Sổ Tay Mau Xuyên Mẫu Mực

Chương 6: Người dì nhỏ x tiểu giáo thảo

Cô chờ cậu gật đầu mới ra ngoài.

Kỷ Uyển ra ngoài thứ nhất là muốn mua đôi giày khác cho cậu, quần áo thì không thể rồi. Hiện tại còn chưa có tiền, chỉ có thể mặc của cô trước. Thứ hai là nghiên cứu thị trường. Dù sao ban đầu thân thể này sống ở nông thôn, đối với giá cả trong thành phố thì lập tức mơ hồ, không có ký ức hữu dụng gì.

Bên cạnh tòa nhà có một chợ nhỏ, kết hợp giữa chợ thực phẩm, cửa hàng bán sỉ, lẻ và một cơ sở điều phối hậu cần nhỏ.

Cô đã chi khoảng 50 đồng mua gì đó trong cửa hàng và một chiếc bánh thịt mềm.

Bánh thịt chỉ đủ cho một người ăn.

Bữa sáng này, Kỷ Uyển không hề ăn dù một chút.

Lúc ăn, cậu cũng không phải không có việc gì làm. Cậu lấy mấy thứ thứ hôm nay cô mua để chuẩn bị đem bán ra. Hiện tại vấn đề không phải là cô muốn làm gì, bán gì. Thân thể Kỷ Uyển không đáng tin cậy, ngay cả vay tiền cũng không được. Chỉ có thể bán những thứ mà mình đang có.

Trong phòng này còn có mấy chục cân thịt lợn rừng ướp, mười cân hạt ngô và mấy bao lâm sản... Tất cả đều là đồ quý giá. Nhưng cứ cân bán như vậy cũng không được mấy đồng, cô cần phải đóng gói.

Kỷ Uyển đã mua một số túi, bình thủy tinh và nhựa sinh xảo, sau đó đóng gói thành từng phần.

Trước ánh nhìn không chớp mắt của Chương Tịch Chu. Cuộn ruy băng trong tay cô giống như bông hoa hoa, thoắt cái cái lại thắt thành từng cái nút đẹp.

Dưới bàn tay như thi triển ma pháp của Kỷ Uyển, sọt lớn đặt một đống lâm sản giống như bãi rác lập tức trở nên đáng giá.

Kỷ Uyển dùng vải hoa lót dưới sọt, sau đó đặt lâm sản đã đóng gói vào. Xử lý xong tất cả, cô hỏi Chương Tịch Chu: "Đi ra ngoài với dì được không? Trong tòa nhà này rất lộn xộn, dì không yên tâm để cháu ở đây một mình."

Chương Tịch Chu gật đầu.

Lúc này Kỷ Uyển không còn cách nào để bế cậu, cô phải khiêng cái bàn gấp duy nhất trong phòng nhỏ ra ngoài. Tuy rằng Chương Tịch Chu không nói lời nào, rất ngoan ngoãn làm một con dê non. Trong hoàn cảnh xa lạ hơi khϊếp đảm, cậu chỉ im lặng đi theo cô.

Kỷ Uyển cố gắng sờ đầu cậu, nói không ra những lời an ủi.

Muốn bán mớ lâm sản này với giá tốt thì phải tìm đúng người mua. Kỷ Uyển tập trung vào một tiểu khu khá cao cấp ở Tây Thành. Tiểu khu này đã giao nhà bốn, năm năm nên tỉ lệ đông dân cư cao, nhu cầu về hàng hóa lớn, lại cách xa chợ. Không còn nơi nào thích hợp hơn.

Đến nơi, cô đặt bàn lên rồi bày hàng hóa đẹp đẽ ra. Bắt đầu lấy giấy bút mới mua ra viết.

Một người phụ nữ mang theo một đứa nhỏ ngồi xổm ở cửa tiểu khu đã khiến người ta chú ý. Người phụ nữ này xinh đẹp nhưng lại mặc áo vải hoa và quần màu chàm không tương xứng với khí chất của cô. Cảm giác quê mùa mộc mạc nói không nên lời. Cậu bé ngồi bên cạnh gầy gò, yếu ớt còn đang mặc một cái áo sơ mi nữ có thể làm thành váy, đôi mắt cảnh giác nhìn chằm chằm người qua đường... Nhìn thế nào cũng rất thú vị.

Nửa ngày sau, cuối cùng Kỷ Uyển cũng viết xong. Cô đặt mấy tờ giấy cạnh hàng hóa tương ứng. Giống như không hề có ý thức của một cô gái yếu đuối, cô bắt đầu hô to: "Lâm sản từ núi sâu. Vừa bổ dưỡng, vừa dưỡng nhan, ôn tỳ bổ thận, tất cả đều có."

Thấy cậu trừng mắt nhìn mình, Kỷ Uyển dừng lại nhét giấy bút cho cậu: "Thấy chán sao? Cho cháu chơi đấy."

Chương Tịch Chu: "..."

Rất nhanh có đã người vây xem. Vừa nhìn trên giấy đã thấy ngay chữ viết tay đoan chính xinh đẹp.

Món đầu tiên từ trái sang phải là thịt xông khói cắt thành miếng lớn, lời giới thiệu được viết thế này: ‘Chạy khắp núi sâu để tìm lợn, dùng nước sốt bí truyền của tổ tiên ướp bảy bảy bốn mươi chín ngày. Thịt thành phẩm đầy hương thơm, cực kì bổ dưỡng. Không cần mặc cả, 200 một túi.’

Người đầu tiên đến mua là một cô gái trẻ ăn mặc tươm tất, tiền lương của cô ấy rất cao nên bình thường không có khái niệm cò kè mặc cả khi mua đồ. Ngược lại còn cảm thấy rất thú vị.

"Cho tôi một túi."

Vẻ mặt Kỷ Uyển đau đớn: "Ôi! Nếu như không phải vội vàng trở về, sao có thể bán cái giá này..."

Cô gái hơi sửng sốt: "Vậy... Tôi mua thêm một túi... Được chứ?"

Kỷ Uyển lập tức nhanh nhẹn lấy cho cô ấy thêm một túi: "Tổng cộng 400 đồng."

Chương Tịch Chu: "..."

Thịt ngon luôn có người biết đến. Vừa mở hàng, việc làm ăn của Kỷ Uyển cũng đã khá khẩm lắm rồi. Tuy bản thân cô nói đùa với khách hàng nhưng tai nghe sáu đường, mắt nhìn tám hướng, không bỏ qua một chút động tĩnh xung quanh.

Thấy quản lý thành phố phía xa, Kỷ Uyển nhanh chóng gói đồ cho mấy người khách đã trả tiền. Những người phía sau lại muốn đưa tiền nhưng cô không nhận, tay chỉ ra phía xa.

"Quản lý thành phố tới rồi, tôi sợ bị phạt tiền."