Hôn Nhân Ngọt Ngào

Chương 25: Hợp lâu sẽ sinh ra mê muội (1)

Suốt cả đêm Hạ Nhã không thể nào ngủ ngon.

Sau khi thầy Thương luôn làm gương sáng cho người khác tiến hành hành vi triền miên “cực kỳ tàn ác” đối với cô, ở trên giường nghỉ ngơi một chút liền ôm cô đi tắm. Trên người Hạ Nhã phủ kín toàn là dấu hôn xanh xanh tím tím sau cơn kí©ɧ ŧìиɧ mãnh liệt qua đi, nhìn hai mắt Thương Ngao Liệt tỏa sáng, lại không có ý tốt quyến rũ ăn hϊếp cô.

Một đêm từ thiếu nữ biến thành phụ nữ chân chính, vốn là eo nhỏ tươi đẹp, thân thể nhỏ xinh, chân dài thon thả, càng trở nên quyến rũ. Thương Ngao Liệt vội vã ở trong phòng tắm cũng bất chấp cô vui sướиɠ hay không, lại ép buộc lăn qua lăn lại một trận……

Bọn họ biến đổi các loại tư thế, không đếm được bao nhiêu lần đạt tới đỉnh cao trào khó nhịn. Gầm nhẹ một tiếng, rồi đột nhiên tìиɧ ɖu͙© tăng vọt giống như hồng thủy tràn lan. Thương Ngao Liệt không hề biết tiết chế lần lượt giữ lấy, trong phòng vẫn còn hương rượu thoang thoảng, hai người vành tai tóc mai chạm nhau, thân thể va chạm cọ xát ra hoa lửa mỹ diệu.

Ánh nắng ban mai từ khe hở bức màn tràn vào.

Thương Ngao Liệt ôm cô vợ nhỏ nửa mê nửa tỉnh đã tắm rửa sạch sẽ trở về giường. Hạ Nhã cuối cùng cũng cảm thấy mùi rượu tán đi chút ít, chỉ là toàn thân mềm nhũn, bởi vậy giấc ngủ này ngủ được thật sâu.

Thời điểm trời sáng choang, Thương Ngao Liệt đã mặc xong quần áo, xoay người nhìn Hạ Nhã trên giường, chăn mền của cô lỏng lẻo, lộ ra da thịt trắng nõn mềm mại trước ngực.

Cô gái nhỏ nằm trên chiếc giường đôi rộng rãi thoải mái, vẫn là bộ dáng nho nhỏ kia, nhưng đường cong uyển chuyển nửa che nửa đậy lại làm cho người ta mơ tưởng viễn vong. Những chỗ bị chăn mền che phủ, rơi vào bàn tay là mềm mại co dãn không gì sánh kịp

....

Tựa hồ là bị tầm mắt nóng rực làm cho tỉnh lại, Hạ Nhã mới có chút khôi phục ý thức, thấy cơ thể lõα ɭồ của mình lộ ra ngoài, vội vàng kéo chăn che kín một ít.

Hạ Nhã ló đầu ra một chút, phát hiện Thương Ngao Liệt đang cúi đầu nhìn cô, không khỏi hỏi anh: “Hôm nay anh cũng phải đến trường sao?”

Đối phương nhíu mày, "Em cho rằng bây giờ là mấy giờ rồi? Buổi sáng anh đã gọi điện thoại điều chỉnh giờ dạy học hôm nay rồi.”

Cô đầu tiên ngẩn ra, sau đó mắt nhìn đồng hồ báo thức đầu giường. Thì ra đã sắp chạng vạng tối, chỉ là còn chưa đến cuối thu, sắc trời vẫn còn sáng mà thôi.

Hạ Nhã lật người, cười nói: “Không thể tưởng được thầy Thương cũng sẽ xin nghỉ.”

Trên người anh tản ra mùi trà nhàn nhạt làm cho cô nhớ lại, không lâu trước đó hai người vừa mới lăn ga giường.

Thật là mất mặt chết......

Thương Ngao Liệt ăn mặc chỉnh tề, thấy cô còn nằm trên giường không nhúc nhích, anh đi vào phòng tắm, “Nhân viên nhà trường vừa báo cho anh có một hội nghị quan trọng phải đến Thụy Sĩ.”

Hạ Nhã nhớ tới màn kí©ɧ ŧìиɧ tối qua, mạnh miệng nói: “Em mới không đi cùng anh.” Cô còn chưa tha thứ cho anh đâu.

Vậy mà giáo sư Thương đi ra, nhàn nhạt đáp trả: “Anh cũng không cho em đi theo.”

Lần say rượu này phỏng chừng còn chưa hết tức giận, đồng thời biến thành một cổ oán khí. Hạ Nhã nóng tính trừng mắt nhìn anh. Cô toàn thân không còn sức, chân nhuyễn hư thoát, đơn giản không để ý tới anh, đem mình buồn bực trong chăn.

Thương Ngao Liệt thoáng thu lại thần sắc, nghiêm mặt nói: “Đây là hội nghị chính thức, trên đường hành trình vội vàng, em đi cũng không có ý nghĩa.”

Vì vậy, Hạ Nhã bốc lửa, ôm chăn mền đứng trên giường giằng co cùng anh, “Không có ý nghĩ không có ý nghĩa…. Anh làm sao biết em cảm thấy không có ý nghĩa? Thương Ngao Liệt, anh làm sao có thể như vậy! Anh cho rằng anh là chồng của em thì có thể thay em quyết định tất cả? Anh cho rằng anh cảm thấy bản thân đã làm tốt liền thiên hạ thái bình rồi? Anh rốt cuộc có đặt bản thân mình vào hoàn cảnh của em, nghĩ tới cảm giác của em?”

Thương Ngao Liệt nhất thời im lặng, đứng nguyên tại chỗ nghe cô tiếp tục nổi bão. Hạ Nhã không rảnh băn khoăn thân thể lõα ɭồ của mình, tiến lên vài bước kéo lấy cổ áo của anh, “Còn có, anh muốn đi thì đi, nghĩ về liền về, ngay cả điện thoại cũng không gọi về nhà. Về nhà còn không quên mang theo một thanh mai trúc mã, hồng nhan tri kỷ. Anh để mặt mũi em ở chỗ nào? Anh để khách nhân của chúng ta nghĩ như thế nào?”

Trời sinh phụ nữ chỉ thích lôi chuyện cũ, huống chi người chồng Thương Ngao Liệt này làm không tính là thành công. Tầm bắt của anh bị ép tập trung vào da thịt trắng nõn trước mắt, cảm giác bộ ngực phập phồng mềm mại dán tới, du͙© vọиɠ trong cơ thể liền rục rịch.

Thương Ngao Liệt đột nhiên có chút hận thời gian không đủ dùng. Anh nghiêng mắt tránh qua một bên, tận lực làm cho bản thân đặt chú ý lên chuyện cô đang phàn nàn. “Hạ Thanh Thuần không phải là thanh mai trúc mã, hồng nhan tri kỷ của anh.”

Hạ Nhã nghe anh trả lời trọng điểm, không khỏi chăm chú suy nghĩ. Suy nghĩ một chút cô liền phát hiện, bản thân quan tân cũng không phải là hai người họ có gian tình hay không. Cô không phải loại phụ nữ nhỏ mọn như vậy. Huống chi quan hệ giữa cô cùng Lãnh Dương vẫn còn đó, cô sẽ không cho rằng người đàn ông này có bạn là phụ nữ là chuyện rất giỏi giang.

Cho tới bây giờ Hạ Nhã chân chính để ý là vấn đề thái độ đối xử của Thương Ngao Liệt.

Anh đối với Hạ Thanh Thuần rõ ràng cũng không phải bạn bè đơn giản như vậy. Nhưng anh từ đầu đến cuối cũng không nguyện ý nói nhiều với cô một câu. Hạ Nhã nghĩ tới lúc trước, đêm đầu tiên hai người ngủ chung giường, cô cũng đã hỏi rất nhiều về kinh nghiệm yêu đương của anh, anh lại không có quá nhiều biểu lộ nội tâm mà trả lời.

Hạ Nhã cắn đôi môi có chút sưng đỏ, sau khi quay mặt đi thì hét: "Anh cút! Tùy anh đi Thụy Sĩ hay địa phương nào đều không có nửa xu quan hệ với em!"

Hai bàn tay Thương Ngao Liệt đè lại bả vai của cô, trực tiếp áp cả người cô ngã xuống giường. Hạ Nhã giãy không được, còn nghe anh cười nói: “Sao lại không có quan hệ? Tối hôm qua em còn gọi anh “ông xã”….. Không chỉ một lần.”

Hạ Nhã nghiêm mặt, dưới lòng bàn chân càng bủn rủn vô lực, “Em phát hiện anh thật đúng là người biết nói chuyện qua loa.”

Điện thoại Thương Ngao Liệt bất thình lình vang lên. Anh nhìn đồng hồ đeo tay một chút, lúc này mới buông cô ra, ngồi xuống bên giường, hai tay đặt trên đùi, nghiêng người tiếp điện thoại.

Hạ Nhã một mình không tìm ra đối thủ, đơn giản đổ hết oán giận lên đầu Thụy Sĩ.

Một lát sau, Thương Ngao Liệt cúp điện thoại. Anh giơ tay đặt bên ngoài chăn của Hạ Nhã, nhẹ nhàng vỗ vỗ, “Chờ lần này trở về, anh sẽ cố gắng tranh thủ danh sách đề cử, sau đó chúng ta…… đi tuần trăng mật bù, được không?”

Lúc này Hạ Nhã mới giật giật người, từ trong chăn miễn cưỡng ló ra đôi mắt, chăm chú theo dõi anh.

Anh từ động trả lời, "Thật sự."

Hạ Nhã mím môi, trong đầu linh quang lóe lên: “Trước đó ở Hạ Môn anh nói với em “Chờ sau này bù lại” có phải là chờ…….. Chờ đến lúc......"

Chờ đến một ngày anh ăn sạch cô? Mẹ nó! Người đàn ông này thật đúng là bình tĩnh thong dong.

Thương Ngao Liệt đứng dậy, nở nụ cười yếu ớt với cô, “Vậy thì phải ngoan ngoãn chờ anh trở lại.”

Sau lại, Hạ Nhã thường xuyên suy nghĩ. Có tình yêu, không bằng thời gian dài kiên nhẫn. Có tình yêu, so với bạn nghĩ càng sâu đậm. Nhân chi thường tình, thay đổi trong nháy mắt, thế gian này vốn là thế sự khó lường.

Có vài người, mang theo mục đích cùng lý do bạn không cách nào lý giải, cầm lấy tay bạn liền không chịu đơn giản buông tay. Đương nhiên, nếu như là yêu nhiều, cuộc sống hôn nhân phù hợp, càng đừng nói đến chuyện khác.

Lại có vài người, chưa chắc là không có tình yêu, lại vô tình làm tổn thương cả hai.

Mấy ngày nay chợt nổi gió, mưa bụi lất phất thổi qua bầu trời thành phố Tây Linh. Thương Ngao Liệt đi Thụy Sĩ tham gia hội nghị, lớp học của anh liền mời giáo sư khác đứng giảng thay. Số lượng học sinh đến nghe giảng bài lập tức giảm mạnh, bản thân Hạ Nhã cũng nếm được vị giống như nhai sáp nến.

Cũng không biết có phải là nguyên nhân ngày đó tức giận với anh hay không. Mấy hôm trước Thương Ngao Liệt còn đúng hạn gọi điện thoại cho cô, báo cáo hành trình, đáng tiếc không bao lâu anh lại chơi trò khoảng cách mất tích.

Hạ Nhã tự nói với mình, anh là một người đàn ông rất có chủ trương, vưa cố chấp vừa bảo thủ, không thể yêu cầu anh quá cao, chỉ là đôi khi có chút mất mát. Cuối cùng cô yêu cầu đối với anh trở thành hy vọng xa vời không thực tế.

Đặc biệt là sau khi cùng anh trở thành vợ chồng thật sự, mỗi lần cô một mình nằm trên giường, mùi hương anh lưu lại sẽ giống như một cái võng bền chắc, trói chặt lấy cô, từng tế bào trong cô đều nhớ lại buổi tối trải nghiệm làm người ta khó có thể quên kia. Thì ra là long trời lở đất, kinh tâm động phách như thế.

Làm sao cũng đều không thể trốn thoát bàn tay của anh. Anh giống như là tướng lĩnh đến dưới thành, còn cô chính là chiến lợi phẩm duy nhất của anh.

Mưa như hạt đậu nành lớn rơi trên chóp mũi, từng giọt ẩm ướt, đảo mắt một hồi đã biến thành cơn mưa nặng hạt. Cô nhớ tới đã vài ngày không nhìn thấy Quan San San, trong lòng suy nghĩ muốn tìm cô giải buồn. Nhưng nhắn tin cho cô ấy lại không thấy trả lời, gọi điện thoại cũng không người bắt máy, trong lòng Hạ Nhã bắt đầu lo lắng.

Sau khi tan học, cô đến siêu thị mua cây dù, nghĩ không bằng đến nhà thăm, cho dù Quan San San không ở nhà cũng có thể từ miệng mẹ cô biết được chút tin tức.

Đón xe đi đến khu nhà bọn họ, chỗ này bởi vì sắp phá bỏ và dời đi, khắp nơi hỗn loạn, Hạ Nhã còn chưa đi đến gần đã nhìn thấy mẹ Quan ở đầu ngõ.

Mẹ Quan vừa nhìn thấy cô, trên mặt càng lo lắng oán giận: “Tiểu Nhã, con có tin tức của San San hay không? Nha đầu thối này đúng là làm cho dì tức chết rồi!"

Hạ Nhã lúc này có dự cảm chẳng lành, “Cậy ấy làm sao vậy? Con cũng đã vài ngày không gặp cậu ấy....."

Hôm sinh nhật Thương Ngao Liệt rõ ràng còn rất tốt, như thế nào thoáng cái tựa như đã xảy ra chuyện lớn?

Cô đứng dưới bầu trời đầy mưa mà đổ mồ hôi lạnh, chợt nghe mẹ Quan gào to mắng: “Con nha đầu chết tiệt kia dì vừa mắng nó hai câu liền muốn sống muốn chết. Dì nói với nó, điều kiện nhà chúng ta như vậy, chúng ta còn hiếm lạ chuyện con nối dõi tông đường hay sao? Dì bảo nó phá thai đi, không nên sinh ra cái nhứ dã chủng kia!"

Dây cung vốn luôn căng cứng trong đầu Hạ Nhã rốt cuộc bị đứt, trong lòng cô đang lo lắng phân tích tin tức giật gân vừa nhận được —— San San mang thai? Cậu ấy có phải là mang thai đứa bé của Cố Bách Dã hay không?

Đầu cô đau muốn nứt hỏi, "Vậy...... San San hiện tại đi đâu rồi?”

Mẹ Quan kéo tay Hạ Nhã, “Con cùng San San tình cảm tốt nhất, con suy nghĩ một chút nó có thể đi chỗ nào? Nói với dì, chúng ta hiện tại chia nhau đi tìm. Buổi sáng nó về nhà nói chuyện này với dì….. Dì liền sợ con nhỏ ngốc này nhất thời nghĩ không thông…. Dì chỉ là nóng nảy mới mắng nó vài câu hơi nặng, nó liền hung ác nói muốn đi nhảy sông……”

Hạ Nhã vô ý thức gật mạnh đầu, "Được...... Được, dì trước đừng nóng vội, cậu ấy nhất định sẽ không đi quá xa. Hiện tại cậu ấy có tiểu bảo bối, cũng sẽ không làm bậy, chúng ta có thể tìm thấy cậu ấy!”

Hạ Nhã lấy điện thoại di động ra, thật vất vả mới ổn định tâm thần, gởi mấy tin nhắn cho Quan San San, hy vọng cô có thể nhìn thấy, báo một tin bình an cũng tốt. Trái lo phải nghĩ, cảm thấy việc này cần phải liên lạc với Cố Bách Dã mới được, có lẽ hai người họ đang ở cùng một chỗ cũng không chừng?

Người đàn ông Cố Bách Dã này mặc dù không đáng tin cậy, nhưng con của hắn hắn cũng nên chịu trách nhiệm. Chỉ là không biết San San có tính toán gì, tình trạng hiện tại của hai người họ cô cũng thật sự không biết.

Lúc này Hạ Nhã lục tìm điện thoại mới phát hiện cô không có số điện thoại của Cố Bách Dã. Tại thời điểm mê man này cô nghĩ tới bản thân chỉ có thể dựa vào người đàn ông kia. Đáng tiếc sự thật không như người nghĩ, liên tục gọi nhiều cuộc điện thoại đường dài cho Thương Ngao Liệt, điện thoại đổ chuông nhưng lại không có người nghe máy.

Hạ Nhã gấp đến muốn khóc, vì bạn bè lo lắng không biết nên làm thế nào, chỉ sợ Quan San San gặp chuyện ngoài ý muốn hoặc là nguy hiểm gì.

Cũng may ngay lúc này Lãnh Dương vừa khéo gọi điện thoại tới hỏi thăm. Cô bất chấp tất cả, khóc nức nở tìm hắn giúp đỡ. “Anh quan hệ rộng, nhanh nghĩ cách giúp em, em phải tìm được San San!”

Lãnh Dương vội vàng ở đầu dây bên kia khuyên bảo: “Được rồi được rồi, trước tỉnh táo lại, nói những chỗ cô ấy có thể sẽ đến mà em đoán được cho anh biết, anh tìm người giúp đi tìm.”

Hạ Nhã cầm điện thoại di động lo lắng nói chuyện với Lãnh Dương, bên cạnh còn không ngừng trấn an mẹ Quan, muốn bà cũng yên tâm không cần phải quá lo lắng.

Sau khi cúp điện thoại của Lãnh Dương, cô chuẩn bị xuất phát đi tìm Quan San San. Không lâu sau, Thương Ngao Liệt bên kia gọi điện thoại lại. Chỉ là anh hơi thở mạnh, giọng điệu cũng có vẻ không được bình tĩnh.

"Nhã Nhã? Em làm sao vậy?”

Cô hít một hơi, nghĩ thầm dù sao cũng đã tìm được Lãnh Dương giúp đỡ, Thương Ngao Liệt lại ở Thụy Sĩ xa xôi như vậy, phỏng chừng nhất thời nửa khắc cũng chỉ có thể cho cô số điện thoại liên lạc của Cố Bách Dã mà thôi. Cô nếu khóc sướt mướt, chỉ làm cho anh thêm phiền toái.

Hạ Nhã liền giả bộ bình tĩnh trả lời nói, "Không có chuyện gì, em......"

Còn chưa kịp nói xong, bên kia điện thoại Thương Ngao Liệt hình như rất ồn ào, nhiều ngôn ngữ hỗn tạp. Một lát sau, anh tìm một chỗ yên tĩnh, nóng đầu nói mấy câu: “Nhã Nhã, từ nay về sau không nên tùy tiện cáu kỉnh.”

Lỗ mũi Hạ nhã chua xót, cảm thấy trái tim lạnh lẽo, không chút suy nghĩ liền trực tiếp cúp điện thoại.