Dụ Lang

Chương 4-3: Tại sao chủ tử nói thiếu tiền (3)

Phía sau có một bàn

tay tiếp nhận đai lưng, một bàn tay khác lại không đàng hoàng cư nhiên

để lên bả vai trơn nhẵn của Thẩm Thất, Thẩm Thất cũng nhận ra ngón tay

thon dài kia, “Không phải chàng thúc giục sợ đến trễ sao?” Mặc dù trong

miệng nàng nói như vậy, nhưng thân thể lại dựa vào phía sau, không đứng

đắn ngã vào trong lòng của người mới tới.

Hàn Sâm khẽ cắn vành tai Thẩm Thất, “Cái này cũng đã chậm hai ngày rồi còn không muộn sao?”

“Chàng...” Thẩm Thất bị lời nói cợt nhả của Hàn Sâm khiến cho cả người tê dại,

càng không có sức phản kháng gì, đành phải tùy y trêu chọc.

“Chúng ta —— đi —— đến ——” Âm thanh của Thẩm Thất đứt quãng, từng chữ mơ hồ,

lúc đến âm cuối thì căn bản là không nói ra được, ý kia của nàng cũng đã minh bạch. Nhưng Hàn Sâm giống như không nghe theo, ngược lại cảm thấy

như vậy càng thêm thú vị, bức nàng quỳ sấp ở trên giường, bắt đầu giở

trò.

Thẩm Thất vừa xấu hổ vừa nhẹ dạ, không có nửa phần phản kháng, chỉ có thể bị y dùng tư thế xấu hổ bắt nạt, đến lúc kết thúc thì thở hổn hển được y ôm nằm trên giường. Thẩm Thất cảm thấy bình thường

Hàn Sâm thoạt nhìn ôn hòa nho nhã, nhưng ở trên giường lại quá mức bá

đạo, sát phạt quả quyết, bản thân mình không có bất kỳ con đường phản

kháng thương lượng nào.

Thẩm Thất nghỉ ngơi một chút mới lấy lại sức. “Lần này thật đúng là muộn.” Nàng đấm đấm ngực của Hàn Sâm.

“Đã muộn, không đi cũng được.” Hàn Sâm chơi đùa sợi tóc ở trước ngực Thẩm Thất.

Thẩm Thất vốn muốn nói được, nhưng nghĩ lại, đều nói trên đời việc không như ý tám chín phần mười, nàng lại hài lòng với món đồ kia, không thể không thừa cơ hội này khoe khoang một phen, huống chi nàng nhất định phải cự

tuyệt nhớ nhung Mai Nhược Hàm. Tình hình hoa mai xã lần này mặc dù ngoài mặt Mai Nhược Hàm là chủ nhà, nhưng Thẩm Thất nàng mới là nhân vật

chính của hoa xã kia, kiên quyết không có đạo lý không đi.

“Vậy người khác hỏi vì sao không đi thì thϊếp nên nói như thế nào?” Thẩm Thất liếc nhìn Hàn Sâm.

Hàn Sâm cười nói: “Ăn ngay nói thật là được.”

“Chàng...” Thẩm Thất cắn lên lỗ tai của Hàn Sâm trút căm phẫn.

“Xem ra nàng quyết định không muốn ra ngoài rồi, có phải hay không?” Hàn Sâm nhấc chân đè Thẩm Thất xuống.

“Ai nói, muốn ra ngoài, muốn ra ngoài.” Thẩm Thất nhanh chóng buông lỗ tai Hàn Sâm ra.

Hai người mè nheo hồi lâu cuối cùng cũng ra cửa, đợi đến lúc bọn họ tới Mai phủ, sớm đã có người đón chào.”Ôi, bà cô của tôi sao lại đến muộn như

vậy?” Chính là nàng dâu đích (dòng trưởng, dòng chính) của Đỗ gia Lan

Lăng cũng là người của hoa xã chào đón, sau khi nói xong lại nhìn Hàn

Sâm che miệng cười cười, cúi người hành lễ.

Thẩm Thất đã

quen với Đỗ thị hô to gọi lớn, “Sáng dậy có chút khó chịu cho nên mới

đến muộn.” Thẩm Thất đã sớm nghĩ ra lí do thoái thác, nói xong liếc xéo

Hàn Sâm một cái, trong mắt của y hiện lên ý cười chỉ có nàng mới hiểu

được.

“Khó chịu?” Ánh mắt của Đỗ thị đảo qua phần bụng của

Thẩm Thất, khanh khách cười ra tiếng, “Biết rồi, sẽ không trách ngươi.”

Thẩm Thất bị Đỗ thị nói như thế liền hiểu ra, mặt hơi đỏ lên, nàng không

nghĩ đến nhanh như vậy sẽ có hài tử, nhưng nếu như có thể cùng y có một

hài tử, ngược lại thật sự là một chuyện vui, cho nên Thẩm Thất có chút

mong đợi nhìn Hàn Sâm, lại nhìn thấy diễn cảm như có điều suy nghĩ của

y.

“Đi nhanh lên, có đồ mới mẻ để cho ngươi chơi đùa này.”

Đỗ thị kéo Thẩm Thất đi, cũng mặc kệ Hàn Sâm, đơn giản là vì khách nam

không cùng chỗ với khách nữ, mặc dù Hàn Sâm là hoàng tử Vương gia, nhưng thế lực của Tây Hoa nhỏ, ngay cả danh hiệu của hoàng đế ở thành Lan

Lăng này cũng không được phổ biến, huống chi là y, cho nên Đỗ thị cũng

không sinh ra kính nể đối với y.

Thẩm Thất cẩn thận mỗi bước đi nhìn Hàn Sâm, lại thấy y tự nhiên đi đến, sớm đã có công tử ca đấu

gà cưỡi ngựa của thành Lăn Lăng nghênh đón. Thẩm Thất nhìn ở trong mắt,

lo lắng ở trong lòng, chỉ sợ những quần áo lụa là* kia kéo Hàn Sâm đến

những nơi không sạch sẽ.

(* quần áo lụa là: chỉ trang phục của con em nhà giàu sang quyền quý)

“Thất cô nương, hồi hồn.” Đỗ thị quơ quơ tay ở trước mặt Thẩm Thất.

Lúc này Thẩm Thất mới thu hồi tầm mắt, nhưng vẫn không yên lòng, trước kia

hoa xã này nàng thích nhất là Đỗ thị, tính tình hai người đều hoạt bát

hăng say, lại ưu thích khoe khoang, chuyện gì cũng có thể gom lại thành

một đống, hiện tại nàng thật có chút không chào đón nàng ta, biết rõ

mình muốn đi theo Hàn Sâm, nhưng nàng ta lại cố tình kéo đến chỗ này.

“Suy cho cùng vẫn là phu thê mới cưới mà, một lát cũng không tách ra được.”

Đỗ thị bĩu môi, “Thật không nghĩ tới ngươi cũng có ngày hôm nay à nha,

lúc trước là ai quẳng xuống ngoan thoại* nói sau khi thành gia sẽ không

bị nam nhân nắm mũi dắt đi?”

(* ngoan thoại: lời nói mạnh mẽ, nghiêm khắc)

“Ta đâu phải bị nắm mũi dắt đi?” Thẩm Thất liều chết không nhận.

“Là không nắm mũi dắt đi, phỏng chừng Vương gia không dắt lỗ mũi của ngươi

ngươi cũng sẽ đi theo.” Đỗ thị khó có được cơ hội cười nhạo Thẩm Thất.

“Nếu là ta, ta cũng nguyện bị Lan Lăng Vương gia nắm mũi dắt đi, bộ dạng của Vương gia rất tuấn tú đấy.” Tô thị - một thành viên khác của hoa xã đi

theo nói, đều là thành người thân, cho nên khi nói chuyện cũng không cố

kỵ nhiều.

“Cái này cũng đúng, Ngũ thiếu gia của Thẩm gia coi như là tuấn tú rồi, thật không nghĩ đến Vương gia còn tuấn tú hơn so

với hắn, trận mã cầu kia đánh thật là hay.” Một vị khác là Hoàng thị nói theo.

Mấy người líu ra líu ríu nghị luận, dụ dỗ Thẩm Thất

mở cờ trong bụng, ánh mắt không ngừng nhìn về chỗ dành cho khách nam,

đáng tiếc cách một cái núi giả, không nhìn thấy được gì cả, chỉ có thể

mê mẩn.

“Không phải nói có vật mới mẻ sao?” Sức mạnh khiến

Thẩm Thất hứng thú dạt dào tụ họp sớm đã không còn như ngày xưa, hiện

giờ nàng một lòng một dạ chính là muốn ở cùng với Hàn Sâm, một thời một

khắc không rời xa nhau.

“Là Lâm nhi, một bảo bối do ca ca của nàng giành được trong tay của thương nhân Ba Tư.” Hoàng thị cố gắng giảo mồm.

Thẩm Thất nhận lấy thiết côn thật dài từ trong tay Đỗ thị, “Dùng như thế nào?”

Đỗ thị đắc ý nói: “Cái này gọi là ống nhòm, dùng cái này, có thể nhìn thấy những nơi thật xa.” Nàng vừa nói vừa làm mẫu cho Thẩm Thất xem.

Thẩm Thất là một người thông minh, Đỗ thị chỉ điểm một chút nàng liền hiểu

ra, cầm lấy để ở trong tay thưởng thức, mấy người ầm ĩ la hét đi Thất

Bảo lâu của Mai phủ, đó là lâu cao nhất ở Mai phủ, lên lầu có thể quan

sát khắp nơi, dùng ống nhòm này là thích hợp nhất.

Thẩm Thất vừa cầm ốm nhòm, vừa lơ đãng nói: “Tại sao hôm nay không thấy Đỗ Tam

thiếu nhà các ngươi?” Trước lúc chưa thành thân, Thẩm Thất thích nhất là trêu ghẹo Đỗ thị, bởi vì sau khi nàng và Đỗ Tam thiếu thành thân đều

rất hay đi cùng nhau, lúc trước Thẩm Thất xem thường nhất chính là Đỗ

thị cho Đỗ Tam thiếu cưới thϊếp.

“Chàng...” Đỗ thị khiêu cao âm cuối, một bộ dạng rất không hài lòng nhưng lại khó mà nói.

Thẩm Thất cũng không truy vấn nữa, bởi vì câu trả lời tự động xuất hiện

trong ống nhòm, “Ơ, Đỗ Tam nạp tiểu thϊếp?” Đỗ thị xuất thân từ danh môn Hà Gian, về nhà chồng hai năm quan hệ với Đỗ Tam cũng không tệ, Thẩm

Thất không ngờ hôm nay lại thấy Đỗ Tam vứt Đỗ thị sang một bên, mang

theo tiểu thϊếp đi đến hoa xã, rõ ràng chính là làm tổn hại đến thể diện của Đỗ thị. Hoa xã này luôn luôn có quy tắc, khách chỉ có thể mang theo chính thất, hôm nay Đỗ Tam mở đầu phá lệ, trừ bỏ tổn hại đến Đỗ thị ra, quả thực chính là kɧıêυ ҡɧí©ɧ đối với hoa xã.

“Để ta nhìn xem hồ ly tinh kia.” Đỗ thị muốn cắn nát răng, đôi mắt cũng bắt đầu phiếm hồng.

Hoàng thị, Tô thị chung quanh cũng bắt đầu ồn ào, “Ôi, nữ tử kia tại sao nhìn quen mắt như vậy, rất giống một người chúng ta quen biết.”