Nửa lớn nhỏ ăn lão tử nghèo¹: ý chỉ con trai ở tuổi dậy thì ăn nhiều.
Chương Tịch Chu: "Đây là gì vậy dì?..."
Kỷ Uyển nhìn một chút: "Teletubbies đó bảo bối à."
Chương Tịch Chu: "..."
Chương Tịch Chu yên lặng cầm điều khiển từ xa đổi kênh.
Kỷ Uyển: "Chu Chu đi học mấy năm rồi? Cháu học trường nào?"
Bây giờ là đầu tháng tám, cũng là thời điểm vừa mới nghỉ hè, cho nên tạm thời Kỷ Uyển không cần đưa cậu đi học. Nhưng tình hình quốc gia là như vậy, mỗi đứa trẻ nhỏ vẫn phải chấp nhận sự hun đúc của khuôn viên trường. Đời người ngắn ngủi mấy chục năm, tuổi nào làm chuyện gì đều đã được định. Kỷ Uyển mong mỗi giai đoạn trong đời của Chương Tịch Chu đều có thể bình yên, ổn định. Hơn nữa nhiều năm sau nhìn lại thời gian đã qua, không cảm thấy hối tiếc.
"Cháu học ở trường tiểu học Vệ Quốc." Sợ Kỷ Uyển không biết, Chương Tịch Chu lại thêm một câu: "Ở cuối ngõ Thanh Thạch, phía trước linh đường một chút."
Nghe cậu nhắc đến linh đường mà không hề có cảm xúc, trong lòng Kỷ Uyển khó tránh khỏi hơi áy náy. Vì kế sinh nhai, hai ngày nay cũng giống như đánh giặc, tự nhiên không có thời gian bận tâm đến sức khỏe tâm lý của cậu. Nhưng mà cô thật sự không biết khuyên cậu thế nào. Đoán chừng trẻ con lớn từng này đã hiểu được ý nghĩa của cái chết. Lớn lên trong một gia đình như vậy, cha mẹ không nhất thiết phải là chỗ dựa trong lòng cậu. Vì vậy bất kỳ sự an ủi đạo đức giả nào cũng buồn cười.
Tốt nhất là nên hoãn một thời gian, trước tiên không đề cập đến đề tài này.
Kỷ Uyển quyết định quay về vấn đề chính: "Cháu có để ý khi phải chuyển trường không? Đến một trường học tốt hơn."
Chương Tịch Chu mím môi, tầm mắt lại quay về kênh truyền hình nhảy nhót không ngừng.
Kỷ Uyển: "Chỗ ở hiện tại của chúng ta hơi xa Đông Thành. Có thể dì không có nhiều thời gian để đưa đón cháu. Mà cháu về một mình như vậy chắc chắn dì sẽ lo lắng. Cháu cũng thấy thật sự tình hình kinh tế của dì không phải là rất tốt. Dì phải dành nhiều thời gian kiếm tiền hơn để trang trải cuộc sống tương lai của chúng ta. Cháu hiểu không?"
Những lời cô nói nông cạn hơn nhiều so với những gì cô muốn làm, cô muốn cho cậu một cuộc sống tốt đẹp.
Kỷ Uyển không mong cậu theo cô mà phải sống cuộc sống thảm hơn so với ở cô nhi viện. Vậy cô phải làm cái gì đây?
Kỷ Uyển cho rằng đứa nhỏ này sẽ không trả lời, nhưng cậu lại nói: "Cháu hiểu... Có, cháu có thể."
Không thể phủ nhận, Kỷ Uyển đã thở phào nhẹ nhõm.
Kỷ Uyển biết muốn chuyển trường cho cậu sẽ không dễ dàng như cô nói. Trung Quốc cực kỳ coi trọng giáo dục, cũng có chế độ tương đối hoàn thiện. Đây cũng là nguyên nhân cha mẹ Chương Tịch Chu không đáng tin như thế mà cũng đảm bảo cậu nhận được giáo dục cơ bản.
Nhưng điều này đối với Kỷ Uyển mà nói thì trở nên khó khăn.
Hộ khẩu của cậu ở khu Đông, theo quy định cũng chỉ có thể học theo hộ khẩu trong khu vực. Cô muốn chuyển hộ khẩu của cậu sang tên cô, chính thức nhận nuôi cậu. Nhưng thứ nhất hộ khẩu của cô vẫn đứng tên chồng cũ, không thể chuyển ra ngoài. Thứ hai, cô không quyền không thế, lại ly hôn sống một mình. Thậm chí ngay cả một công việc ổn định cũng không có, ngẫm lại đã biết không thể phù hợp với điều kiện nhận nuôi một đứa trẻ.
Dường như con đường phía trước rất khó khăn, một khoảnh khắc cũng không thể lơi lỏng.
Trời sinh Kỷ Uyển lạc quan, cũng không cảm thấy phía trước sẽ hoàn toàn không có lối thoát thì lại có tâm trạng ức hϊếp cậu: "Chỉ có một cái chăn, đêm nay vẫn là dì ngủ với cháu vậy."
Chương Tịch Chu nhìn cô một cái rồi tắt TV, đi rửa mặt.
Cậu đóng cửa phòng tắm lại, lúc này lực chú ý của cô từ trên người cậu mới dời đi. Kỷ Uyển, người đã bận rộn một ngày bắt đầu kiểm tra xung quanh nhà. Dù sao cũng phong cách trang trí của hai người lớn tuổi, thẩm mỹ cũng khác biệt so với người trẻ, phong cách đơn giản vô cùng chín chắn. Có thể nhìn ra được, nội thất đều là vật liệu thượng hạng. Dự định nơi này dùng để dưỡng lão nên mỗi một chi tiết đều được thiết kế vô cùng hợp lý.
Ban công bịt kín một nửa làm một phòng sách nhỏ, giá sách được bày biện chỉnh tề, bên cạnh đặt một cái ghế mây. Lấy một cuốn sách, ở đây nhàn nhã cả một buổi chiều, chắc chắn là một điều rất tuyệt.
Đáng tiếc là Kỷ Uyển không có nhiều thời gian thảnh thơi như vậy.
Trên ban công có hai thanh phơi quần áo, là thép không gỉ, hai người phơi quần áo hoàn toàn đủ. Nhưng trong nhà không có móc treo quần áo, cô cân nhắc ngày mai đi chợ nông sản mua một ít.
Phòng khách và phòng ăn được tách biệt độc lập. Bàn trà phòng khách, tủ TV và TV đều có đầy đủ, thậm chí ngay cả CCTV cũng có thể mở được. Vừa rồi cô và cậu ngồi trên sô pha bằng da xem chương trình thiếu nhi.