Kỷ Uyển tiến vào cơ thể "nguyên chủ" là lúc buổi chiều, mặc dù tiếp nhận ký ức của "nguyên chủ" nhưng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy tình huống thực tế của nơi ở. Lại một lần nữa, cô hiểu được tình cảnh khó xử trước mắt của "nguyên chủ" cũng sẽ là tình cảnh khó xử của mình.
Cô gái "nguyên chủ" nhà quê kia quanh năm bán mặt cho đất, bán lưng cho trời. Lao động vất vả, vừa chăm sóc cha mẹ chồng mà còn phải nuôi chồng đi học. Cuộc sống khó khăn khiến cô đen và gầy nên không thể miêu tả là xinh đẹp. Dung mạo hiện tại của cô cũng là phúc lợi của hệ thống. Ở mỗi thế giới, cô đều có thể dùng dung mạo và tên thật của mình.
Nhưng hoàn cảnh sinh hoạt như vậy, cô cũng không kiềm chế được thở dài một hơi trong lòng.
Cậu siết chặt áo gió màu đen của cô, Kỷ Uyển dùng chút sức mới có thể kéo tay cậu xuống. Hai bàn tay khô ráo giờ lại giống như chân gà bị khét, như bị thứ gì đó nhuộm màu.
Ô, là áo gió 50 đồng bị bay màu!
Kỷ Uyển vội vàng nhìn mặt và quần áo cậu, quả nhiên đều bị nhuộm đen khiến cô không thể nhịn cười được.
Kỷ Uyển vo gạo trước, sau đó dùng nồi cơm điện nấu cháo trắng. Cô nắm tay cậu rồi cầm lấy xà phòng và chậu rửa mặt, dắt cậu đến phòng tắm công cộng ở cuối hành lang. Cô ngồi xổm xuống, rửa sạch vết bẩn trên người Chương Tịch Chu từng chút một.
Nước trên bộ quần áo kia nhỏ giọt tí tách xuống sàn nhà gập ghềnh, phút chốc lại giống như bông hoa màu đen nở trong phòng tắm.
Trong tình huống khó khăn như vậy, bởi vì có một chút vui vẻ nho nhỏ, Kỷ Uyển vẫn nhịn không được cười rộ lên. Khi cởϊ qυầи áo của cậu ra, cô không thể cười được nữa. Vốn dĩ cô tưởng rằng gia đình này chỉ là không làm tròn trách nhiệm của người làm cha mẹ chứ chưa bao giờ nghĩ tới họ lại bạo hành con ruột của mình.
Dưới xương quai xanh của Chương Tịch Chu, nơi bị quần áo che khuất lại trải đầy vết thương cũ lẫn mới. Có cái giống như do thắt lưng tạo ra, có cái thì giống vật sắc nhọn cào trầy xước, có cái giống như bị vật gì đó làm bỏng, đoán chừng là tàn thuốc lá. Vết sẹo lớn nhỏ dày đặc trên thân thể nhỏ bé non nớt của cậu, nhìn có vẻ vô cùng đáng sợ.
Điều duy nhất cô cảm thấy hài lòng là những vết thương này đều đã đóng vảy, chứng minh gần đây cậu không còn bị bạo hành nữa.
Tay Kỷ Uyển run run, nhẹ nhàng lau cho cậu, cũng không hỏi cậu có đau hay không. Cô phải hỏi thế nào? Từ biểu cảm hờ hững của cậu đã có thể biết được, cậu quen rồi. Chưa chắc là chưa từng đấu tranh, chỉ là không có tác dụng. Sau này chắc chắn sẽ tốt lên.
Qua rất lâu, Kỷ Uyển mới tắm rửa sạch sẽ cho Chương Tịch Chu, cô dùng một cái khăn tắm duy nhất quấn cậu lại. Cậu quá nhỏ, còn khăn tắm lại lớn hơn cậu nhiều. Sau khi cậu động đậy vài cái lại tụt xuống khỏi bả vai nên cậu phải nhấc lên, nhìn qua giống như một làn váy.
Kỷ Uyển cởϊ áσ gió ra, áo bông "phong cách nông thôn" lộ ra, vô cùng nổi bật. Nếu cứ mặc như vậy xông vào linh đường muốn đưa Chương Tịch Chu đi, chỉ sợ hơi khó khăn.
Kỷ Uyển không cởϊ qυầи áo bên trong nữa mà lui vào trong góc phòng tắm công cộng, mở vòi nước ngay mình xả từ đầu đến chân, không để cho cậu vừa được tắm sạch sẽ bị ướt dù một chút.
Mỗi một tầng cho thuê cũ nát này có mười sáu người ở nhưng chỉ có hai phòng tắm. Nam một phòng, nữ một phòng. Quả thật tắm rửa ở chỗ này quá bất tiện.
Kỷ Uyển mới tắm được một nửa lại nghe tiếng đập cửa.
"Rầm rầm!"
Cửa gỗ phòng tắm vừa bị gõ vừa bị đạp, phát ra tiếng ‘răng rắc’.
"Nè con đàn bà thối, mở cửa cho ông mày. Nếu không ông đạp cho mày chết."
Là một người say rượu đến điên loạn phá phách trước cửa phòng tắm nữ.
Kỷ Uyển lấy một tấm ga trải giường vốn là dự phòng quấn mình thật kín rồi cúi người ôm Chương Tịch Chu. Lúc này cô mới phát hiện thế mà cậu lại đang run nhẹ. Biểu cảm của cậu quá bình tĩnh, nếu không tiếp xúc gần sẽ không phát hiện được.
"Đừng sợ!"
Trấn an cậu xong, quả nhiên Kỷ Uyển giống đúng như hai chữ mình vừa nói, không có bất kỳ bối rối nào. Cô mang dép lê, thô bạo vén vạt ga trải giường lên. Không tốn chút sức đá hai cái lên cửa, nâng cao giọng, hét chói tai ra ngoài: "Đạp cái gì mà đạp? Chết nè! Không thấy đây là phòng tắm nữ sao?"
Chương Tịch Chu: "..." Trợn mắt há hốc mồm.jpg.
Ngoài cửa hùng hổ thêm được hai câu, rất nhanh đã không còn tiếng động nữa.
Kỷ Uyển dựa vào cửa nghe một hồi, xác nhận tiếng bước chân nhỏ dần rồi mới nhanh chóng mở cửa chạy về phòng. Trước khi đóng cửa, cô còn nhìn thoáng qua một cái, người đàn ông mặc áo trắng đầy mồ hôi lảo đảo đi vào căn phòng cuối cùng.
Ước chừng cũng không có thật sự say đến bất tỉnh nhân sự, cùng lắm chỉ là lợi dụng rượu để hành hung mà thôi. Lúc này đυ.ng phải một người đáng gờm nên cũng không nháo nữa. Nhưng mà, ống lâu long xà*, nơi hỗn tạp này thật sự rất không an toàn.