Dụ Lang

Chương 4-1: Tại sao chủ tử nói thiếu tiền (1)

Thẩm Thất đợi một lát, quả nhiên có người đi ra, nhưng không phải là Hàn

Sâm, mà là Biện Trác.”Nương nương, Vương gia mời ngươi đi về trước.”

Mặt Thẩm Thất trắng bệch, cắn chặt răng xoay người muốn đi, lại thấy Tiền nhi nói : “Chủ tử, bát canh này...”

Thẩm Thất khẽ vươn tay, bát canh lập tức đổ trên mặt đất phát ra tiếng vang

chói tai, “Không ai cảm kích vậy thì thôi.” Thẩm Thất bước nhanh rời đi, từ trước đến nay nàng chưa hề mất mặt như ngày hôm nay. Tiền nhi cũng

chẳng thèm dọn dẹp, nhanh chóng đi theo Thẩm Thất.

Thẩm Thất trở về phòng liền nhào lên trên giường, vùi mặt vào trong chăn.

“Chủ tử, Vương gia thật là quá đáng, biết rõ ngài ở bên ngoài, cư nhiên còn

để ngài trở về, cái này cũng rất... Em thấy Vương gia đối với chủ tử

ngài căn bản chính là...” Tiền nhi bắt đầu nói thầm.

“Em nói bậy bạ gì đó, thư phòng là trọng địa, nữ quyến vốn không nên đi vào,

hôm nay là ta vượt khuôn phép.” Thẩm Thất đứng dậy nhíu mày nói.

“Bây giờ chủ tử đã nghe không vô lời của Tiền nhi rồi.” Tiền nhi tự hỏi nàng thân là người đứng xem, tâm ý của Vương gia đối với chủ tử nhà mình so

ra kém nửa phần tâm ý của chủ tử đối với y.

Thẩm Thất lại

chôn đầu vào trong chăn một lần nữa, không tiếp tục để ý đến Tiền nhi.

Chẳng qua lời nói của Tiền nhi khiến nàng có một tia kinh tâm. Thẩm Thất cảm giác quả thật mình có chút không thích nghe Tiền nhi nói xấu Hàn

Sâm, cảm giác sau khi nàng bị Hàn Sâm cự tuyệt, trong lòng bắt đầu oán

hận. Chỉ là nàng lại không thể không lo lắng, ngộ nhỡ đây là Hàn Sâm cố ý thì sao? Thẩm Thất nhanh chóng lắc đầu, cảm thấy Hàn Sâm không phải là

người có lòng dạ thâm sâu, cho dù lòng dạ y thâm sâu cũng sẽ không dùng

trên người nàng.

Thẩm Thất cứ như vậy cuộn tròn ở trên

giường, từ đầu chiều đợi đến khi mặt trời lặn mặt trăng nhô lên mới

trông thấy Hàn Sâm thong thả tao nhã đi vào. Thẩm Thất tức giận đến mức

hận không thể cắn nát răng của mình, y biết rõ nàng mất hứng thế mà lại

không đi tới khuyên giải dỗ dành.

“Sao thế, chủ tử nhà ngươi còn đang giận?” Hàn Sâm tiếp nhận khăn nóng từ trong tay Tiền nhi, lau lau tay.

Tiền nhi đưa mắt nhìn sang bên giường, “Không có, thân thể của chủ tử có

chút khó chịu.” Tiền nhi cúi đầu, thối lui ra bên ngoài, lúc mới gặp Hàn Sâm nàng cảm thấy y dịu dàng hòa nhã, thường xuyên mang theo nụ cười

không có dáng vẻ kiêu ngạo, có thể nói là một người dễ đối phó, hiện giờ mới phát hiện, ngay cả ánh mắt của y nàng cũng không dám nhìn, trong

lòng e ngại y.

Hàn Sâm xốc màn giường lên ngồi ở bên giường, “Thì ra là thân thể ái phi không khỏe, mới lỡ tay làm đổ bát canh có

phải không?” Thẩm Thất vốn muốn phản bác, nhưng lại cảm thấy mình không

đúng, thân phận của nàng như vậy, sao có thể giống như người đàn bà

chanh chua ở trước mặt mọi người ném bát, sau khi sự việc xảy ra nàng

cũng ảo não, nhưng cái này cũng không thể khiến nàng không tức giận, cho nên nàng trở mình, đưa lưng về phía Hàn Sâm. Thẩm Thất vốn chờ Hàn Sâm

nhẹ giọng khuyên bảo, nhưng lại nghe được tiếng bước chân của y đi ra

ngoài, lập tức trở mình ngồi dậy, mang theo âm thanh khóc lóc run rẩy

nói : “Chàng...” Nước mắt nhịn không được nữa liền rơi xuống.

Hàn Sâm dừng chân xoay người lại. Thẩm Thất nhìn thấy trên mặt y không có

nụ cười dịu dàng của thường ngày, chỉ lạnh lùng giống như một viên ngọc

lạnh, trông rất đẹp mắt, nhưng lại lạnh người. Thẩm Thất có chút chột

dạ, chỉ cắn môi, chảy nước mắt, mắt rưng rưng nhìn Hàn Sâm.

Hàn Sâm thở dài một tiếng, trở lại bên giường nhéo nhéo cằm của Thẩm Thất,

cười nói: “Nhất định là ái phi nhớ bổn vương, cho nên thân mình khó chịu mới đánh vỡ bát canh, đều là lỗi của bổn vương.”

Thẩm Thất

thấy y quay lại, thần sắc cũng đã khôi phục từ trước, trong lòng thả

lỏng, cười ra tiếng nói, “Đương nhiên là trách chàng, đều tại chàng.”

“Tại sao hay đỏ mặt như vậy?” Bỗng nhiên Hàn Sâm nâng mặt Thẩm Thất lên.

Mặt Thẩm Thất lại đỏ hơn, chủ yếu là vì lời nói đùa ban nãy của Hàn Sâm quả thực có chút giống với tiếng lòng của nàng, nàng nhớ y, lúc nào cũng

muốn nhìn thấy y. Chỉ là tình hình này quá mức quỷ dị, rõ ràng là nàng

nên hưng sư vấn tội, nhưng càng về sau lại giống như người sai là nàng,

bản thân nàng vẫn có một chút chột dạ.

“Thϊếp mới không nhớ chàng, thϊếp có chuyện tìm chàng.” Thẩm Thất đẩy Hàn Sâm ra, hỏi một đằng trả lời một nẻo.

“Hửm.” Hàn Sâm kéo dài âm cuối.

Thẩm Thất dựa vào trong lòng Hàn Sâm, kể lại chuyện phòng thu chi kia cho

Hàn Sâm nghi, trong lúc kể cũng không thiếu thêm mắm thêm muối nói phòng thu chi kia đuổi Tiền nhi như thế nào, không tôn trọng mình ra sao, dù

sao cũng chính là muốn đem chữ ‘quản lý’ kia giải bày ra.

Hàn Sâm nghe xong cũng không có phản ứng gì, “Nàng có biết một ngàn quan

tiền kia đủ để cho mười mấy người trong phủ tiêu xài trong một năm

không.”

Thẩm Thất có chút kinh ngạc từ trong lòng Hàn Sâm

ngẩng đầu lên, nàng thấy một ngàn quan tiền một bộ y phục không tính là

chuyện lớn, so với y phục nàng mặc lúc trước thì cái này không tính là

gì, năm trước một bộ y phục được làm bằng lông vũ của trăm con chim giá

một vạn quan tiền nàng cũng không chớp mắt mà bỏ tiền ra mua. Nhưng Hàn

Sâm thân là hoàng tử, cư nhiên xem trọng một ngàn quan tiền như vậy,

khiến Thẩm Thất có chút không có tư vị. Thái ấp của Hàn Sâm có hai vạn

năm nghìn hộ, còn có mấy thôn trang, Thẩm Thất không tin y sẽ thiếu

tiền.

“Nhưng thϊếp thích bộ y phục kia.” Thẩm Thất bắt đầu làm nũng.

Hàn Sâm đẩy Thẩm Thất ra khỏi ngực, nắm lấy hai bả vai của nàng mặt lạnh

nói: “Ái phi thật sự nên đi nhìn xem dân chúng ở Hoa Hà phía Bắc một

chút, đừng nói là quần áo, có thể tìm thấy một lá cây che thân cũng là

chuyện may mắn rồi.”

“Lá cây cũng không có?” Thẩm Thất bị lời nói của Hàn Sâm hấp dẫn lực chú ý.

“Lá cây sớm đã bị bọn họ dùng để lót dạ.”

Mặt của Thẩm Thất lại bắt đầu đỏ lên, bất quá lần này là tức giận, đại khái nàng hiểu được ý của Hàn Sâm, nàng nghe xong những lời này trong lòng

cũng chịu không nổi, nhưng nàng chưa từng thấy qua thảm cảnh kia, căn

bản không thể tưởng tượng được, trong tiềm thức đó chỉ là chuyện của

người khác, lúc này nàng biết rõ Hàn Sâm dứt khoát cự tuyệt ý của

nàng.”Thϊếp mặc kệ, ta muốn mua.” Thẩm Thất vểnh môi.

Hàn

Sâm chỉ đứng thẳng ở bên giường, ôm lấy tay không nói lời nào, lạnh lùng nhìn Thẩm Thất. Thẩm Thất cũng không nói chuyện, thua người không thua

trận, nàng cũng nhìn vào Hàn Sâm, chỉ là có chút không dám nhìn vào mắt

của y.

“Vương gia, Vương phi nên dùng thiện rồi.” Âm thanh của Tiền nhi ở ngoài cửa truyền vào.

Hàn Sâm dừng một chút, “Dùng thiện trước đi.”

“Thϊếp không ăn.” Thẩm Thất vừa nhìn liền biết Hàn Sâm cự tuyệt trá hình, tức

giận liền không đánh một chỗ, cảm thấy y không quan tâm đến mình. Một

khi ở trên tuyến cương, chuyện có rất nhiều hạt vừng hạt đậu cũng có thể so với núi nặng so với biển sâu.

Hàn Sâm không ngừng bước chân lại, đi thẳng ra cửa.

“Chủ tử, ngài thực sự không ăn cơm sao?” Tiền nhi thấy Hàn Sâm đi rồi thì mau chóng đi vào phòng.

“Ai nói, em đi bảo phòng bếp chuẩn bị một chút đồ ăn bưng vào phòng, ta

không muốn dùng thiện với chàng.” Thẩm Thất cau mày, quyệt miệng.

Dùng xong thiện, Thẩm Thất nghiêng người nằm ở trên giường, ngóng trông,

nhưng đợi đến khi trăng treo giữa trời vẫn không thấy Hàn Sâm trở về.

“Chủ tử, xem ra Vương gia không tới.” Tiền nhi ở ngoài cửa tiến vào.

“Dò hỏi xem chàng đang ở đâu?” Thẩm Thất có chút khẩn trương, đây không phải là điềm tốt.

“Vương gia ngủ lại ở thư phòng.”

“Em chắc chắn?” Thẩm Thất nâng giọng, chỉ sợ có người thừa dịp lúc bọn họ

cãi nhau sẽ chen vào, huống hồ trước kia Hàn Sâm cũng không phải là

không có thanh danh phong lưu.

“Tiền nhi đứng ở bên ngoài Tu Trúc lâu, coi chừng Vương gia tắt đèn rồi mới trở về.” Tiền nhi xoa

tay, dậm chân, chỉ sợ là lạnh đến cứng người rồi.

“Vất vả cho em rồi, Tiền nhi tốt của ta.” Thẩm Thất ôm lấy Tiền nhi, nỗi buồn và chán nản lập tức bị chìm xuống.