Nghe được Khương Lê nói như vậy, Khương nguyên Bách nhất thời sửng sốt, giờ phút này cũng không biết nên phản ứng thế nào.
Cô gái nhỏ trước mặt không biết từ khi nào đã trưởng thành trở thành một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, nhìn qua nàng còn tinh tế nhu nhược hơn Khương Ấu Dao một chút, nơi khóe mắt đuôi mày lại càng giống bản thân. Lúc trước đưa Khương Lê tới am ni cô là lúc Khương Lê mới bảy tuổi, vẫn chỉ là một tiểu cô nương bụ bẫm, thời gian tám năm trôi qua quả thật rất nhanh, đã khiến tiểu cô nương bụ bẫm trở thành một thiếu nữ xinh đẹp, cũng khiến một tia quen thuộc cuối cùng bị mai một.
Khương Nguyên Bách cảm thấy thật xa lạ.
Dù sao ông cũng bỏ lỡ tám năm trưởng thành của Khương Lê, cho nên trong trí nhớ của ông, Khương Lê vẫn là đứa trẻ kiêu căng tùy hứng không hiểu chuyện kia. Đến khi đứa trẻ kia đứng ở trước mặt ông, mở to đôi mắt đen trắng rõ ràng kia, bình tĩnh đưa ra yêu cầu của bản thân, Khương Nguyên Bách liền không biết phải đáp lại như thế nào.
Ông nói: “Con có biết bản thân đang nói cái gì không, con chưa từng vỡ lòng, sao có thể theo được bài học của Minh Nghĩa đường…”
“Phụ thân, con cũng là nữ nhi của ngài.” Khương Lê cắt ngang lời ông: “Đều là nữ nhi của ngài, tam muội có thể tới Minh Nghĩa đường, con lại chỉ có thể đi theo tiên sinh mời bên ngoài, học chút đạo lý da lông thô thiển, phụ thân, ngài không công bằng.”
Khương Nguyên Bách lại lần nữa nghẹn lời. Ông nhìn Khương Lê, trong đầu đột nhiên hiện lên khoảng thời gian khi Quý Thục Nhiên chưa vào cửa, ông có hai nữ nhi. Đại nữ nhi là thứ nữ, lại có chút chất phác. Khương Lê là đích nữ của ông, bụ bẫm đáng yêu. Khi đó ông cũng vô cùng thương tiếc Diệp Trân Trân liều mạng sinh hạ Khương Lê, còn thường xuyên ôm Khương Lê, để Khương Lê cưỡi trên cổ ông chơi đùa.
Đã từng có chút tình cảm phụ tử. Chỉ là sau đó Khương Lê đi quá giới hạn, những tình nghĩa phụ tử đó đều trở nên phai mờ. Thế nhưng hôm nay, Khương Nguyên Bách nhìn Khương Lê ở trước mắt, không biết vì sao lại nghĩ tới những chuyện cũ năm xưa. Một câu “Phụ thân, ngài không công bằng”, khiến trong lòng ông nổi lên một cỗ chua xót.
Không biết là từ khi nào, bản thân Khương Nguyên Bách cũng đã quên mình còn có một người nữ nhi này. Ông sủng ái Khương Ấu Dao như hòn ngọc quý trên tay, đối xử với người nữ nhi khác lại vô cùng xa cách. Mà Khương Lê không tranh không đoạt, chỉ đứng trước mặt mình bình tĩnh nói ra, lại khiến Khương Nguyên Bách cảm thấy hổ thẹn.
Sự hổ thẹn này đã được Khương Lê nhận thấy, trong lòng cũng trở nên nhẹ nhàng.
Nàng đã sớm nhận ra, Khương Nguyên Bách cũng không phải không có chút tình cảm phụ tử nào đối với Khương nhị tiểu thư. Ngày đó khi Khương nhị tiểu thư hồi phủ, trong ánh mắt Khương Nguyên Bách rõ ràng còn có một ít vướng bận. Quả thật Khương Nguyên Bách không phải một phụ thân tốt, nhưng trong đó, Quý Thục Nhiên cũng đã phí tâm không ít. Nàng cũng không có cảm tình với Khương Nguyên Bách, thế nhưng có thể lợi dụng được sự hổ thẹn của Khương Nguyên bách, tỏ ra hòa thuận, nàng cũng nguyện ý làm.
Nếu như nàng thao thao bất tuyệt, liên tục nói Khương Nguyên Bách đối xử với nàng không tốt đến thế nào, Khương Nguyên Bách chưa chắc sẽ có xúc động. Ngược lại nàng nói ra bình tĩnh như vậy, mới có thể càng khắc sâu vào trí nhớ Khương Nguyên Bách.
“Lê nhi, hiện giờ con không hợp đến Minh Nghĩa đường.” Một lát sau Khương Nguyên Bách mới lên tiếng, tuy là từ chối, ngữ khí lại ôn hòa đi rất nhiều.
“Phụ thân sở dĩ không muốn con tới Minh Nghĩa đường, đơn giản chính là sợ bị người chỉ tro sau lưng, khiến cho Khương gia hổ thẹn. Phụ thân có ý tốt, thế nhưng phụ thân có bao giờ nghĩ tới, đương kim Thánh Thượng hoan nghênh nữ tử đi học, phụ thân thân là thủ phụ đương triều, đứng đầu trong số văn nhân, lại mời phu tử tới nhà cho đích nữ, không đưa tới Minh Nghĩa đường, chẳng phải là đang đánh vào thể diện của hoàng thượng hay sao?”
Khương Nguyên Bách sửng sốt.
Ông một lòng suy xét đến chuyện liệu Khương Lê có bị người ta chỉ trỏ hay không, Khương gia có chịu hổ thẹn hay không mà lại quên đi Hồng Hiếu đế.
“Đây là thứ nhất, tiếp theo, phụ thân, Khương gia chúng ta có bốn nữ nhi, ngoại trừ ta thì tam muội, tứ muội cùng ngũ muội đều vào Minh Nghĩa đường. Cố tình để con ở nhà, một là bất công, hai là giấu đầu lòi đuôi. Lòng người là như thế, thoải mái hào phóng bày ra cho người ta xem, người ta còn không buồn nghị luận, càng giấu giếm, người khác càng muốn tìm tòi nghiên cứu. Phụ thân cho rằng giấu con ở trong phủ, người khác sẽ không nghị luận con sao, sai, càng như vậy, bọn họ càng là nghị luận vui vẻ hơn.”
Khi Khương Lê nói ra tất cả những lời này đều không có cảm xúc đặc biệt gì, giống như đang nói đến chuyện nhà người khác. Nhưng nghe vào trong tai Khương Nguyên Bách lại cảm thấy vô cùng có đạo lý. Huống chi, tam phòng Khương Nguyên Hưng còn nhờ người tới đưa lễ vật để đưa Khương Ngọc Nga cùng Khương Ngọc Yến vào Minh Nghĩa đường, huống chi là đại phòng bọn họ.
“Phụ thân” Khương Lê rũ mắt: “Chuyện lúc trước là con làm sai. Thế nhưng, con người không phải thánh hiền, ai mà không có sai lầm, biết sai mà sửa không gì tốt hơn. Con còn nhỏ không hiểu chuyện, hiện giờ đã lớn, tự nhiên cũng hiểu được lý lẽ. Từ nhỏ con đã không có mẫu thân dạy dỗ, đi nhầm một bước, chẳng lẽ phải dùng cả đời để trả lại sao? Con nguyện ý, nhưng con là nữ nhi Khương gia, con không muốn trở thành gánh nặng của Khương gia.”
Một câu “Từ nhỏ con đã không có mẫu thân dạy dỗ”, lập tức nói trúng tâm Khương Nguyên Bách, trong lòng ông run lên, nói: “Lê nhi, nhưng con…”
“Phụ thân, con ở am ni cô núi Thanh Thành, cũng không phải không tập viết. Con biết phụ thân của mình là thủ phụ đương triều, không thể làm người dân thường chỉ biết nở nụ cười hào phóng, bản thân liền nhờ tiểu sư phụ biết chữ ở am ni cô dạy con viết chữ, tuy rằng viết không tốt, như sách học vỡ lòng đều đã xem qua, chữ có thể viết cũng không ít.”
Nàng đột nhiên đi đến trước bàn, dịch chữ “Tĩnh” mà Khương Nguyên Bách vừa mới viết sang một bên, lại trải tờ giấy ra. Động tác của Khương Lê khiến Khương Nguyên Bách ngơ ngẩn, theo bản năng nhìn về phía Khương Lê.
Khương Lê vén tay áo lên, chậm rãi mài mực. Cổ tay nàng tinh tế, động tác ôn nhu, khi mài lại mang đến một mỹ cảm khó tả, khiến người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui. Lại giống như đã từng làm chuyện này vô số lần, vô cùng tự nhiên.
Mài mực xong, nàng đề bút chấm xuống mực nước rồi bắt đầu viết chữ. Vừa viết vừa nhẹ giọng nói: “Phụ thân, Minh Nghĩa đường tuy rằng là học đường nhưng trong đó người có thể giao hảo cũng không ít. Chỉ cần con không phạm sai lầm ở đó, lại giao hảo với nhiều người, đối với Khương gia mà nói chỉ có lợi mà vô hại. Con họ Khương, đương nhiên luôn hi vọng Khương gia càng ngày càng tốt.”
Chữ viết của nàng và Khương Nguyên Bách không giống nhau, Khương Nguyên Bách viết chữ chậm mà thâm thúy, một nét bút lại kéo dài vô cùng. Khương Lê lại không giống vậy, nhìn qua nàng lịch sự văn nhã, ôn hòa điềm đạm, khi viết chữ lại có chút chiến ý bên trong. Giống như binh lính cầm đao kiếm, chuẩn bị lao vào gϊếŧ chóc, chiến đấu cho đến bình minh.
Khương Nguyên Bách nhìn bóng dáng Khương Lê, mỹ nhân thanh nhã, duyên dáng như ngọc, lại đằng đằng sát khí, khí phách hào hùng.
Dừng lại nét bút, Khương Lê thu bút lại, động tác vô cùng hiên ngang, gác qua một bên, mới nói: “Được rồi.”
Khương Nguyên Bách giương mắt nhìn xem, vừa xem đã cảm thấy kinh sợ.
Chữ viết rất đẹp, lực bút mạnh mẽ, chữ viết như vậy, ít nhất cần có mười năm khổ luyện mới có thể luyện thành. Đẹp hơn chữ viết của Khương Ấu Dao không biết bao nhiêu lần. Chữ cũng không phải dạng chữ trâm hoa hoa phổ biến của nữ tử mà lại vuông vắn ngay ngắn.
Sự ngay thẳng biểu lộ nơi lực bút, sự sắc bén lại nằm ở độ thẳng của chữ.
Thấy chữ như thấy người, lại là người quang minh lỗi lạc, cởi mở vững vàng.
Khương Nguyên Bách nhìn thiếu nữ trước mắt như người xa lạ, Khương Lê cười khanh khách nhìn ông, hỏi: “Hiện tại ngài đã đồng ý cho con tới Minh Nghĩa đường chưa, phụ thân?”
A Lê: Thư pháp của ta một trăm điểm. [ mỉm cười ]