Hào Môn Nịch Sủng: Manh Thê Quá Đáng Yêu

Chương 49: Phương ca ca?

Thu Bạch Bạch hiện tại không tốt chút nào, bởi vì chân cô bị thương, đều có người ở sau lưng kêu cô người què, cô vừa nghe đến liền tức tối, vừa giận liền chụp cái bàn, thế là bạn học nhanh chóng ở dưới tay cô bị đánh nát...

Chủ nhiệm lớp quá mệt mỏi không quản được cô, mới vừa rồi cô đã bị hiệu trưởng gọi lên uống trà, nói chuyện nhân sinh. Thu Bạch Bạch cố gắng làm tốt, trong toàn bộ quá trình cô dùng thái độ trầm mặc ứng đối, cho tới khi cô đẩy cửa ra liền thấy được Phương Dự.

Có câu ngạn ngữ như thế nào? Kẻ thù gặp nhau, con mắt phát đỏ.

"Biếи ŧɦái!"

"Phụ nữ điên!"

Hai người đồng thời chỉ tay vào đối phương kêu to lên, ở mức độ nào đó trình độ ăn ý nhau thật phi thường.

Thu Thiên ở một bên nói: "Phương ca ca cùng chị có biết nhau sao?"

Hai người lại là trăm miệng một lời: "Không quen biết!"

Những câu nói đều tương đồng, ai nấy cũng hoài nghi bọn họ có phải thật sự không quen biết nhau hay không.

Mới vừa nói xong, bọn họ lại trừng mắt nhìn đối phương liếc mắt một cái, Phương Dự miệng lưỡi âm dương quái khí, "Hóa ra cô chính là chị của Thu Thiên."

Hắn hiển nhiên có nghe nói qua Thu Bạch Bạch, lộ ra biểu tình quả nhiên như thế, khẳng định cũng đã nghe được bao nhiêu lời không tốt về cô.

"Phương ca ca?" Thu Bạch Bạch không cam lòng yếu thế, ánh mắt ở Thu Thiên cùng Phương Dự hai người, cuối cùng quái thanh quái khí nói một câu, "Cái gì mà ca ca, tôi xem là tình ca ca đi."

"Chị, chị không cần nói bậy! Em cùng Phương ca ca không phải như chị tưởng đâu!" Thu Thiên đỏ mặt, tuy rằng nói cực lực phản bác, nhưng cô thẹn thùng như vậy thật ra làm người khác càng tưởng tượng đến phương diện kia.

Phương Dự khinh thường cười nhạo, "Phụ nữ điên, đừng tưởng rằng tất cả mọi người đều giống cô đầu óc có bệnh, tiểu gia ta là người có nguyên tắc, mới không ra tay với vãn bối."

Thu Bạch Bạch dựa vào tường huýt sáo ra tiếng, bộ dáng muốn bao nhiêu không đứng đắn liền có bấy nhiêu không đứng đắn, "Lại là vãn bối, lại là ca ca, quan hệ nam nữa này thật là phức tạp nha, rốt cuộc là vãn bối hay là huynh muội, anh em đây? Ta sao không biết Thu Thiên em gái yêu dấu lại có thêm một người thân thích như vậy?"

"Chị, em..." Cô châm chọc làm khuôn mặt nhỏ của Thu Thiên trắng bệch, không còn lời gì để nói.

Phương Dự lạnh mặt, "Thu Bạch Bạch, lần trước thù một chân tiểu gia còn không báo, hôm nay cô lại mở miệng trào phúng Thu Thiên, có phải hay không khi dễ Phương Dự này ăn chay?" Hắn tức giận lên, toàn bộ trong phòng đều tràn ngập hương vị nóng bức.

Hiệu trưởng run rẩy uống trà không nói lời nào, chỉ xem diễn. Dù sao ba người bọn họ đã hoàn toàn bỏ qua tồn tại của ông, ông cũng mừng rỡ. Phương Dự ông đắc tội không nổi, mà cùng là hấp dẫn bớt một ít hỏa lực từ Thu Bạch Bạch đi.

"A ~ anh muốn thay Tiểu Bạch liên ra mặt nha." Thu Bạch Bạch không chút nào để ý cười, "Vậy tới nha, xem ai sợ ai? Ngày đó chỉ tặng anh một chân đoạn tử tuyệt tôn chân, có lẽ còn tiện nghi cho anh!"

Phương Dự đã tức giận cực điểm, cười lên, "Được, hôm nay đừng trách tôi phá bỏ quy cũ không đánh phụ nữ."

"Hừ, có thể làm anh bỏ đi quy củ, tôi thật đúng là vinh hạnh." Thu Bạch Bạch cảm thấy thật tốt, đã dọn xong tư thế ứng đối.

Hai người đối diện phát ra điện quang tóe lửa, khí thế mãnh liệt không ai nhường ai.

Phương Dự nhét cà vạt vào, lại vén ống tay áo lên, trên mặt ý cười tàn khốc mở rộng, "Không giáo huấn cô một chút, cô còn không biết trời cao đất rộng."

"Phương ca ca, không cần......"

"Thu Thiên, em đừng động!" Phương Dự hất tay Thu Thiên ra, từng bước tới gần Thu Bạch Bạch, nhìn bộ dáng không thèm để ý của đối phương, hỏa khí trong lòng hắn càng sâu. Hôm nay không làm giảm nhuệ khí của cô, hắn cũng không phải họ Phương!

Cửa văn phòng lại một lần nữa mở ra, lần này vang lên một thanh âm thật linh động, "Hôm nay phòng hiệu trưởng thật náo nhiệt nha, xem ra tôi tới đúng thời điểm rồi."

Ngữ điệu nhẹ nhàng hoạt bát, lúc này mà bắt đầu chiến tranh có vẻ không hợp.

Là Mạt Lị.

Phương Dự không quên Thu Bạch Bạch là bạn của Mạt Lị, hắn dừng bước, vốn dĩ không tính toán đánh Thu Bạch Bạch thật, chỉ là làm bộ để cô sợ hãi. Kết quả nha đầu này căn bản là không sợ, hắn cũng không đánh phụ nữ, còn nghĩ sẽ vỗ vỗ đầu Thu Bạch Bạch ra vẻ ý tứ một chút. Bây giờ Mạt Lị tới, cũng coi như hóa giải xấu hổ của hắn, bất quá trong mắt hắn lửa giận vẫn còn, sắc mặt thật đen.

"Hừ~" Thấy hắn vừa thấy Mạt Lị liền thối lui, Thu Bạch Bạch cảm thấy không thú vị, cô lười biếng một lần nữa dựa vào tường. Rồi phút chốc cô cứng lại thân mình, nhìn về phía Mạt Lị đang nhìn mình cười sáng lạng, kéo kéo khóe miệng, "Mạt Lị..."

Mạt Lị đi đến bên người cô, "Không phải nói chờ tớ đưa cậu lại đây sao? Bạch Bạch như thế nào lại đi trước đâu?"

"Ách, cái này......"

Từ lúc Thu Bạch Bạch bị thương, đều là do Mạt Lị chiếu cố cô, bao gồm đi WC đều là Mạt Lị đỡ cô đi. Vừa rồi nghe được tin hiệu trưởng muốn gặp mình, cô cũng không chờ Mạt Lị đang đi nhà ăn lấy cơm, mà chính mình một người nhảy một chân tới phòng hiệu trưởng.

Thu Bạch Bạch đối mặt Thu Thiên không nề hà, đối mặt Phương Dự mặt lạnh không sờn, nhưng đối mặt Mạt Lị, thì cô mất hết nhuệ khí... Cho dù là Mạt Lị đang cười, hơn nữa cười rất đẹp, nhưng cố tình làm người cảm thấy như có gió lạnh quét qua, phía sau ót phát lên một cỗ lạnh lẽo.

Mạt Lị cười cười, dùng chân chạm vào dưới mắt cá chân Thu Bạch Bạch, lực đạo không nặng, nhưng trán Thu Bạch Bạch chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh. Mạt Lị nghiêng đầu chớp mắt, "Ai nha, tớ còn tưởng rằng Thu Bạch Bạch chân đã tốt, bởi vì xem cậu chơi thực vui vẻ."

"Bà cô! Tớ sai rồi! Tớ sai rồi còn không được sao??" Tâm lý phòng tuyến Thu Bạch Bạch đã rơi mất, "Tớ không nên không đợi cậu, không nên đi loạn, tớ có tội!"

Mạt Lị vừa lòng duỗi tay sờ sờ đầu Thu Bạch Bạch, tươi cười điềm mỹ, "Bạch Bạch thật đúng là em bé ngoan."

Phương Dự hoảng hốt, tưởng rằng mình thấy lại được phúc hắc Phương Ý năm đó... Đó là người chị, lấy việc đùa bỡn em trai làm thú vui.