Hương xảo đột nhiên lên tiếng, khiến cho tất cả mọi người đều thất kinh.
Người phản ứng kịch liệt nhất lại không phải là Khương Lê, mà là Đồng Nhi. Đồng Nhi lập tức ngăn ở trước mặt Khương Lê, giống như gà mái bảo vệ gà con đem Khương Lê bảo hộ ở sau lưng, lớn tiếng phản bác: "Nói hươu nói vượn! Ngậm máu phun người! Cô nương nhà ta chưa từng làm loại chuyện này, Hương Xảo, ta thấy lương tâm của ngươi chính là bị sói tha đi rồi, vậy mà nói xấu cô nương nhà ta như thế!"
Hương xảo nhìn cũng không nhìn Đồng Nhi, ngược lại liên tiếp “phanh phanh phanh” dập đầu mấy cái đối với Khương lão phu nhân, khóc ròng nói: "Nô tỳ không dám nói láo, nếu có nửa câu nói dối trá, sẽ bị thiên lôi đánh xuống!"
"Ngươi!" Đồng Nhi tức đến nỗi nói không ra lời, Hương Xảo cái người này cũng dám phát loại lời thề độc này, có thể thấy được là người không thèm đếm xỉa đến tình mạng.
Tuy nhiên lời này của Hương Xảo, dường như đã xác nhận tội danh của Khương Lê ván đã đóng thuyền, rốt cuộc muốn khuyên cũng không khuyên được nữa.
Khương Ngọc Nga lại mở miệng trào phúng: "Nhị tỷ, trên người tỷ ngay cả một kiện trang sức cũng không có, lại mua cho Tam tỷ một bộ trang sức nạm hồng bảo ngọc trị giá bốn trăm lượng bạc, ra tay cũng thật sự là hào phóng. Hẳn là tỷ muội tình thâm mới có thể làm đến như thế, tỷ trở về kinh thành chưa tới một tháng, không nghĩ tới tình cảm cùng với tam tỷ lại sâu đậm như vậy.”
Lời này ý tứ chính là, Khương Lê và Khương Ấu Dao vốn có mâu thuẫn, như thế nào lại hảo tâm như vậy, hao tài tốn của bỏ ra số bạc lớn như vậy để mua một phần lễ vật quý giá đưa cho Khương Ấu Dao trong lễ cập kê, rõ ràng chính là động tay động chân.
Khương Ấu Dao ngẩng đầu, vành mắt nàng ta đỏ bừng, bởi vì ủy khuất, còn cầm khăn lau đi nước mắt ở khóe mắt, bi thương mở miệng nói: "Nhị tỷ, tỷ hồi phủ, muội vô cùng vui vẻ, thật không nghĩ tới, trong lòng vẫn còn có oán hận đối với muội."
"Lê nhi." Vẫn luôn không mở miệng Quý Thục Nhiên cũng đi lên trước, đem Khương Ấu Dao ôm vào trong ngực, đau lòng vỗ vỗ cánh tay của Khương Ấu Dao, mới nhìn về phía Khương Lê: "Người nếu như là có cái gì bất mãn với ta, thì có thể nhằm về phía ta. Ta tự nhận làm mẫu thân của ngươi, mọi chuyện chiếu cố ngươi, hướng về ngươi, thành tâm chờ đợi ngươi. Ta cũng không yêu cầu xa vời rằng ngươi có thể tiếp nhận ta, chỉ mong ngươi coi như vì mặt mũi của phụ thân, người một nhà chúng ta hoà thuận ở chung. Như này cũng liền được rồi, nhưng Ấu Dao là thân muội muội của ngươi, ngươi làm sao hung ác đến thế, quyết tâm nguyền rủa nàng, hẳn là...... Ngươi thật sự là không quan tâm đến huyết thống thân tình a?" Nói đến chỗ này, dường như thương tâm đến cực điểm, ôm Khương Ấu Dao vào lòng, không cầm lòng được rơi lệ.
Mẫu nữ hai người mảnh mai đáng thương, trong lúc nhất thời khơi dậy được sự đồng tình của không ít người. Nhất là câu nói sau cùng của Quý Thục Nhiên, khiến cho người ta liên tưởng đến Khương Lê từng hại Quý Thục Nhiên mất đi một đứa bé. Chúng phụ nhân ở đây đều mềm lòng, có hài tử, lại càng cảm thấy bất công cho Quý Thục Nhiên. Có người xì xào bàn tán: "Khó trách người ta nói mẹ kế không dễ làm, có một vị tiểu thư như vậy bày ra đó, ngay cả thánh nhân cũng khó xử."
Vẻ mặt của Khương lão phu nhân vẫn trầm lặng như nước, vốn là một buổi lễ cập kê hoàn hảo, lúc này thì ngược lại giống như một trò hề. Hôm nay xem như Khương Lê đã làm mất sạch của toàn bộ thể diện của Khương gia, bà trách cứ nhìn về phía Khương Nguyên Bách, nếu như là Khương Nguyên Bách đem hậu viện của mình quản lý tốt, làm sao tới chút chuyện phiền toái này.
Khương Nguyên Bách nhìn qua Khương Lê, trong ánh mắt chứa mấy phần tức giận, một lời nói của Quý Thục Nhiên, lại khơi gợi lên lòng áy náy của hắn. Chung quy vẫn là Khương Lê ngang bướng, hại Quý Thục Nhiên mất đi một đứa bé, đó cũng là hài tử của Khương Nguyên Bách hắn. Hôm nay Khương Lê lại làm ra loại chuyện độc ác bậc này, những ngày này bởi vì Khương Lê cùng hắn giống nhau mấy phần mà sinh ra một chút tình cảm cha con cũng lập tức liền tan thành mây khói.
Khương Nguyên Bách nói: "Nghịch nữ, còn không mau quỳ xuống?" Trong lòng hắn bị sự thất vọng làm cho choáng váng đầu óc, nhưng hắn cũng không màng đến hậu quả, nếu như Khương Lê cứ như vậy mà quỳ xuống, sẽ nhận lấy cái danh ác nữ trong toàn bộ giới quý tộc ở thành Yến Kinh.
Cho dù sau này còn lưu ở Khương gia, cũng sẽ vĩnh viễn không có cách nào ngẩng đầu đối mặt với các quý nhân ở thành Yến Kinh, càng không cần nhăc tới chuyện cưới gả.
Trong mắt Khương Ấu Dao lóe lên vẻ vui mừng, Liễu phu nhân gấp đến độ như kiến bò chảo nóng, bà đang muốn mở miệng, đã thấy khương lê nhướng mày lên, hỏi ngược lại: "Vì sao phải quỳ?"
Ai cũng không ngờ tới Khương Lê vậy mà lại ở ngay trước mặt mọi người lại mạnh miệng như vậy, ngày cả Khương Nguyên Bách cũng ngẩn ngơ, Lư thị hơi kinh ngạc, Dương thị nắm chặt tay của Khương Ngọc Nga, sợ Khương Ngọc Nga lại mở miệng nói nhảm.
"Ngươi tâm thuật bất chính, nguyền rủa đích muội, ta thân là phụ thân của ngươi, nhất định phải hảo hảo quản giáo ngươi, quỳ xuống!" Khương Nguyên Bách cả giận nói.
Khương Lê nhìn hắn, phun ra hai chữ: "Không quỳ."
Càng là đối chọi gay gắt.
Đồng Nhi sợ hãi đến đến nỗi cả người phát run, vẫn nhưng vẫn kiên định ngăn ở trước mặt Khương Lê.
Không đợi Khương Nguyên Bách mở miệng, Khương Lê lại nói tiếp: "Ta phạm sai lầm, phụ thân muốn quản giáo ta, đây là chuyện thuận lý thành chương. Nhưng mà phụ thân, trước khi ta chưa chính miệng thừa nhận bản thân phạm sai lầm, việc ngài nên làm đầu tiên có phải là nên tin tưởng ta, giúp đỡ ta, chứ không phải là giúp người khác hãm hại ta, quản giáo ta?”
Lời Khương Lê nói không chút khách khí, vẻ mặt của tân khách ở xung quanh đều có chút không biết phải làm sao. Đường đường là Thủ Phụ ai mà dám nói như vậy, mặc dù Khương Nguyên Bách ở trên triều đình suốt ngày đều bày ra bộ dạng tủm tỉm làm người hoà giải, nhưng sẽ không có người nào thật sự cảm thấy, Khương Nguyên Bách là một quả hồng mềm mặc người nắn bóp.
"Ngươi còn dám giảo biện?" Khương Nguyên Bách tức đến mức toàn thân phát run.
"Lê nhi, Hương Xảo đều nói đã tận mắt nhìn thấy, đến bây giờ ngươi còn không thừa nhận việc này là ngươi gây nên sao?" Quý Thục Nhiên nói: "Mặc dù phụ thân ngươi tức giận, nhưng dù sao ngươi vẫn là nữ nhi ruột thịt của hắn, chỉ cần ngươi thừa nhận sai lầm, nói lời xin lỗi, thì việc này cũng không cần nhắc lại nữa."
Quý Thục Nhiên nói một cách rộng lượng.
Khương Lê có chút muốn cười, chỉ cần thừa nhận sai lầm nói lời xin lỗi, việc này cũng không nhắc lại sao?
Dĩ nhiên không phải, một khi thừa nhận có tội danh này, cái danh Khương Lê tính tình độc ác liền vĩnh viễn khiến cho nàng không thể xoay người được nữa, đây là tâm tư độc ác đến cỡ nào.
Mặc dù bản thân nàng cũng không để ý những cái hư danh này, thế nhưng cô nương đáng thương kia, chân chính Khương nhị tiểu thư sẽ không nghĩ như vậy.
Khương Lê nói: "Đã làm thì chính là đã làm, nếu đã không làm, tính tình của ta cũng không tốt đến mức đi làm hình nhân thế mạng cho ai, ai cũng có thể đem nước bẩn không rõ nguồn gốc giội lên người ta. Hôm nay ta ngay ở chỗ này nói, vết đao ở trên bộ trang sức kia, không phải là do ta làm, chư vị ở đây, có ai tin ta không?"
Đám người nhìn nàng.
Nữ hài tử nói chuyện ôn ôn nhu nhu, hòa hòa khí khí, mặt mày tú mỹ duyên dáng, nhưng lời nói lại ngoan cường và bướng bỉnh khó giải thích được, phảng phất như có thể từ trong suối mắt trong suốt kia, trông thấy sự quật cường không thể lay chuyển.
Không có một ai lên tiếng.
Những tân khách vị tân khách kia đều đem ánh mắt đảo sang nơi khác, cái này cũng không sao. Nói cho cùng việc hôm nay cũng là việc nhà của Khương gia, Khương lão phu nhân nhìn chằm chằm Khương Lê, cũng không biết đang suy nghĩ gì. ánh mắt của Khương Nguyên Bách tràn đầy tức giận cùng thương tiếc, Khương Ấu Dao cùng Quý Thục Nhiên ôm vào một khối, thương tâm rơi lệ.
Tiếp đến, Khương Bính Cát căm thù nhìn nàng. Khương Ngọc Yến bảo sao nghe vậy, Khương Ngọc Nga đắc ý. Dương thị ánh mắt né tránh, Lư thị xem kịch vui. Khương Nguyên Bình cười tủm tỉm nhìn người ta sống chết mặc bây, Khương Nguyên Hưng cúi đầu làm như không nhìn thấy.
Mà Khương Cảnh Hữu cùng Khương Cảnh Duệ, giờ phút này tụ vào một chỗ xì xào bàn tán, phảng phất không có nghe thấy lời của Khương Lê.
Thật không nghe thấy sao? Chẳng qua là bo bo giữ mình mà thôi.
Khương Lê nhìn từng người từng người một, khóe miệng hơi giương lên, chỉ là trong nụ cười kia, liền mang theo mấy phần trào phúng.
Khương phủ lớn như vậy, cái gọi là người thân máu mủ tình thâm, bây giờ ở bên người nàng, không có lấy một người tin tưởng nàng.
Khương nhị tiểu thư thật là đáng thương, Khương Lê thở dài trong lòng, nhưng không biết cái thở dài này, đến tột cùng là vì Khương nhị tiểu thư, hay là vì chính bản thân nàng.