dám thiên vị hả?” Hàn Sâm nhéo nhéo cái mũi của Thẩm Thất.

“Hừ, không thiên vị mà chàng vứt thϊếp sang một bên lâu như vậy?” Thẩm Thất bắt đầu lôi chuyện cũ ra.

Hàn Sâm cười như không cười nhìn Thẩm Thất, “Bổn vương cho rằng nàng thích

Quỳnh Lâm Uyển, cho nên không đi quấy rầy nàng.” Tuy là nói như vậy,

nhưng Thẩm Thất biết y cố tình trừng phạt mình, nhưng lại không thể phản bác, chỉ có thể tức giận trong lòng.

Hai người trở lại

vương phủ, Thẩm Thất vẫn còn giận lẩy, “Hay là Vương gia đi đến chỗ Tuệ

Quyên của ngài đi? Thϊếp mới không phải là bình dấm chua đâu.” Thẩm Thất ra vẻ hào phóng.

“Nếu phu nhân hào phóng như thế, vậy bổn

vương thay mặt Tuệ Quyên đa tạ phu nhân.” Hàn Sâm khoa trương khom người hành lễ, xoay người rời đi.

Thẩm Thất ở bên trong phòng

nghe thấy tiếng đóng cửa, lúc này mới dậm chân chạy ra ngoài, “Chàng...” Nàng vốn tưởng rằng Hàn Sâm đã thực sự rời đi, nhưng lại thấy y đang

đứng ở cửa, tiếng đóng cửa kia là y đóng cửa từ bên trong tạo thành.

Hàn Sâm nhìn Thẩm Thất cười một tiếng, nàng cúi đầu xuống, chỉ sợ ngay cả

ngón chân cũng đã ửng hồng. Về sau Hàn Sâm thân mật dụ dỗ nàng hồi lâu

mới khiến nàng cười rộ lên, một đêm này đương nhiên là xuân phong vào

màn, hoa rụng lả tả.

Sáng sớm, lúc ánh mặt trời còn chưa vẩy vào trong phòng Hàn Sâm đã thức dậy, y đã quen với việc thức dậy sớm.

Thẩm Thất thấy y muốn xuống giường, lập tức dùng hai tay vòng quanh hông của y, đem thân thể của mình dán ở trên lưng y.

Hàn Sâm nhẹ nhàng tách tay Thẩm Thất ra, nàng cắn răng không chịu buông tay, hai

người cứ giằng co như vậy một lát, cuối cùng Hàn Sâm không thể không thở dài một tiếng, xoay người ôm nàng vào trong ngực, nằm lại xuống giường. “Chẳng trách mọi người nói ôn nhu hương, anh hùng chủng*.” Thẩm Thất

đại khái có thể nghe thấy không vui trong giọng nói của Hàn Sâm, nhưng

nàng lại cực kỳ cao hứng, vừa rồi lúc nàng ôm Hàn Sâm, thực sự sợ y sẽ

tránh ra rồi rời khỏi đây. Trong phủ này, quy củ rất nghiêm, Hàn Sâm rất ít khi rời giường muộn. “Vậy không phải rất tốt sao, ít nhất anh hùng

còn có thể nằm ở trong ôn nhu hương, dù sao so với da ngựa bọc thây**

cũng tốt hơn.”

(* có thể nói là con gái dịu dàng, anh hùng hâm mộ)

** cảnh chết chóc khốc liệt, hy sinh nơi chiến trường, không quản tới thân xác)

Hàn Sâm nhíu mày, “Không có anh hùng da ngựa bọc thây, thì làm sao có phú

quý ôn nhu hương?” Một câu này khiến Thẩm Thất á khẩu không trả lời

được, chỉ có thể cẩn thận hầu hạ Hàn Sâm rời giường.

Lúc Hàn Sâm muốn đi ra khỏi tẩm phòng, Thẩm Thất ở phía sau thử đưa tay đặt vào trong lòng bàn tay to của y, thấy y không hất ra trên khóe miệng liền

cong lên, cầm lấy tay của y, Hàn Sâm dừng một chút, nhưng cuối cùng cũng không tránh ra, hai người tay trong tay dưới cái nhìn cười trộm của đám hạ nhân đi đến tây sương phòng dùng cơm.

Khóe miệng đang

cong lên của Thẩm Thất lập biến mất sau khi nhìn thấy hai người La thị

và Triệu thị, bất quá tay nắm lấy tay Hàn Sâm lại chặt hơn.

“Thϊếp thân vấn an Vương gia, Vương phi.” Hai người khom mình hành lễ, Tử Sung ở bên cạnh cũng bập bẹ vấn an.

Thẩm Thất vừa nhìn thấy đám người này lập tức không còn tâm tình tốt, phiền

thấu quy củ sớm chiều vấn an kia, nàng biết điệu bộ này của mình rất tầm thường, nhưng nàng không muốn gượng cười cho nên chỉ có thể quyệt

miệng.

Cũng may Tiền nhi lanh lợi, sớm đã chuẩn bị lễ gặp

mặt. Ngày đầu tiên, bởi vì Thẩm Thất nên trở tay không kịp chuẩn bị cái

gì cả, mà nàng lại giận dỗi bỏ đi, cho nên những cấp bậc lễ nghĩa cũng

không chú ý. Lúc này mặc dù Thẩm Thất không phân phó, nhưng tốt xấu gì

Tiền nhi cũng là nha hoàn của một nhà giàu, đối với những chuyện này đều hiểu rõ. Tiền nhi cấp cho Tử Sung một cái khóa trường mệnh và hai đĩnh

vàng như ý, cấp cho La thị và Triệu thị mỗi người một cuộn gấm phú quý

hoa khai và một bộ vòng tay phỉ thúy. Hàn Sâm liếc mắt nhìn Tiền nhi một cái, lại nhìn sang Thẩm Thất, ám chỉ phong độ của nàng còn thua kém cả

một hạ nhân. Thẩm Thất bĩu môi, La thị kia là người sáng suốt, nhìn thấy Thẩm Thất mất hứng thì muốn đứng dậy cáo từ nhưng lại nghe thấy Hàn Sâm nói : “Cùng nhau dùng bữa sáng đi.”

Thẩm Thất nghe y vừa

nói như vậy lập tức muốn phát cáu. Lúc Hàn Sâm ngủ lại chỗ của nàng, bữa sáng chỉ có mấy người cùng nhau dùng, lúc đi đến chỗ các nàng ngủ lại,

Thẩm Thất nàng cũng không thể tự hạ thấp thân phận đi qua. Ở trong mắt

Thẩm Thất, mấy người kia đã đoạt đi cuộc sống riêng tư của nàng và Hàn

Sâm, trong lòng sao có thể vui mừng đây.

Thẩm Thất vốn muốn

phát tác nhưng lại bị Hàn Sâm nắm chặt tay, ấn nàng xuống không cho nàng đứng dậy. Thẩm Thất không vui nhìn Hàn Sâm một cái, lại nhìn thấy thần

sắc lạnh đến dọa người trong mắt của y, giống như y không phải đang nhìn thê tử của mình mà là nhìn kẻ địch của y vậy, cái này khiến cho Thẩm

thất có chút kinh hoảng, không vui trước kia cũng nhất thời quên đi.

Trong lúc dùng bữa, Hàn Sâm hỏi Tử Sung chuyện bài học, hai mẹ con bọn họ đáp từng câu một, y lại hỏi sang thân thể của Triệu thị có khỏe không,

Triệu thị mềm mại yếu ớt đáp một tiếng, Thẩm Thất nghe vào trong tai

thực sự là chói tai.

“Đồ ăn không hợp khẩu vị hay sao mà chỉ gẩy cơm trắng thế.” Giọng của Hàn Sâm vang lên trên đầu Thẩm Thất.

Thẩm Thất không ngẩng đầu, chỉ cúi đầu tiếp tục gẩy cơm trắng, Hàn Sâm giúp

nàng sửa lại tóc mái, nói tiếp: “Thì ra người Lan Lăng còn có sở thích

này, thích dùng nước mắt làm đồ gia vị để ăn cơm à?” Trong giọng nói của y hiện rõ sự trêu chọc.

Thẩm Thất ủy khuất, nàng vốn đã rất khổ sở rồi, Hàn Sâm lại còn trêu chọc nàng như vậy, nước mắt của nàng

càng lăn càng nhanh, nàng không dám ngẩng đầu lên nhìn La thị và Triệu

thị ở đối diện, cảm thấy có chút xấu hổ.

Hàn Sâm rất bất đắc dĩ thở dài một tiếng, lau nước mắt cho nàng, gắp một miếng thịt vịt ướp rượu nàng thích ăn nhất đút cho nàng. Thẩm Thất vừa khóc vừa cười,

không nhìn vào sắc mặt của đám người La thị, giờ khắc này trong mắt nàng chỉ có Hàn Sâm, y có thể ở ngay trước mặt La thị và Triệu thị đối với

mình như vậy, Thẩm Thất cảm thấy nàng không thể không rộng lượng

chút.”Ơ, chúng ta đổi đầu bếp rồi sao?”

Hàn Sâm cười cười,

”Nàng nhạy cảm thật đấy, Lưu ma ma, ma ma tới đây một chút.” Câu nói

phía sau chính là nói với một ma ma khoảng bốn mươi tuổi, từ khi Thẩm

Thất vào phủ cho tới nay chưa từng thấy qua.

“Đây là Lưu ma

ma chăm sóc bổn vương từ nhỏ đến lớn, lúc ở kinh thành, bổn vương ăn cái gì đều là Lưu ma ma phí tâm chuẩn bị, cho nên đã quen với thức ăn của

bà làm.”

Đối với người như vậy, Thẩm Thất đương nhiên cần

phải tốn tâm tư lôi kéo, cho nên nhìn về phía Lưu ma ma cười đến vô cùng ngọt ngào.

“Sau này để Lưu ma ma hầu hạ thức ăn ở trong phòng nàng nhé?” Hàn Sâm nói.

Thẩm Thất gật gật đầu, trong lòng hưng phấn vui vẻ, như vậy Hàn Sâm sẽ nhiều lần đến phòng của mình hơn, bởi vì đồ ăn ở đó rất hợp khẩu vị của y

không phải sao? Rốt cuộc y vẫn quan tâm đến mình khác với hai vị kia,

trước đó Thẩm Thất tức giận bao nhiêu đều biến mất. Nàng nghiêng mắt

nhìn La thị và Triệu thị một chút, một mặt cảm thấy xin lỗi các nàng,

mặt khác lại trách các nàng, ai bảo các nàng muốn vào cửa này.

Thẩm Thất thành công tìm được sắc mặt ghen ghét ở trên mặt Triệu thị, nhưng

lại không thấy ở trên mặt La thị. Trong mắt nàng ấy chỉ hiện ra chút

thương cảm nhìn vào mình, ánh mắt này khiến Thẩm Thất cảm thấy hết sức

khó chịu. Nàng dựa vào cái gì mà thương cảm mình chứ, phải là Thẩm Thất

nàng thương cảm La thị mới đúng.