Vọng Tinh Thần

Quyển 1 - Chương 46

Edit: Nguyệt Cầm Vân

“Ưm, ưm… A, ha…”

Thác Bạt Chân vừa lớn tiếng rêи ɾỉ vừa nỗ lực đong đưa thắt lưng đã dần trở nên thô to của mình.

Đây là lần đầu tiên hắn áp dụng loại tư thế này, cảm giác tự mình nắm giữ quyền chủ động so với mọi khi bị động hưởng thụ hoàn toàn bất đồng. Hắn có thể dễ dàng tìm được điểm mẫn cảm của chính mình, cũng nắm chắc cường độ mạnh yếu để tự lấy lòng mình.

Điều này khiến hắn làm thực sảng khoái, thực sung sướиɠ. Nếu không phải phần bụng có chút trầm, thắt lưng có chút thô, hắn còn có thể tự tìm cho mình nhiều khoái hoạt hơn.

“A a…” Âm thanh của Thác Bạt Chân dần trở nên gấp gáp, chẳng những sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ bên trong cơ thể sắp đạt tới đỉnh điểm, tiểu huynh đệ ở phần bụng dưới vừa trải qua thống khoái đã lại dựng thẳng lên lần nữa, mà cả hai hạt thù du trước ngực chẳng biết tại sao cũng vừa ngứa vừa căng.

Một tay Thác Bạt Chân nắm phân thân của mình xáo lộng, tay kia bất giác đưa lên tự nhu niết nhũ đầu, xoa nắn qua lại.

Ngôn Tử Tinh cũng đang sảng khoái tới cực điểm, bất chợt ngẩng đầu chú ý tới dáng vẻ dâʍ đãиɠ của Thác Bạt Chân lúc này, không khỏi nhịn không được, hạ thân dùng lực đĩnh tới, bắn ra.

“A a ──”

Thác Bạt Chân trở tay không kịp, chỉ cảm thấy một luồng nhiệt lưu phun trào bên trong cơ thể mình, hậu huyệt cũng theo đó mà co rút, phía trước lại một lần nữa phun ra bạch trọc.

Hai người cùng thở hồng hộc, trong chốc lát đều cao trào đến đại não trống không, toàn thân vô lực.

Thác Bạt Chân đỡ bụng nằm trở về giường, trên người mướt mải mồ hôi, dưới ánh trăng trong đêm tối phản chiếu ra bạch quang óng ánh.

Ngôn Tử Tinh hoãn lại một hồi, nghiêng người sang ôm lấy Thác Bạt Chân, tán thưởng nói: “A Chân, ngươi thật tuyệt!”

Thác Bạt Chân mệt kinh khủng, đến lúc này mới cảm thấy thắt lưng mỏi nhừ, bụng cũng nằng nặng, trong hậu huyệt còn dính dính nhầy nhầy chảy ra dịch thể.

“Thu dọn cho ta một chút.” Hắn thực sự lười cử động.

Ngôn Tử Tinh ừm một tiếng, nhưng vẫn chưa động đậy, ôm lấy bụng Thác Bạt Chân nói: “Ôm thêm một lúc nữa.”

Thác Bạt Chân mệt mỏi đáp: “Không phải ngươi còn muốn làm nữa đấy chứ? Ta cũng chẳng còn khí lực đâu.”

Vậy mới nói hai tên này có sự ăn ý hiểu ngầm đấy. Ngôn Tử Tinh chính xác là có tâm tư đó. Hắn vừa định mở miệng nói gì, bỗng nhiên thân thể trở nên cứng đờ, đột ngột nhảy dựng lên kêu to: “Động! Động kìa! Nó động kìa!”

Hắn nói năng lộn xộn không đầu không đuôi, nhìn chằm chằm vào phần bụng của Thác Bạt Chân

Thác Bạt Chân nhịn không được liếc Ngôn Tử Tinh bằng một ánh mắt khinh thường. Dạo này hắn thường xuyên cảm nhận được sự vận động của thai nhi, bởi vậy cũng không lấy làm kinh ngạc. Nhưng nếu tỉ mỉ nghĩ lại thì hình như đây đích xác là lần đầu tiên Ngôn Tử Tinh sờ thấy động tĩnh trong bụng hắn, cũng khó trách lại kinh ngạc đến vậy.

Ngôn Tử Tinh kinh nghi nhìn phần bụng của hắn, đưa tay lên trước mắt nhìn nhìn, dường như còn đang hoài nghi cảm nhận của chính mình ban nãy. Sau đó lại nuốt một ngụm nước miếng, dè dặt hỏi: “Ta có thể sờ thêm một chút không?”

Thác Bạt Chân cảm thấy buồn cười, hào phóng đưa bụng ra nói: “Sờ đi. Chẳng phải ban nãy vừa sờ tới cao hứng sao.”

Nhưng “sờ” của ban nãy với “sờ” của hiện tại là hai việc hoàn toàn khác nhau nha.

Ngôn Tử Tinh lại trở nên hưng phấn một lần nữa, nhưng lúc này tìиɧ ɖu͙© đã rút đi, thay vào đó chính là sự hưng phấn của một người sắp làm cha.

Hắn chỉnh trang lại thần sắc, vẻ mặt trịnh trọng chầm chậm đặt hai tay lên bụng Thác Bạt Chân, bộ dáng ấy quả thực giống như đang làm một nghi thức thần thánh nào đó, khiến Thác Bạt Chân nhìn thấy phải thầm cười trong lòng, nhưng cũng âm ỉ cảm thấy ngọt ngào cùng cảm động.

Ngôn Tử Tinh nét mặt hồi hộp chờ đợi trong chốc lát, nhịn không được lại hỏi: “Sao không động nữa rồi?”

Thác Bạt Chân vô tội đáp: “Sao ta biết được.”

Ai ngờ hai người còn chưa nói hết câu, bụng của Thác Bạt Chân đã lại khẽ khàng run lên, hai tay Ngôn Tử Tinh đặt ở trên có thể cảm nhận được rõ ràng dường như tiểu gia khỏa bên trong đang xê dịch thân mình.

“Động rồi! Động rồi! Lại động rồi!”

Ngôn Tử Tinh nhịn không được kêu toáng lên, đôi mắt mở thật lớn, nhìn chằm chằm vào bụng Thác Bạt Chân, tựa hồ quá mức kinh hỉ.

Thác Bạt Chân bị hắn hét đến nhức cả đầu, liền nói: “Ngươi nhỏ tiếng một chút, cẩn thận hù sợ con.”

Ngôn Tử Tinh căn bản không hề biết mình đang kêu to. Hắn lúc này kích động đến hai má đỏ bừng, tựa hồ so với cao trào ban nãy còn hưng phấn hơn.

“A Chân, A Chân, nó sống a.”

Thác Bạt Chân nhịn không được liền mắng: “Nói lời vô nghĩa! Không sống thì chết à? Tên ngu ngốc nhà ngươi!”

Ngôn Tử Tinh tuyệt nhiên không thèm để ý tới việc mình bị hắn mắng, hai tay sờ loạn trên bụng hắn, toét miệng cười thì thầm nói: “Bảo bối, động nữa đi, động nữa đi! Để cha sờ thêm một chút nào.” Nói rồi lại nhịn không được kề sát đầu tới, nghiêng tai lắng nghe trên bụng Thác Bạt Chân.

Thác Bạt Chân có chút buồn ngủ. Ban nãy “lao động” suốt cả hồi lâu, lúc này không chống đỡ thêm được nữa, ngáp dài một cái nói: “Ngươi cứ từ từ sờ, ta ngủ đây.” Nói rồi liền kéo chăn đắp lên người, quay đầu đi ngủ.

Ngôn Tử Tinh hưng phấn đến hơn nửa đêm. Ân cần đi đun nước ấm, giúp Thác Bạt Chân tẩy rửa hạ thân thật tỉ mỉ, rồi lại rút đệm giường ra thay vào một cái mới.

Thác Bạt Chân ngủ rất say, bị hắn dịch đến dịch đi vẫn ngáy o o, một chút cảm giác cũng không có.

Hôm sau Ngôn Tử Tinh rời giường từ sáng sớm, thần thanh khí sảng, tinh thần phấn chấn.

Lúc Thác Bạt Chân tỉnh dậy thì thấy Ngôn Tử Tinh đã ra khỏi nhà tới bãi chăn ngựa.

Hắn có chút buồn bực. Suốt một tháng nay đều bị cấm túc ở trong lều, khiến hắn như phải chịu đủ khốn khổ, sớm đã muốn ra ngoài đi lại một chút. Nhưng Ngôn Tử Tinh cưỡi Mặc Phong đi mất rồi, Ngạch Na lại ở trong bãi chăn ngựa, hắn không có ngựa để cưỡi.

Lại thêm một buổi sáng ở nhà bí bách buồn bực, tới trưa ăn cơm xong, cuối cùng hắn cũng nhịn không được bèn chạy tới chỗ Ô Cát, muốn mượn ngựa của hắn để đi ra bãi chăn thả.

Ô Cát nghe thấy hắn muốn cưỡi ngựa liền lắc đầu, nhìn bụng hắn nói: “A Chân à, không phải ta không muốn cho ngươi mượn. Thế nhưng ngươi hiện tại thân thể nặng nề, cưỡi ngựa không tiện đâu. Sao ngươi vừa mới an thai đã lại không an phận rồi?”

Thác Bạt Chân nói: “Ô Cát, không phải ta không an phận, thật sự là ở trong nhà rất bức bối khó chịu. Nữ nhân trên thảo nguyên của chúng ta mang thai chín tháng còn bôn ba trên lưng ngựa mà, lẽ nào một đại nam nhân như ta còn không so được với các nàng? Ngươi cho ta mượn cưỡi ra ngoài một vòng đi, ta cam đoan sẽ không làm loạn!”

Ô Cát nhìn hắn xách theo loan đao, lưng đeo trường cung và mũi tên, liền nói: “Ngươi không làm loạn, vậy mang theo mấy thứ này làm gì?”

Thác Bạt Chân gượng cười, đáp: “Ta đây là sợ gặp phải sói ấy mà.”

Sao Ô Cát có thể tin hắn, kiên trì không chịu đem ngựa cho hắn mượn.

Thác Bạt Chân bất đắc dĩ, cuối cùng chỉ đành rầu rĩ trở về nhà.

Hắn vừa bước vào trướng liền oán hận ném cung và tiễn xuống mặt đất. Như vậy còn chưa đủ hả giận, lại một cước đá lăn chiếc bàn con, ở trong nhà trút giận một hồi.

Hắn vốn đã không phải một người tính tình thực tốt, trước kia lúc nổi trận lôi đình, quăng đồ này ném vật nọ chỉ là chuyện nhỏ, gϊếŧ người mới là việc lớn. Khi ấy ở bên cạnh hắn, cũng chỉ có Na Mộc Thuần kết duyên vợ chồng mới có thể khuyên nhủ hắn, người khác đều không dám lại gần.

Hiện giờ Thác Bạt Chân vì mất đi trí nhớ mà một phần bản tính bị nén xuống. Nhưng lúc này hắn lại đang mang thai, vốn tâm tình của người mang thai chính là thất thường bất định, hơn nữa còn bị giam lỏng suốt hơn một tháng, lửa buồn bực trong lòng đã cháy lên hừng hực.