Sổ Tay Mau Xuyên Mẫu Mực

Chương 8: Người dì nhỏ x tiểu giáo thảo

Ly nước lớn mang theo đã không còn nước từ lâu, Kỷ Uyển chuẩn bị đến cửa hàng tiện lợi bên cạnh mua một chai nước khoáng. Vừa đi được hai bước, góc áo đã bị một bàn tay kéo lại. Nhưng mà chủ nhân của đôi tay này đang cúi đầu khiến người ta nhìn không rõ biểu cảm. Chỉ có giọng nói nho nhỏ truyền đến bên tai Kỷ Uyển.

"Dì đi đâu?... Có phải định bỏ rơi cháu không?"

Không biết có phải trước kia Chương Tịch Chu từng bị bỏ rơi nên có kinh nghiệm hay không. Mũi chân cậu run rẩy không ngừng. Cho dù không thấy mặt, Kỷ Uyển cũng có thể biết biểu cảm bây giờ của cậu, tất nhiên là hoảng sợ bất an.

Chương Tịch Chu đã từng đi học, cũng không phải lớn lên trong xã hội khép kín. Trong "cốt truyện" cũng chưa từng nói cậu bị câm, làm sao có thể không nói được. Huống chi cậu còn thông minh như vậy.

Người lớn luôn cảm thấy trẻ con không hiểu bất cứ điều gì, đó là sai. Tất cả trẻ con đều có một đôi mắt quan sát rất tốt.

Kỷ Uyển cũng không biết cậu có thể hiểu lời mình nói bao nhiêu nhưng cô cảm thấy mình nên nói rõ ràng, đây cũng là tôn trọng cậu.

"Chương Tịch Chu, cháu nghe này! Dì mang cháu rời khỏi Đông Thành là vì nhận nuôi cháu, trở thành một gia đình không tách rời. Đối với cuộc sống trước đây của cháu, dì đã kết thúc nó từ lúc dì xuất hiện rồi. Và những đau khổ mà cháu từng trải qua, dì không thể đồng cảm với cháu nhưng cũng không hề thoải mái hơn cháu. Nhưng nó không quan trọng, thời gian luôn làm dịu tất cả các vết thương."

Cô mỉm cười, ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào mắt cậu, thẳng thắn bày tỏ nội tâm của mình: "Có lẽ cháu sẽ phải theo dì sống một cuộc sống lang thang, kém xa sự yên ổn lúc trước một thời gian. Nhưng dì chắc chắn sẽ cố gắng cho cháu cho cháu một tương lai tốt đẹp. Hãy tin dì!"

......

Kỷ Uyển cũng không mong chờ cậu có thể trả lời. Sau khi nói xong lời mình muốn nói, cô lại hỏi: "Bây giờ dì có thể đi mua nước không? Chỉ đi một lát thôi."

Có lẽ lời nói của cô đã lay động Chương Tịch Chu, cậu buông tay cô ra nhưng vẫn nắm chặt góc áo mình.

Kỷ Uyển mua nước về, đầu tiên là cho cậu uống. Trong lúc cậu uống nước, Kỷ Uyển lại nghiên sơ cứu bản đồ đơn giản. Quả thật vị cảnh sát đó rất quen thuộc với nơi này, con đường nào đi tới đâu cũng không sai chút nào.

Hai người uống nước xong, Kỷ Uyển đưa cậu đi qua hai con đường nhỏ. Cảnh sát đề cử nơi này là có lý do. Đây được xem như là nơi phát triển tốt nhất trong toàn bộ khu vực Bắc Thành mới. Khu phố được trang bị đầy đủ tiện nghi, có thể thấy cửa hàng ở khắp nơi. Trên đường họ còn đi qua một chợ thực phẩm.

Bởi vì là buổi chiều, trong chợ yên ắng nhưng có thể nhìn thấy một, hai quầy hàng thông qua cửa rộng. Mỗi quầy hàng đều dùng vải che đậy. Kỷ Uyển chỉ có thể nhìn thấy một chút màu đỏ, là cà chua.

Rất nhanh đã đến trước cửa tiểu khu Kim Uyển. Cửa lớn tiểu khu này coi như là hoành tráng. Điều càng làm cho Kỷ Uyển hài lòng chính là bởi vì họ đứng lâu, ánh mắt cảnh giác của bảo vệ đã bắn tới.

Kỷ Uyển đã tính toán trước, giá cả hơi đắt một chút cũng được, chỉ cần nằm trong phạm vi chịu được. Cô chỉ có một yêu cầu, an ninh phải tốt. Dù sao cũng là một người phụ nữ độc thân mang theo một đứa trẻ, ít nhất phải ở chỗ này một, hai năm.

"Anh ơi cho hỏi, nơi này có người đăng ký thuê hay không? Tôi muốn thuê nhà."

Hai nhân viên bảo vệ trong ki-ốt mặc đồng phục gọn gàng. Ngay từ đầu họ đã đánh giá đôi "mẹ con" này. Đứa nhỏ mặc đồ không vừa vặn lắm, người mẹ xinh đẹp như vậy mà quải sọt, xách bàn, đầu đầy mồ hôi, bên cạnh lại không có đàn ông.

Thấy người mẹ xinh đẹp đó lau mồ hôi, anh ta niềm nở đi ra hỏi thăm, não bổ bắt đầu hiện lên một loạt tình tiết cẩu huyết. Hơn nữa còn coi hai mẹ con này thành kẻ yếu trong đó, thái độ không khỏi dịu dàng hơn rất nhiều.

"Hai người muốn thuê nhà mấy phòng, giá thế nào?"

Khẳng định là càng rẻ càng tốt, nhưng lời này cũng hơi quá đối với bảo vệ tốt bụng giúp đỡ, Kỷ Uyển thay đổi cách nói: "Hai phòng, tôi muốn đồ gia dụng đầy đủ, tốt nhất là có thể tiện nghi một chút."

Hai nhân viên bảo vệ càng cảm thấy cô sống không dễ dàng, thậm chí còn cảm thấy tình tiết cẩu huyết trong đầu mình đều đã được chứng thực.

Tại thời điểm này, có rất nhiều ngôi nhà của chủ sở hữu đã được bàn giao cho bảo vệ để cho thuê. Thứ nhất là yên tâm, thứ hai là chi phí họ thu thấp hơn trung gian. Như thế cũng giúp người thuê nhà dễ chấp nhận hơn.

Hai người phân ra một người đưa cô đi xem nhà, đồ Kỷ Uyển mang theo đều gửi ở phòng bảo vệ. Toàn bộ diện tích của tiểu khu này không phải rất lớn nhưng diện tích xanh hóa lại rất nhiều, khó có được chính là bên cạnh có một công viên không nhỏ.