Có thể thấy được khen ngợi nhan sắc tướng mạo của nam hay nữ thì cũng không quá khác biệt. Cho dù người được khen là một hòa thượng thanh tịnh nhưng Kỷ Uyển vẫn còn nhỏ nên không có lo lắng về vấn đề gì.
Cũng bởi vì nàng còn nhỏ, nói ra những lời vui tươi như vậy vừa khiến mọi người đang kinh ngạc cũng nhịn không được cười một tiếng.
Trong tiếng cười, Kỷ Uyển mím chặt môi.
【"Phát hiện nữ chính Tiết Ny!"】
Từ trên bục cao nhìn ra, Kỷ Uyển chỉ thấy ngọn đồi cao phía đối diện có một đốm màu đỏ rực, vì ở xa nên nhìn không rõ. Nhưng Kỷ Uyển biết, đó là Tiết Ny mặc y phục màu đỏ.
Nàng ta cũng đang nhìn chùa Bạch Mã, chờ thời cơ chín mùi để ra tay.
Cùng lắm chỉ một chốc sau, đốm nhỏ màu đỏ lại biến mất. Lòng Kỷ Uyển khẽ động một cái.
Lão hòa thượng cũng cảm thấy không ổn, ông ấy ngẩng đầu nhìn sắc trời, kinh ngạc nói: "Không ổn!"
Trong khoảnh khắc, một cơn gió mạnh thổi tới. Sau tia chớp, một tiếng sấm rền vang lên.
Một tăng nhân từ ngoài viện xông vào, sắc mặt sợ hãi, tinh thần điên cuồng, miệng méo sang một bên, tay cầm dao quơ lung tung. Do sự việc xảy ra đột ngột, Kỷ Uyển và Cố thị bị lạc nhau.
Đột nhiên hòa thượng kia cười kỳ lạ vài tiếng, thân thể không ngừng co giật muốn vọt tới bục cao nơi Kỷ Uyển đang đứng.
Kỷ Uyển thấy sắp trốn không thoát lại không ngờ rằng hòa thượng điên cuồng đã đến trước mặt cô. Nhưng lại đột nhiên co giật một cái, ngã nằm xuống đất.
Có binh lính cầm đao chém vào gáy hòa thượng điên, mắt hắn lồi ra bị ánh đao chiếu sáng. Khi nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, Kỷ Uyển nhịn không được cũng hét lên một tiếng sợ hãi.
Binh lính gϊếŧ hòa thượng điên không kịp bảo vệ Kỷ Uyển đã bị một trong số những người áo đen gia nhập cuộc chiến gϊếŧ chết, máu tươi chảy đầy trên đất, văng lên giày vải của tiểu hòa thượng. Cậu cũng bất chấp, vững vàng che chắn bảo vệ Kỷ Uyển.
Rõ ràng nhóm người áo đen là cao thủ Võ Lâm, họ đang dần bao vây Kỷ Uyển, từng đao đều là phát chém trí mạng. Nếu không phải do có nhiều binh lính bảo vệ, Kỷ Uyển đã bỏ mạng từ lâu.
Tuy rằng chân còn đang run rẩy mất kiểm soát. Nhưng nàng dần lấy lại bình tĩnh, bắt đầu suy nghĩ cách thoát khỏi đây... Nhưng đao kiếm không có mắt, nhóm người áo đen này xuất hiện cũng chỉ vì muốn gϊếŧ cô, nàng còn cách gì sao?
Kỷ Uyển đang được bao bọc sau lưng Duyên, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy ánh lửa đang đi đến từ xa: "Phụ thân ta tới rồi!"
Thái thú Lạc Dương Kỷ Tuyền đã đến.
Nhưng nước xa không dập được lửa gần, tình thế bên này nguy cấp đến nỗi không thể cứu kịp. Hai mắt Hạ Noãn rưng rưng, nắm chặt tay cô, nhét nàng vào lòng Duyên. Sau đó nàng ấy và mấy binh lính thân cận cùng nhau xông thẳng vào đao kiếm sắc bén.
Cú va chạm này tạo ra vô số thương tích.
Duyên muốn đi về phía ánh lửa nhưng phía trước chính là trung tâm giao chiến. Bên cạnh không còn người nào có thể bảo vệ, cậu chỉ có thể kéo theo nàng chạy về hướng ngược lại.
Kỷ Uyển vội vàng quay đầu lại, chỉ có thể nhìn thấy máu tươi tràn lan ở phía sau.
Cố thị cũng nhìn thấy Kỷ Tuyền.
Hắn phóng ngựa phi đến, đâm chết người áo đen có ý muốn ngăn cản. Cánh tay vung ra như đang múa, oai hùng tuấn tú đến chết người. Rất nhanh, Kỷ Tuyền đã đi đến bên cạnh Cố thị, đánh giá nàng từ trên xuống dưới. Sau khi nhìn thấy phu nhân không bị thương nặng, nụ cười trên mặt mới đậm thêm.
"Phu nhân không sao là tốt rồi, làm ta lo lắng cả một đoạn đường!"
Đã lâu Cố thị không thấy nụ cười vui vẻ như vậy của hắn. Hốc mắt của nàng bắt đầu đau xót, nhịn không được nói ra hết chất vấn tràn ngập trong lòng: "Không phải lang quân đã đến biên giới rồi sao? Đi một ngày rưỡi rồi sao còn quay về?"
Khi Cố thị ngẩng đầu, Kỷ Tuyền có thể nhìn trên cổ nàng có một vết máu nhỏ nhưng không sâu. Đó là nàng tự rạch để khỏi rơi vào tay gian thần. Kỷ Tuyền đều biết cả, cho nên cổ như bị nghẹn lại, nói không nên lời.
Cố thị tiến về phía trước một bước, gần như dán chặt vào hắn: "Lang quân đã đoán được từ lâu rồi phải không? Đây là kế của lang quân! Lang quân muốn lấy chúng ta làm mồi nhử đúng không?"
Hai mắt nhìn nhau không nói gì, ánh mắt Kỷ Tuyền dần hiện lên sự thương hại.
Cố thị thấy ánh mắt như vậy, cả người không ngừng phát run, suy sụp nói: "Lang quân không sợ dù chỉ một chút sao? Chàng thật sự không sợ sao? Không sợ thϊếp và Uyển chết dưới đao kiếm vô tình kẻ thù sao?"
Lúc này Kỷ Tuyền đã không thể nói được gì nữa, cũng không muốn nói nhiều. Phó tướng Văn Đào bên cạnh đã báo tình hình thành Lạc Dương hai lần, thời gian gấp gáp. Hắn cẩn thận giao nữ nhân trong lòng cho Xuân Vũ, thận trọng nói: "Chăm sóc phu nhân cho tốt!"