Mấy ngày sau, dạ vũ tốt nghiệp hội học sinh của khoa y Đại học Tây Linh đúng hạn cử hành. Thương Ngao Liệt cả ngày đều ở trong trường làm chủ trì hội nghị nghiên cứu và thảo luận học thuật y học quốc tế. Lần này chủ đề hội nghị bao gồm cả khoa thần kinh học, bệnh truyền nhiễm cùng nghiên cứu vaccine phòng bệnh, kết cấu sinh vật học cùng các loại phát triển thuốc, có không ít học sinh, phóng viên đều đến hội trường. Hạ Nhã bởi vì hờn dỗi, nghẹn không đi tham gia phần náo nhiệt này.
Trước đây, cô quả thật có lòng đùa giỡn, trước mặt anh cố ý thả ra tin tức còn giả vờ không để ý đến anh. Nhưng anh có thể bởi vì cô khiêu vũ cùng người khác mà cảm thấy lo lắng hay không?
Hạ Nhã chợt phát hiện, trước kia vừa kết hôn cô có thể không kiêng kỵ gì hỏi vết son môi trên áo anh là từ đâu. Nhưng hôm nay cô phát hiện anh cùng Hạ Thanh Thuần nửa đêm nói chuyện điện thoại, cũng không dám hỏi rõ sự thật, không dám nhắc đến với anh. Bởi vì cô sợ sẽ chọt thủng tầng giấy này. Cô đối với đáp án này trong lòng có chút sợ hãi.
Chuyển tới chuyển đi, Hạ Nhã lại thoáng lên một tia trả thù, cảm giác không chiếm được, bị tổn thương vẫn chỉ có mình cô. Thì ra đối tượng đáng tức giận cũng là cô. Thật là một chút ý tứ đều không có.
"Có muốn uống chút nước trái cây hay không?” Lãnh Dương mặc một thân tây trang thẳng thốn, bản thân hắn vốn xuất thân quân nhân, dáng người cao ngất, hơi thở mạnh mẽ, trong đội được xưng là người đàn ông dễ dàng chiếm sự chú ý của người khác nhất. Thêm nữa bạn nhảy của anh hôm nay lại là nhân vật phong vân trong trường, tổ hợp hai người thật sự cực kỳ bắt mắt.
Trên mặt Hạ Nhã không thấy chút vui vẻ nào, ngược lại bộ dáng rầu rĩ không vui. Cho dù trang điểm cùng váy lụa trắng có xinh đẹp đến đâu cũng không che được mây en giữa lông mày cô.
Lãnh Dương thấy cô ngây ngốc không trả lời, liền tự chủ trương thay cô lấy một ít thức ăn cùng đồ uống. Hắn cười nói: “Gần đây anh tra ra được một chuyện rất thú vị.”
Hạ Nhã nhấp một hớp nước chanh, nói: “Còn khoai tây chiên của em đâu?”
Lãnh Dương cười to, “Nói ‘chuyện vui’ xác thực có điểm không thỏa đáng, phải gọi là ‘chuyện xưa’ mới chính xác hơn.” Nhìn thấy Hạ Nhã cảm thấy hứng thú, hắn không khỏi mỉm cười, “Hơn nữa, là về chuyện xưa của vị giáo sư Thương kia.”
Hạ Nhã hơi ngạc nhiên, quay đầu nhìn xung quanh một chút, xác định không có người nghe thấy mới hỏi tiếp: “Lời này nói như thế nào?”
Hiện trường âm nhạc truyền ra lãng mạn duy mỹ, Lãnh Dương liền lôi kéo Hạ Nhã vào sàn nhảy. Cô một tay khoát lên vai hắn, tò mò truy hỏi: “Anh nói mau nha, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
"Thương Ngao Liệt ra đời không bao lâu, đã bị bọn buôn người bắt cóc.” Lãnh Dương ý bảo cô bình tĩnh chớ nóng, nói tiếp: “Kỳ quái ở chỗ, năm đó hắn mới 7 tuổi đã tự tìm đường về nhà.”
Hạ Nhã nghe xong liền nghẹn họng nhìn trân trối. Người đàn ông này không hổ là nhân vật tinh anh, từ nhỏ chỉ số thông minh đã cao như vậy. “Em cho rằng chỉ có tại tiết mục “Pháp trị” trên TV mới xuất hiện loại chuyện này.”
Lãnh Dương thân sĩ nhẹ nhàng giơ một tay nắm lấy eo cô, “Đúng vậy, quá khứ của người đàn ông nhà em chính là muôn màu muôn vẻ, em không có hỏi qua anh ta sao?”
Hạ Nhã nghe ra hắn có dụng ý khác liền mở miệng: “Anh đừng có xen vào chuyện người khác mới đúng. Em cảm thấy, không chừng anh ta và ba em quen biết nhau trong giai đoạn khủng hoảng tài chính đó, về sau trở thành bạn vong niện, ba của em liền……”
Lãnh Dương nói tiếp: “Liền yêu cầu Thương Ngao Liệt lấy thân báo đáp hả? Hắc, loại chuyện tốt như thế này sao lại không rơi xuống đầu anh.”
Hạ Nhã dở khóc dở cười trừng mắt nhìn hắn.
Hai người tán dóc một hồi, cửa ra vào liền truyền đến động tĩnh không nhỏ, người bên ngoài lục tục phát ra tiếng than sợ hãi. Hạ Nhã không hiểu rướn cổ lên nhìn, các khoảng cách thật xa, cô vẫn là người đầu tiên đối mặt cùng Thương Ngao Liệt.
Ánh đèn lóe mắt trên sàn nhảy đánh gãy bóng hình nghiêm túc trên người anh, hóa thành ánh sáng chói lóa. Thương Ngao Liệt nhìn thấy cô thì thân thể tựa hồ cứng đờ, cay mày thật chặt. Ánh mắt của anh bộc lộ sự mệt mỏi, làm cho người ta nhịn không được muốn tiến lên vuốt nhẹ hàng lông mày kia. Thương Ngao Liệt cứ như vậy không nhúc nhích đứng trước cửa ra vào, dáng đứng kia không cần nói cũng bộc lộ sự cao ngạo.
Cùng khiêu vũ với cô, anh không cách nào làm được. Anh chỉ có thể nhìn cô cùng người đàn ông thích cô khiêu vũ.
Hạ Nhã vốn cho rằng bản thân sẽ không thành công, nhưng chỉ cần từ ánh mắt anh cô liền có thể nhìn ra, giờ phút này, cô đã hoàn toàn làm nhục anh, hung hăng giẫm đạp tự tôn của một người làm chồng như anh dưới chân.
Hai người nhìn nhau chừng nửa phút không nói gì, dài dằng dặc như cả một đêm không ngủ kia.....
Lúc này Thương Ngao Liệt đột nhiên đi vài bước sang bên cạnh, thì ra phía sau anh còn có vài vị giáo sư ngoại quốc thân hình cao lớn cùng lãnh đạo trong trường.
Nhất thời mọi người nghị luận ồn ào, cả vũ hội trở nên càng ầm ĩ. “Người này không phải là giáo sư trường đại học Stanford của Mĩ sao? Chủ nhiện trung tâm trị liệu, chủ tịch ủy ban cố vấn tế bào trị liệu học của Mĩ……
"Phó hiệu trưởng trường Pittsburg!"
"Giáo sư đại học Yale cùng Hopkins......Đều là những người đã gặp qua trong buổi hội nghị lúc chiều."
"Giáo sư Robert của MIT! Là người tôi sùng bái!"
Từng người đều là chuyên gia trong ngành trị liệu di truyền học quốc tế.
Trước mặt các giáo sư quyền uy trong giới y học, nụ cười Thương Ngao Liệt vẫn tràn ngập tự tin cùng ôn hòa. Trong lúc đó, ánh mắt bình tĩnh của anh chỉ có khi rơi trên người Hạ Nhã mới có thể biến thành nhẹ nhàng mềm mại.
Hôm nay quả thật bận rộn, buổi chiều Thương Ngao Liệt cùng các nhân vật lớn dùng cơm ở nhà hàng cao cấp xong, liền suy nghĩ tiết mục liên hoan tốt nghiệp buổi tối có muốn tham dự hay không. Nhưng nếu như anh đi thì bên này làm sao bây giờ?
Vì vậy, anh liền nói Đại học y khoa Tây Linh đang tổ chức một buổi dạ vũ tốt nghiệp, hỏi mấy vị giáo sư ngoại quốc kia có hứng thú tham gia hay không. Suy nghĩ, đây là anh biện pháp vẹn cả đôi đường.
Phía xaa, Hạ Nhã nhìn thấy Thương Ngao Liệt như cũ mặc một bộ tây trang nghiêm túc, lại bởi vì tu dưỡng rất tốt, làm cho anh gần như hoàn mỹ. Nếu nói điều không hoàn mỹ duy nhất của người đàn ông này, chính là thân thể không trọn vẹn. Nhưng điều này không mảy may ảnh hưởng đến sức hấp dẫn của anh đối với cô. Phong thái của anh, vĩ đại của anh, ngay cả Hạ Thanh Thuần cũng không xứng!
Mà cô đang làm cái gì đây? Trước mặt mọi người khiêu vũ cùng người đàn ông khác. Dù cho người bên ngoài không rõ quan hệ giữa cô và anh, nhưng cái mà cô gọi là “trả thù”, thật sự là như thế sao?
Thời điểm Hạ Nhã ý thức được điều này, trong mũi ê ẩm chua sót. Cô cách xa Lãnh Dương vài bước, đau lòng nói: “Em phải về nhà rồi.”
Ban đêm chỉ khi có Thương Ngao Liệt, cô mới có thể an ổn chìm vào giấc ngủ. Mặc dù anh chẳng phải là quan tâm cô, yêu thích cô, nhưng mà khi cô nhận định một người rồi thì không thể dễ dàng thuyết phục bản thân buông tha. Cho nên, cô phải về nhà rồi.
Hình như là có một loại ăn ý, Thương Ngao Liệt cùng Hạ Nhã ở một chỗ yên lặng tại vũ hội không hẹn mà gặp nhau. Anh nện bước chân mạnh mẽ, đi đến trước mặt cô. “Chút nữa anh sắp xếp người đưa bọn họ về khách sạn, em chờ anh rồi cùng về.” Nhìn thấy cách ăn mặc của cô hôm nay quả thật dịu dàng động lòng người, nhịn không được khen một câu: “Chiếc váy này rất đẹp.”
Trong lòng Hạ Nhã vừa mừng vừa sợ: “Anh là cố ý tới đón em sao?”
Anh cười cười, nói, "Anh là chồng em, không đến đón em mà được sao.”
Đây là lần đầu tiên Thương Ngao Liệt tự xưng là chồng cô, Hạ Nhã nghĩ.
Buổi tối, đèn đường bên ngoài sáng trưng.
Hạ Nhã từ phòng tắm đi ra nhìn thấy Thương Ngao Liệt đang ở phòng sách ghi chép, sửa sang lại báo cáo buổi hội nghị nghiên cứu và thảo luận lúc chiều, bên cạnh còn bật TV nghe tin tức buổi tối. Cô hé miệng cười trộm, tìm cái điều khiển chuyển kênh. Thương Ngao Liệt giống như cũng không quan tâm, vẫn cúi đầu tiếp tục công việc của anh.
Hạ Nhã nương theo tiếng nhạc Âu Mĩ nhẹ, đi đến sau lưng anh, hai cánh tay vòng qua vai anh, cúi người ghé vào lỗ tai anh khẽ thì thầm: “Thầy Thương, em dạy anh khiêu vũ.”
Bộ dáng ngoan ngoãn như vậy, đã nhiều ngày không thấy.
Thương Ngao Liệt từ chối: “Tắm rửa rồi đi ngủ đi.”
Hạ Nhã “xuy” một tiếng cười, “Đã tắm rồi, anh muốn ngửi thử hay không?”
Không đợi Thương Ngao Liệt mở miệng, cô liền nói tiếp: “Cùng em một lát có được hay không, hử?”
Thương Ngao Liệt thuận thế giương mắt, nhìn thấy cô mặc đồ ngủ không giống kiểu trước kia. Chiếc váy ngủ màu hồng nhạt ngắn đến dọa người, khuôn mặt ngọt ngào lại xen lẫn thẹn thùng, trên đầu vai là dây áo có hình nơ bướm rất dễ thoát, trước ngực là viền lace, còn tạo thành một hình trái tim, bao quanh bộ ngực hấp dẫn của cô.
Trong lòng Thương Ngao Liệt thoáng qua cảm giác không thích hợp.
Thương Ngao Liệt miễn cưỡng dời tầm mắt của mình về phía đống báo cáo. Nhưng anh phát hiện, nói đạo lý cùng phụ nữ, thật đúng là lãng phí thời gian.
Anh bị cô mạnh mẽ cưỡng chế đi ra phòng khách. Hạ Nhã hứng trí bừng bừng nói: “Thầy Thương, em dạy anh điệu nhảy xã giao đơn giản nhất, anh nhất định có thể học được.”
Thương Ngao Liệt nhỏ giọng đáp một câu: “Anh không có hứng thú.” Anh cúi đầu một chút, trước mắt là cảnh xuân kiều diễm.
Hai tay Hạ Nhã khoát nhẹ bờ vai của anh, “Hai tay phải đặt như vầy, sang trái một bước, rồi sang phải…… Đi theo âm nhạc.”
Bất đắc dĩ thử mấy lần, nếu không phải là đυ.ng vào thân hình nhỏ nhắn xinh xắn của cô, thì là giẫm lên ngón chân. Thương Ngao Liệt không thể phủ nhận, đi đứng không tiện thật sự làm cho anh không cách nào nhảy múa giống như người thường được. Sự thật này làm cho anh khó có được có cảm giác thất bại.
Anh lắc đầu, có mắt kiếng ngăn cản ánh mắt, có chút chật vật muốn từ bỏ. “Thôi đi.” Nào biết Hạ Nhã không thuận theo không buông tha, Thương Ngao Liệt nhất thời chưa chuẩn bị, lại bị cô bắt trở về.
Cô cực kỳ tự nhiên muốn anh vịn eo cô, tay phải thì năm ngón đan xen với tay cô. Quanh thân chạm đến đều là đường con nữ tính hấp dẫn, làm cho Thương Ngao Liệt không cách nào chuyên tâm.
Hạ Nhã cực kỳ kiên nhẫn dạy anh cả buổi, dần dần, hai người có thể đồng tâm hiệp lực, nhảy xong một bài nhạc trọn vẹn. Lúc này cô xoay người một cái, vừa vặn bị anh ôm lấy, Thương Ngao Liệt không hề buông tay, hơi cúi đầu một chút liền ngửi được mùi thơm phái nữ trên tóc cô.
Âm nhạc nhẹ nhàng du dương, hai người ôm nhau cùng một chỗ. Hạ Nhã chậm rão lắc lư thân thể cả hai, đầu áp vào l*иg ngực rắn chắc của anh, giọng điệu miễn cưỡng hỏi: “Thầy Thương, em nghe nói khi còn bé anh từng bị bọn buôn người bắt cóc?”
Thương Ngao Liệt nhuận cổ họng, “Lúc ấy, là ba em đã cứu anh.”
Hạ Nhã cả kinh muốn ngẩng đầu, Thương Ngao Liệt đi trước một bước, duỗi tay đè chặt cái ót của cô, làm cho cô chỉ có thể duy trì tư thế thân mật này. “Ối, mẹ ơi, chuyện gì đã xảy ra?”
Anh cười nhẹ một tiếng, “Khi đó anh mới 7 tuổi, quá nhỏ, nhớ không rõ những chuyện này nữa.”
Hạ Nhã cảm thấy nói như vậy cũng rất có đạo lý. Đầu cô có chút xoay vòng vòng, nghĩ lại không đúng, lần nữa ngẩng đầu lại bị đối phương đè lại. “Vậy anh cùng một chỗ với em, thật đúng là vì báo ân?”
Thương Ngao Liệt trong dự liệu mở miệng: “Không cần cảm thấy là bởi vì ba em có ân đối với anh, anh phải hồi báo.”
"...... Vậy là vì cái gì?”
“Đại khái là…..” Thương Ngao Liệt nhíu mày suy nghĩ, qua một lúc, anh nói: “Anh cũng không rõ lắm.” Dù sao, không có quan hệ với chuyện này.
Hạ Nhã co chút bị anh làm cho hồ đồ, nhưng cô đã sớm biết thói quen của người đàn ông này, nếu như anh không nói, dù người khác có dùng cách gì cũng không cạy ra được một chữ từ miệng anh. Anh chính là một cái hủ đúc.
Cô nghĩ, có thể lúc đầu động cơ của Thương Ngao Liệt xuất phát từ tình cảm cũng nên. Người đàn ông này đối xử với cô cũng không phải là hoàn toàn không tốt. Một miếng lãnh ngọc mặc dù lạnh nhưng mà cầm lâu ngày cũng sẽ trở nên ấm. Cho nên nói thời gian là thứ tốt, anh có thể làm sâu ràng buộc lẫn nhau của bọn họ, thậm chí có thể giúp cô chiến thắng một người phụ nữ khác.
Thương Ngao Liệt lẳng lặng nhìn ánh sáng trăng chiếu qua cửa sổ. Giờ phút này đối với anh mà nói, khó có được nhẹ nhàng. Vẻ mặt của anh vẫn lạnh nhạt như thường, nhưng cánh tay ôm lấy cô gái nhỏ lại tăng thêm lực. Chuyện xưa đã qua, sự thật nếu như đơn giản như cô nghĩ vậy thì tốt rồi. Hiện tại trước mắt cũng chỉ có thể để cô nghĩ như vậy.
"Khó trách mẹ anh lại bảo vệ quá độ, vậy ba anh….. biết không?”
Anh cúi đầu nhìn cô: “Ừ, ông ấy….. cũng có đi tìm anh.”
Hạ Nhã nói, "Vậy ba anh cũng là người tốt.”
Thương Ngao Liệt không thể làm gì cười, lại không muốn nói nhiều hơn nữa. Chỉ nghe cô vừa vui tươi vừa hớn hở nói: “Nhất định là khi còn bé bộ dáng anh quá đáng yêu, bọn buôn người mới có thể lừa gạt anh, còn ba em thì cứu anh.”
Giọng nói của cô mang theo một chút dí dỏm, làm cho trong lòng anh ngứa ngáy, làm cho anh thân bất do kỷ.
Dưới ánh trăng, không biết là chuyện xảy ra như thế nào, một giây rước là dịu dàng ôm nhau, một giây sau bọn họ đã giống như một đôi tình nhân trong tình yêu cuồng nhiệt, chặt chẽ ôm hôn.
Tay của anh luồn vào sợi tóc màu rám nắng của cô, một cái tiếp một cái, vuốt ve không nhanh không chậm, như gần như xa trêu chọc vỗ về. Hai người kề sát nhau, cô nhìn thấy trên mặt anh là một phần tìиɧ ɖu͙© cố đè nén mà bình thường không nhìn thấy, thậm chí khuôn mặt cũng mang theo chút ý cười, dẫn theo điểm kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Hai tay Thương Ngao Liệt hơi dùng lực, liền ôm cô lên cách mặt đất. Hạ Nhã thoáng cái liền nằm trên ghế sô pha. Anh không cần tốn nhiều sức, ngón tay khẽ sượt một cái trên đầu vai cô, cái dây áo nơ bướm liền bung ra.
Trong giọng điệu của anh mang theo chút dạy dỗ: “Cái này cũng tính là quần áo?”
"Không phải quần áo thì là cái gì?” Hạ Nhã sau khi bị thoát quần áo, khiêu ngạo ưỡn bộ ngực xinh đẹp lên. Hình dáng no đủ, đường cong đủ làm bất kỳ người đàn ông nào huyết mạch sôi trào.
Bàn tay Thương Ngao Liệt nhẹ nhàng đặt trên bộ ngực trắng tuyết của cô, làm cho Hạ Nhã không nhịn được có chút run rẩy.
Tuy rằng bửi vì anh đυ.ng chạm mà toàn thân Hạ Nhã căng cứng, nhưng mà trên khuôn mặt thẹn thùng của cô lại là nụ cười. Cô hài lòng thưởng thức một chút cảm xúc dao động trên mặt anh.
Thầy Thương, biết dụng ý em mặc bộ đồ này là gì không? Đây mới là “trả thù” thật sự.