Edit: Nguyệt Cầm Vân
Thác Bạt Chân nằm mơ thấy mình đang mặc nhuyễn giáp, tay nắm loan đao, cưỡi trên lưng con ngựa mà hắn tâm ái, cứ phi đi mãi… phi đi mãi…
Cảnh sắc xung quanh dường như không phải là thảo nguyên, đường mòn quanh co uốn khúc, cây rừng rậm rạp, hai bên vách đá dốc đứng… Có vẻ như đang ở sâu trong núi thuộc cảnh nội Minh quốc.
Thác Bạt Chân không rõ tại sao mình lại ở đây. Bất quá cũng không quan hệ, phải mau đuổi theo, mau đuổi theo.
Dường như hắn đang dẫn theo rất nhiều thuộc hạ truy đuổi một thứ gì đó, trong lòng hắn chẳng hề lo lắng, bởi lẽ bất luận ở trên thảo nguyên hay một nơi nào khác, sẽ không có con mồi mà hắn không tìm ra được.
Bỗng nhiên, trước mắt dần hiện lên một nhân ảnh, người nọ đang cưỡi một con hắc mã cường tráng, phi như bay về phía trước, đầu không ngoảnh lại.
Thác Bạt Chân biết mình đã tìm thấy. Hắn mở miệng hét lớn một câu gì đó với người nọ, toàn bộ trong lòng đều là nộ hỏa cùng sát khí băng lãnh.
Người đang phi như bay trước mặt chợt quay đầu lại liếc nhìn hắn, không nhìn được rõ diện mạo, nhưng hình như tuổi tác không cao, là dáng dấp của một thiếu niên. Thác Bạt Chân mơ hồ cảm thấy hắn có điểm quen mắt, thấy người nọ mở miệng đáp lại mình một câu.
Sau đó, hắn cảm thấy dường như mình vô cùng giận dữ, nộ hỏa bừng bừng khiến l*иg ngực hắn như muốn bốc lên hừng hực. Hắn thần tốc rút ra trường cung đeo sau lưng, sau đó gài tên, ngắm thật chuẩn xác, bắn ──
Trong mũi tên ấy có hòa lẫn cả cơn thịnh nộ của bản thân, lao thẳng về phía người trước mặt như một tia chớp.
Chẳng ngờ người nọ bỗng nhiên gập cong thân mình, ngửa về phía sau như muốn bẻ gẫy cả thắt lưng, linh hoạt né được mũi tên bén nhọn. Bất quá phải chịu sự ngăn trở của một mũi tên này, người nọ đã bị hắn bắt kịp.
Thác Bạt Chân rút ra loan đao, tàn nhẫn bổ tới chẳng chút lưu tình.
Người nọ rút ra trường kiếm, xoay người đỡ chiêu.
Keng ──
Tiếng va chạm giữa hai loại binh khí, giữa loan đao và trường kiếm, vang lên bén nhọn chói tai.
Cuối cùng Thác Bạt Chân cũng nhìn được rõ diện mạo của kẻ mà mình vẫn luôn truy kích.
Đó là một gương mặt tuấn mỹ trẻ trung, bờ môi cánh hoa duyên dáng mím lại thật chặt, đôi mắt sáng lấp lánh như ánh sao, lại ẩn hiện mang theo phẫn nộ và hận thù cùng cực, hung dữ trợn trừng với mình.
Thác Bạt Chân cảm thấy cánh tay đang nắm loan đao của mình như run lên.
Trong lòng hắn hoàn toàn mờ mịt.
A Tinh… A Tinh? Sao lại là ngươi?
Tại sao…
Tại sao chúng ta lại phải đao kiếm tương hướng?
“A Chân, tỉnh lại đi! Mau tỉnh lại! A Tinh sắp về rồi… Thiên thần a, van cầu thiên thần phù hộ cho A Tinh và A Chân. Van cầu ngài phù hộ cho các con dân thành kính trên thảo nguyên…”
Thác Bạt Chân mở lớn miệng, gắng sức hô hấp. Hắn có cảm giác thân thể như không phải của mình, ngoài việc thở dốc cùng kháng cự lại cơn đau theo bản năng, hắn gần như không thể khống chế được thân thể của chính mình.
Đau quá…
Mẹ kiếp! Quá đau rồi! Lẽ nào hắn phải chết sao?
Thác Bạt Chân vùng vẫy mở mắt ra, không biết rốt cuộc thời gian đã trôi qua bao lâu. Một ngày một đêm rồi cũng nên…
Khốn nạn! Thì ra sinh hài tử là đau như vậy, sau này hắn không bao giờ sinh nữa!
Suy nghĩ vỡ vụn của Thác Bạt Chân có chút hỗn loạn. Sự tra tấn từ cơn đau kịch liệt khiến hắn không thể nào tự suy xét lại cảnh trong mộng ban nãy. Hắn chỉ có thể cực lực đưa mắt ngó khắp xung quanh, nhưng không thấy được bóng dáng của kẻ mà hắn muốn thấy nhất lúc này, chỉ có Ô Cát ở phía cuối giường, đang hướng về phương bắc thì thầm khấn nguyện với thiên thần.
A Tinh…
Chết tiệt! Hắn vẫn chưa quay về! Lẽ nào mình không chờ được rồi sao?
Lần đầu tiên Thác Bạt Chân cảm thấy tuyệt vọng.
Hắn có thể cảm nhận được sự giãy giụa trong bụng đang dần dần yếu đi. Có lẽ hài tử cũng không kịp đợi rồi. Nếu không cho nó ra, chẳng biết nó có tức giận hay không…
“Ô… Ô Cát…” Giọng nói của Thác Bạt Chân vụn vỡ yếu ớt.
Ô Cát ngừng cầu nguyện, bắt buộc phải lại gần mới có thể nghe được Thác Bạt Chân đang muốn nói gì.
“Hài tử… hình như hài tử… không chờ được nữa.”
Ô Cát chấn động toàn thân, vội vàng xoa xoa lên bụng hắn, sắc mặt khẽ biến, lão nói: “A Chân, phấn chấn lên một chút, sẽ không có chuyện gì đâu!”
“Đau quá… Ta không chịu nổi nữa…” Toàn bộ khuôn mặt của Thác Bạt Chân đều nhăn nhíu lại, mệt mỏi và đau đớn cùng nhau tập kích, bít kín toàn thân hắn. Hắn thực sự mệt đến không còn muốn kiên trì nữa.
“A Chân, kiên trì chịu đựng. Ngươi là đứa con của thiên thần, là dũng sĩ trên thảo nguyên, sao có thể dễ dàng buông bỏ như vậy? Ngươi tỉnh lại cho ta! Nhất định phải duy trì thanh tỉnh!”
Ô Cát thấy nhãn thần của hắn lại bắt đầu tản mác, không khỏi lo lắng gấp gáp, kêu lớn: “Ngươi quên A Tinh là vì ai mà mạo hiểm gió bão đi lên núi tuyết rồi sao? Hãy nghĩ đến A Tinh, nghĩ đến hài tử, ngươi nhẫn tâm bỏ lại bọn họ sao?”
Thác Bạt Chân bật ra một tiếng rên khẽ, gắng gượng góp nhặt lại tinh thần, thở hồng hộc không ngừng, chẳng thể đáp lại lời của Ô Cát.
Ô Cát không ngừng dùng khăn ấm giúp hắn lau mồ hôi, không ngừng khấn nguyện với thiên thần.
A Tinh, ngươi mau quay về đi.
Màn cửa bỗng nhiên bị xốc lên, một bóng người hòa lẫn với gió tuyết ngả nghiêng xông vào.
Ô Cát lập tức nhảy dựng lên.
Ngôn Tử Tinh nâng chiếc túi lớn đang ôm trước ngực lên, kéo khóe môi để lộ ra một nụ cười yếu ớt: “Đông Liên hoa… Ta tìm được rồi.”
“A Tinh!”
Ô Cát bị vết máu trên người Ngôn Tử Tinh làm cho kinh hãi.
Gió tuyết lớn như vậy, máu vừa chảy ra liền kết lại thành băng, A Tinh đã gặp phải chuyện gì? Sao lại bị thương nghiêm trọng như vậy?
“Đừng quan tâm tới ta, mau lên! Mau lên! Đông Liên hoa…” Ngôn Tử Tinh không buồn phân bua, lấy rễ của Đông Liên hoa ra, thúc giục nói: “Mau làm thuốc cho A Chân.”
Thác Bạt Chân mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng của Ngôn Tử Tinh, khẽ giọng gọi: “A Tinh… A Tinh…”
Ngôn Tử Tinh vừa lê vừa bò tới bên giường, nhìn người trên giường, miễn cưỡng kéo khóe miệng ra thành một nụ cười: “A Chân, chờ tới khi con ra đời, ta thay ngươi đánh nó.”
Thác Bạt Chân đưa tay lên, Ngôn Tử Tinh vội vàng nắm lấy.
Ô Cát nhìn hai người bọn họ, nhất thời không biết nên chăm sóc cho ai. Bất quá hiển nhiên Thác Bạt Chân đang nguy hiểm hơn, lão liền hoảng loạn cắt rễ của Đông Liên hoa ra, luộc trong nước sôi một lát rồi bưng tới cho Thác Bạt Chân.
“Mau uống đi. Nhai nuốt cả rễ hoa luôn.”
Ngôn Tử Tinh đã mệt đến rã rời, nhưng lúc này dường như lại có thêm khí lực, vội vàng nâng Thác Bạt Chân gượng nửa người dậy, đút thuốc cho hắn uống.
Mặc dù nước thuốc đơn giản, nhưng hiệu quả trợ sản của Đông Liên hoa vô cùng rõ rệt. Thác Bạt Chân mới uống hết thuốc được một phút, lập tức liền lớn tiếng rên la.
__Hết chương 55 – Quyển thượng__