Mạt Lị chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ xuyên qua...... Ừ, cũng có lẽ là cô đã trùng sinh.
Lần này...... Cô vừa tốt nghiệp đại học lại một lần nữa trở về lúc mới vừa bắt đầu cao trung, đây là xuyên không hay là trùng sinh?
Cô mở mắt ra, vẫn là phòng bệnh xa hoa trắng tinh.
Tốt, cô không phải đang nằm mơ, một giấc mộng sẽ không kéo dài ba ngày, tuy rằng cô xảy ra tai nạn giao thông, nhưng không đâm đầu óc hỏng đến ngu ngốc, cho dù cô vì sao một lần tai nạn giao thông là có thể đâm cho cô xuyên qua thời không.
Ba ngày qua cô nỗ lực bình tĩnh hỏi thăm không ít chuyện từ bác sĩ, ví dụ như cô còn tên là Mạt Lị, chỉ là có thêm một cái họ, cô tên là Tiêu Mạt Lị, thân thể của cô vẫn là cô, lại càng thêm trẻ tuổi, năm nay cô sắp mười tám tuổi, đúng là đến tuổi học cao trung......
Lý Phi là bác sĩ chính trị bệnh cho cô, ông ta nói cha mẹ cô vì tai nạn giao thông qua đời, hiện tại nhà họ Tiêu chỉ còn lại một người duy nhất là cô...... Không, cô hẳn là còn có một người chú khác họ, nhưng ba ngày tới nay, không có bất kỳ ai tới thăm cô, bao gồm những người từng là bạn bè của chủ nhân thân thể này.
Lý Phi thật cẩn thận hỏi: "Tiêu tiểu thư còn nhớ chuyện gì không?"
Cô mờ mịt lắc đầu.
Ông ta thở dài, nghĩ thầm cô gái nhỏ đầu tiên là xảy ra tai nạn giao thông, sau lại đồng thời mất đi ba mẹ mà thống khổ, đại não không chịu nỗi tổn thương vật lý mà bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cô tình nguyện lựa chọn mất trí nhớ cũng không muốn nhớ lại.
Thực ra cô hoàn toàn không có khả năng có ký ức của "Tiêu Mạt Lị", chỉ là cô diễn xuất tốt không bị vạch trần thôi.
Bác sĩ dặn dò cô nghỉ ngơi thật tốt, mang theo ánh mắt thương hại đi ra ngoài.
Mạt Lị không có cảm giác gì, vốn dĩ cô chính là cô nhi từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện, thật vất vả dựa vào bản thân tự cố gắng tốt nghiệp đại học, tìm công việc không tệ, kết quả sống lại một lần nữa, cô vẫn không có ba mẹ, hơn nữa còn phải học lại cao trung một lần nữa......
Vì cái gì cô cũng không có cảm xúc đau lòng với ba mẹ, tha thứ cho cô vẫn là chưa từng gặp qua họ, đại khái cảm giác nhiều nhất là cô chiếm dụng khối thân thể này để sống sót mà cảm thấy thật xin lỗi.
Các cô trừ bỏ thân phận, gương mặt và tên đều giống nhau, có lẽ đây là chính mình trong thế giới song song, nghĩ như vậy cô trong lòng liền thoải mái không ít.
Ngay khi cô nỗ lực an ủi chính mình, cửa phòng bệnh lại mở ra, người tiến vào lúc này là một người đàn ông lạnh như băng.
Anh bề ngoài thoạt nhìn hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, một thân tây trang màu đen càng làm anh ưu nhã thành thục, tràn ngập hương vị cấm dục, đôi mắt thâm thúy như hàn đàm, ánh mắt không có nữa phần dao động phập phồng, gương mặt rõ ràng góc cạnh, ngũ quan tinh xảo hoàn mỹ tựa như được thượng đế điêu khắc ra, hơi thở lạnh lùng cao ngạo tùy thời lộ ra hàn ý trong ánh mắt sâu thẳm, người đàn ông này có gương mặt làm người ta điên cuồng, cũng làm người ta muốn nhìn rồi lại không dám nhìn, một thân khí thế nhìn thôi đã thấy sợ hãi.
Một người đàn ông nguy hiểm.
Mạt Lị ngây ngốc nhìn anh một đường đi tới trước giường, đầu có chút mơ hồ.
"Tiêu Mạt Lị" Anh gọi tên cô, thanh âm trầm thấp không mang theo nửa phần cảm xúc.
"Hả"
Cô nhìn anh, trong mắt hoàn toàn xa lạ.
Bác sĩ nói cô mất trí nhớ, không thể chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Cũng thật phiền toái.
Anh nhíu mày, chậm rãi nói: "Tôi là Đường Nhiễm Mặc, là...... chú cháu."
Nói đến hai chữ cuối cùng, trong lời nói của anh lộ ra một chút ý tứ không tình nguyện.
"Chú?" Cô nghiêng đầu không xác định kêu một câu.
Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp thoạt nhìn đặc biệt đáng yêu.
Trên người Tiêu Mạt Lị trước kia sẽ không lộ ra biểu tình này, một cô gái kiêu ngạo ương ngạnh, như thế nào sẽ có ánh mắt sạch sẽ như thế chứ?
Đường Nhiễm Mặc thấy cô lại phiền muộn, anh nhàn nhạt nhìn cô liếc mắt một cái, thanh âm hừ nhẹ phát ra ý vị không rõ nói: "Đây vẫn là lần đầu tiên cháu gọi tôi là chú."
Cô không hiểu hỏi: "Vì sao trước kia cháu không gọi là chú?"
"Bởi vì cháu chán ghét tôi."
"Chú là người tốt, cháu mới không chán ghét chú."
Trong cuộc đời lần đầu tiên được treo thẻ bài người tốt.
Anh trong chốc lát ngơ ngẩn, tâm tình có chút vi diệu: "Cháu nói tôi là người tốt?"
"Chẳng lẽ chú không phải tới đón cháu về nhà sao?" Cô ngọt ngào cười, trong mắt như có ánh mặt trời rực rỡ lấp lánh: "Chú là người đầu tiền tới bệnh viện thăm cháu, cho nên chú là người tốt."
"...... A" Môi mỏng của anh nhẹ giương lên, cô ngây thơ như vậy không biết anh nên vui vẻ hay vẫn là châm chọc.
Trên đường từ nước Mỹ trở về anh ngồi máy bay mười mấy giờ, luôn nghĩ tới cô bởi vì mất đi ba mẹ mà trở nên cuồng loạn, cũng nghĩ tới cô trước sau như một chán ghét anh sẽ không muốn cùng anh có tiếp xúc, duy chỉ không nghĩ tới trường hợp bọn họ gặp nhau sẽ bình tĩnh như thế.
Cô mỉm cười, ôn hòa, nhẹ giọng nói chuyện, tò mò nhìn anh, cô từ một đại tiểu thư chua ngoa biến thành Tiểu Bạch thỏ.
Tiêu Mạt Lị thay đổi, anh lại có loại trực giác mãnh liệt, cô so với trước kia sẽ càng khó đối phó