To gan!
Tròng mắt Triệu Như Ca co lại, một tay vỗ lên bàn, gầm lên.
Chiếc bàn chợt rung lên, làm cho mọi người ở đây đều sợ hết hồn, trong lòng họ đều cảm thấy người đàn ông thần bí này có chút cuồng vọng.
Tả tướng là người như thế nào? Đó chính là đại thần có quyền cao chức trọng của Đế quốc, ngay cả tướng quân Tiếu Mông cũng không thể nào sánh kịp, trong lời nói của người này lại mang vẻ khinh thường đối với Tả tướng, không biết là do phấn khích hay cố ý ngông cuồng.
Lúc này con mắt Triệu Như Ca lóe tinh mang, khí thế từ trên người nhanh chóng tăng lên, lúc này khí lưu xung quanh hắn lưu động giống như có đám côn trùng đang vây quanh, chân khí nhanh chóng hội tụ.
- Om sòm! Nếu đã tới chỗ Bộ lão bản, vậy thì ngồi yên ăn cơm, còn muốn gây rối thì cút ra ngoài cho ta.
Người đàn ông thần bí nhìn thấy Triệu Như Ca đang muốn nổi giận, không quan tâm lãnh đạm nói.
Vừa dứt lời, ngón tay hắn đưa ra rồi búng một cái, hành động này không để ý này giống như là gϊếŧ một con ruồi vậy.
“Ông!”
Xa xa Âu Dương Tam Man thấy thế tóc gáy đều dựng lên, thân hình chợt lóe chắn ngay trước người Âu Dương Tiểu Nghệ, ngưng trọng nhìn về phía nam tử thần bí kia.
Ánh mắt Tiếu Yên Vũ cũng co rút một cái, theo bản năng ngưng tụ lại chân khí trong cơ thể.
“Phốc xuy!”
Khi ngón tay bắn ra, một đạo chân khí vô hình nhanh chóng tràn ra, làm cho thân hình Triệu Như Ca chậm lại, sau đó khí thế trên người hắn giống như quả khí cầu bị đâm phá, đột nhiên ngã nhào xuống đất.
Bực bội hừ một tiếng, ngửa mặt té xuống đất...
Hai tròng mắt Triệu Như Ca đờ đẫn, cả người có chút run rẩy, môi đang không ngừng run run, quá đáng sợ... Một cái chớp mắt như vậy, Triệu Như Ca cho là mình sẽ chết!
Ở giữa trán hắn trong nháy mắt xuất hiện một điểm đỏ, rồi sau đó nhanh chóng to lên.
- Nếu như không phải có Bộ lão bản ở đây, bây giờ ngươi đã là một cỗ thi thể rồi.
Người đàn ông thần bí chậm rãi thu tay về, lãnh đạm nói, sau đó cũng không nói nữa.
Bầu không khí xung quanh trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo, tất cả mọi người ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Sắc mặt Triệu Như Ca khó coi từ dưới đất bò dậy, chật vật trở lại chỗ đám người Tiếu Yên Vũ, an tĩnh ngồi xuống.
Âu Dương Tam Man đứng chắn trước mặt Âu Dương Tiểu Nghệ ở xa nhìn một màn này, hắn thấy từ trình độ xuất thủ đáng sợ của nam tử thần bí kia, ít nhất là một vị ngũ phẩm chiến vương.
Đây chỉ là phỏng đoán, dẫu sao Triệu Như Ca đã là một tam phẩm chiến cuồng đỉnh phong, cơ hồ chỉ nửa bước nữa là vào tứ phẩm chiến linh cường giả. Nếu chiến vương muốn trong nháy mắt dễ dàng gϊếŧ hắn, độ khó không nhỏ, cho nên nói người đàn ông này có thể là một vị lục phẩm chiến hoàng!
Ngay tại bầu không khí hết sức khó xử, bỗng mọi người cảm nhận được mùi thơm từ trong phòng bếp bay ra.
- Món cơm chiên trứng bản nâng cấp xong rồi.
Giọng nói nhàn nhạt của Bộ Phương từ phòng bếp bay ra, một chén cơm chiên trứng tản ra ánh sáng màu vàng rực rỡ bày trên cửa sổ.
Âu Dương Tiểu Nghệ đi tới, bưng ra.
Mùi thơm nồng nặc mang theo ấm áp tựa hồ đem bầu không khí lạnh lẽo kia xua tan không ít, mùi thơm kia như tơ lụa vậy quất vào mặt, để cho người cảm giác nội tâm tựa như bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
- Thật là thơm!
Triệu Như Ca ngửi thấy mùi thơm này, cảm giác đau đớn trên trán biến mất không ít.
Tiếu Tiểu Long vui vẻ đem cơm chiên trứng kéo đến trước mặt mình, cầm chiếc muỗng thanh hoa, bắt đầu cật lực ăn.
Triệu Như Ca nuốt một ngụm nước miếng, hắn chưa từng ăn cơm chiên trứng qua, nhưng khi ngửi thấy mùi này, hắn cũng cảm giác bụng phát ra tiếng “ùng ục”.
Tiếu Tiểu Long ăn đến mức dính cả hạt cơm trên khóe miệng, cảm giác được ánh mắt khát vọng của Triệu Như Ca, nhất thời toét miệng cười một tiếng, nói:
- Muốn ăn hả?
Triệu Như Ca nhìn hắn một cái, sau đó gật đầu một cái.
- Muốn ăn thì lần tới tự mang tiền của mình đến mà mua.
Tiếu Tiểu Long lấy đầu lưỡi liếʍ một cái, đem hạt cơm trên khóe miệng nuốt vào, hài hước nói.
Triệu Như Ca nhất thời hơi chậm lại, hai tròng mắt như muốn phun lửa, người này lại dám trêu đùa hắn!
- Bánh bao hoàng kim xong rồi.
Giọng nói Bộ Phương vang lên lần nữa.
Sau đó bánh bao hoàng kim được Âu Dương Tiểu Nghệ bưng lên.
Đặt ở trước mặt Tiếu Yên Vũ, nhìn nó tinh xảo như tác phẩm nghệ thuật, sáng chói cơ hồ muốn nở rộ kim mang, đẹp không thể tả.
Tiếu Yên Vũ dùng đũa trúc tử xốc lên, nước canh từ trong vẩy ra, mùi thịt đậm đà trong nháy mắt nở rộ, để cho mọi người say mê không dứt.
Tiếu Yên Vũ trước đem nước canh trong đó hút vào trong miệng, đôi môi đỏ mọng mềm mại dính dầu càng thêm mị hoặc.
Ánh mắt Triệu Như Ca cơ hồ muốn dại ra, không biết là hắn đang nhìn thức ăn ngon hay đang nhìn mỹ nhân, nhưng... ít nhất một màn trước mắt thật là đẹp.
Tiếp theo tốc độ làm thức ăn của Bộ Phương nhanh hơn.
Cá ướp bã rượu cũng được bưng lên, cá ướp bã rượu lượng tương đối lớn nên Bộ Phương phải tự mình bưng ra, hắn đi vào trong tiệm, thấy nam tử thần bi đội nón lá thì hơi sững sờ.
Nam tử thần bí hướng hắn gật đầu một cái, khuôn mặt không chút cảm giác của Bộ Phương cũng gật đầu.
Cá ướp bã rượu vừa ra, mùi rượu nồng nặc chính là cơ hồ muốn lấn át tất cả mùi thơm, ngay cả người đàn ông thần bí cũng sững sờ, ánh mắt sáng lên, ngẩng đầu nhìn về món cá ướp bã rượu.
- Nhìn... tựa hồ không tệ.
Đàn ông ở trong lòng thầm nghĩ, không nghĩ tới nơi này trừ rượu là cực phẩm ra, thức ăn cũng là hạng nhất.
- Thịt chua ngọt xong rồi.
Sau khi trở lại trong phòng bếp, chỉ chốc lát giọng nói Bộ Phương đã vang lên.
Âu Dương Tiểu Nghệ thì đã sớm ở cửa sổ giương mắt chờ, tài nghệ của ông chủ thối thật giỏi, đáng mong đợi.
Khi món ăn đã làm xong, mùi thịt đậm đà của thịt chua ngọt xuất hiện ở trước mặt Âu Dương Tiểu Nghệ, lúc đó hắn ngây dại, chẳng qua là ngửi được chút mùi vị, cổ họng lại ừng ực không ngừng, nước miếng cũng sắp chảy xuống.
Quá thơm! Hơn nữa mùi thơm này thật ngọt ngào, đúng là kɧıêυ ҡɧí©ɧ người ta mà.
Đáng tiếc... Thức ăn này là của Triệu Như Ca!
Ánh mắt không tình nguyện đem thức ăn bưng đến trước mặt Triệu Như Ca, hắn lúc này đã sớm thèm thuồng, cầm đũa trúc tử đang chờ đợi món thịt chua ngọt đến, mùi thơm đậm đà để cho hắn cơ hồ chìm đắm trong đó, không cách nào kiềm chế được.
Dùng đũa kẹp một khối thịt chua ngọt bỏ vào trong miệng, trong nháy mắt mùi vị chua ngọt ở trong miệng như muốn nổ tung lên, mùi thịt đậm đà mãnh liệt dâng trào, hơi có chút nóng, để cho hắn nhịn không được thở ra một hơi.
Nồng đậm mùi thịt nhất thời lung bao lại toàn bộ tiệm nhỏ.
Tiếu Tiểu Long đang ăn cơm chiên trứng động tác cũng hơi chậm lại, Tiếu Yên Vũ cũng nhìn về Triệu Như Ca… thầm nói “thật sự là quá thơm!”
Triệu Như Ca hạnh phúc đến nỗi muốn rơi nước mắt, thật sự là ngon vô cùng, năm mươi nguyên tinh không xài uổng!
Dưới ánh mắt hâm mộ của Âu Dương Tiểu Nghệ hắn hanh chóng gắp một miếng lên nhét vào trong miệng, ăn đến nỗi dính cả nước sốt vào khóe miệng, hắn thở hổn hển đem miếng thịt nuốt xuống.
Nhưng vào lúc này, Bộ Phương từ trong phòng bếp đi ra, thức ăn lúc này đều đã nấu xong, còn dư lại chính là một bầu Băng Tâm Ngọc Tửu.
Hắn ôm hai vò Băng Tâm Ngọc Tửu, chia ra đặt ở trước mặt Tiếu Tiểu Long cùng Âu Dương Tam Man, sau đó lại đi vào phòng bếp, rồi ôm ra một vò, bày ở trên bàn nam nhân thần bí kia.
- Đây là Băng Tâm Ngọc Tửu của các ngươi, mời dùng từ từ.
Khuôn mặt Bộ Phương không cảm xúc nói.
- Xuy... Ông chủ... Ngươi... Rượu này thật sự có thể so với... Quỳnh Tương Ngọc Dịch sao?
Triệu Như Ca còn đang ngậm một miếng thịt chua ngọt còn tản ra hơi nóng, hà hơi hoài nghi hỏi.
- Ta không biết Quỳnh Tương Ngọc Dịch thế nào, các ngươi trực tiếp nếm thử sẽ biết.
Bộ Phương thản nhiên nói.
Thanh âm khàn khàn của nam tử thần bí cũng vang lên:
- Rượu của Bộ lão bản Quỳnh Tương Ngọc Dịch há có thể so sánh? Rượu ngon nhất Thanh Phong đế quốc chính là Băng Tâm Ngọc Tửu của Bộ lão bản đây.
Hắn nói xong, rồi lấy tay bỏ nắp kín ra, trong chốc lát, một cổ mùi thơm tươi mát đậm đà bay ra, đem tất cả mọi người bao phủ.
Mùi rượu này thoải mái vô cùng, nồng mà không tán, đem cá ướp bã rượu tách ra hoàn toàn, để cho tất cả mọi người đều chìm đắm vào.
Khuôn mặt trắng noãn của Âu Dương Tiểu Nghệ cùng Tiếu Yên Vũ đỏ lên, nhìn thật mê người.
Chỉ là mùi rượu Quỳnh Tương Ngọc Dịch đã bại hoàn toàn.
Khi ngửi mùi rượu... Tiếu Tiểu Long cùng Âu Dương Tam Man đã không thể chờ đợi.