"Tin nóng, tin nóng đây!!!!" Ngũ Hoa hấp tấp chạy vào phòng làm việc của tổ mình. Khối thịt mỡ trên mặt thiếu chút nữa cười ra nếp gấp, "Các người nói thử xem, tôi vừa thấy gì trong WC? Ai u má ơi, buồn cười chết mất thôi!"
"Có gì mà làm ghê vậy, cô thấy quỷ sao?" Tiểu Trà bị làm cho hoảng sợ, tức giận hỏi.
Ngũ Hoa đoạt lấy khoai lát trong tay Cái Lẩu, vừa ăn vừa kể lại: "Thấy quỷ có gì lạ? Tôi thấy La hán quả cùng đám thuộc hạ trong tổ quét dọn WC, giám đốc Du ở bên cạnh giám sát. Đó mới lạ chuyện lạ hiếm gặp đó!"
La hán quả là biệt hiệu của La Hãn Quốc, đến nỗi thuộc hạ tổ b của hắn cũng bị mọi người ở phía trước chữ b thêm vào chữ s*. Điều này chứng minh mọi người đều ghét luôn cả tổ của hắn.
* sb có nghĩa là "ngu ngốc" (sb = 傻屄, 傻 đọc là sọa, nghĩa là ngu xuẩn)
"Cái gì?" Tiểu Trà với Cái Lẩu đều không tưởng tượng được, mở to hai mắt nhìn. La Hãn Quốc có tiếng là vua nịn nọt, thường xuyên nịn đến giám đốc Du vui vẻ ra mặt, sao bỗng dưng lại bị phạt quét dọn WC?
"Ngũ Hoa, không phải cô hoa mắt đó chứ?"
"Lừa các người làm gì? Tôi còn chụp cả ảnh lại, định share cho mỗi người một tấm, không tin thì xem này!" Ngũ Hoa đem điện thoại ra làm bằng chứng.
Mọi người tò mò vây lại xem, vừa thấy hình tức khắc liền cười ầm lên.
"Ha ha ha ha ha......Thật sự không tin nổi mà! Đám người sb thật sự đi quét dọn WC a! Sau này không thể gọi bọn họ tổ sb nữa rồi, phải sửa lại gọi tổ WC mới đúng!"
"Vậy tên La hán quả kia nên gọi là sở trường? La sở trường! Ha ha ha ha ha.....chị Ngô Song....." Cái Lẩu đang cười sảng khoái, bỗng nhiên thấy Ngô Song đi tới, lập tức ngưng cười.
"Chào chị Ngô Song!" Ngũ Hoa với Tiểu Trà cũng ngưng cười theo, khoé mắt còn đọng lại ít nước mắt vì khi nãy cười ra nước mắt luôn.
Ngô Song quét mắt một vòng ba người, hỏi: "Cười cái gì?"
Ngũ Hoa không cần che che giấu giấu, nhanh chóng đem điện thoại đến đưa cho Ngô Song xem, "Báo cáo chị Ngô Song, tôi mới nhìn thấy giám đốc Du phạt tổ sb dọn WC. Đây là ảnh tôi chụp lại, mời chị xem qua!" Nói xong, bắt đầu không nhịn được mà cười trộm.
Ngô Song biết tính cách của ba cô gái này, nên không trách bọn họ, nhưng đối với chuyện của La Hãn Quốc thì không có hứng thú, chỉ nhắc nhở vài câu: "Đừng cười nhiều như vậy, không nên vui sướиɠ khi người khác gặp hoạ, có câu cười người hôm trước hôm sau người cười."
Lời nói của Ngô Song lập tức thức tỉnh mọi người, thân là tổ viên tinh anh của tổ kế hoạch a, ngày thường đám Ngũ Hoa các cô hay hi hi ha ha, nhưng tính giác ngộ phải có.
Tất cả mọi người đều biết, ngày thường giám đốc Du có tiếng là một con hổ mặt cười. Nếu muốn phạt người khác cũng mỉm cười tủm tỉm mà đem người gọi vào văn phòng, thao thao bất tuyệt giảng một tràn đạo lý. Cuối cùng âm thầm mà trừ tiền lương của bọn họ. Ngoài mặt vẫn duy trì cho mình hình tượng giám đốc thân thiện dễ gần.
Nhưng hôm nay lão nổi trận lôi đình, phạt người tổ b đi quét dọn WC, còn tự mình giám sát. Có thể thấy được cơn tức lớn đến mức nào. Không chừng còn có thể liên lụy người vô tội chứ không đùa.
"Tôi biết rồi chị Ngô Song, tôi sẽ lập tức xoá mấy tấm ảnh này." Ngũ Hoa nhanh tay xoá hết ảnh chụp, sợ người tiếp theo quét dọn WC sẽ là mình.
"Ừ, đến giờ nghỉ trưa rồi, đi ăn cơm trưa đi." Nói xong, Ngô Song liền rời khỏi.
"Chờ một chút!"
"Còn chuyện gì nữa sao?" Ngô Song hỏi.
Chỉ thấy ba người đưa mắt ra hiệu cho nhau, cuối cùng Ngũ Hoa đứng dậy, hỏi: "Chị Ngô Song, chị muốn đến nhà ăn sao?"
"Ừm."
"Đi một mình sao?"
"Ừm." Diêu Thiên Thiên vừa mới bị gọi đi công tác bên ngoài, tạm thời không thể về kịp giờ cơm trưa.
"Hay là chúng ta cùng đi?"
Ngô Song có chút lạ lẫm, tuy rằng mọi người là đồng nghiệp làm cùng một tổ, nhưng cô rất ít khi đi ăn cơm cùng với họ. Có lẽ vì mình đã già rồi, không hợp với những người trẻ tuổi này chăng? Cô chưa từng nghĩ đến muốn cùng các cô gái này ăn cơm. Mà cơ hồ bọn họ cũng không nghĩ sẽ ăn cơm cùng Ngô Song, giống như giữa cấp trên và cấp dưới luôn có một khoảng cách, chưa từng vượt qua.
Thế nhưng hôm nay, ba cô gái này chủ động đưa ra lời mời, không biết trong hồ lô có bán dược gì*?
*Ý chỉ sự nghi ngờ. Ở đây NS nghi ngờ bọn NH chỉ đơn thuần là mời đi ăn chung hay còn mục đích nào khác.
Trầm ngâm một lúc, trước ánh mắt mong đợi của ba người kia, Ngô Song đành gật đầu, "Cùng nhau đi."
"Tôi cũng đi." thu gọn hết các thứ trên bàn, Phi Đao đứng lên, vẻ mặt so với ba cô gái kia tự nhiên hơn nhiều.
"Đi thôi." Ngô Song dẫn đầu xoay người, tất cả mọi người đều vui vẻ đi theo phía sau, cùng đi đến nhà ăn dưới lầu dành cho công nhân.
Trên đường đi đến nhà ăn, vẫn có rất nhiều ánh mắt không mấy thiện ý dành cho Ngô Song. Nhưng ngại phía sau cô còn có đám thuộc hạ, ít nhất không xảy ra tình huống như buổi sáng gặp phải La Hãn Quốc.
Từng người một chọn đồ ăn, tìm một cái bàn tròn ngồi xuống, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.
Ngũ Hoa là người hay nói, tất nhiên bây giờ cũng không ngoại lệ, cô mở miệng đầu tiên, cảm thán nói: "Hôm nay là ngày lành, tổ chúng ta hiếm khi ăn chung với nhau như vậy, đáng tiếc thiếu một người. Tiểu tử Đĩa bay này xin nghĩ không đúng lúc mà."
"Lại nói khoảng thời gian trước Đĩa bay cứ dở dở ươn ươn. Ngày đó tôi còn cố ý hỏi cậu ấy làm sao vậy, cậu ấy nói mình bị bệnh, tôi hỏi bệnh gì, cậu ấy nói bệnh tương tư, thật không đứng đắn gì cả." Tiểu Trà nói.
Mặt Cái Lẩu bỗng nhiên nghiêm túc lại: "Nói không chừng cậu ấy thật sự bị bệnh đó. Trước kia tôi từng xem qua tướng số, có nói đàm ông lớn lên xinh đẹp, cười hì hì suốt ngày, quả thật là có bệnh, không biết chừng còn là bệnh nan y!"
"Không phải chứ, chẳng lẽ Đĩa bay bị bệnh thật sao? Bệnh gì vậy ta, không phải là....."
"Là bệnh tâm thần."
Đang lúc trò chuyện náo nhiệt, bỗng vang lên một giọng nói nhàn nhạt, cả bàn ăn đều ngẩn cả người, đem ánh mắt nhìn đến nơi phát ra giọng nói kia, Ngô Song. Ngay cả Phi Đao trầm tĩnh ít nói, giờ phút này hiện ra chút kinh ngạc trên mặt.
Chính Ngô Song cũng ngây ngẩn cả người, cô thật không tưởng tượng nổi mình lại đi nói chuyện phiếm với đám người trẻ tuổi này. Chỉ là nghĩ trong lòng, thế nhưng đã nhanh chóng nói ra miệng.
Sau ba giây đứng hình, Ngũ Hoa dẫn đầu bật cười ra tiếng: "Ha ha ha ha, chị Ngô Song, chị thật có khiếu hài hước, ha ha ha ha!" Sau đó mọi người cũng nở nụ cười theo.
"Chị Ngô Song, chị cũng biết nói đùa như vậy, tôi vẫn luôn cho rằng chị rất nghiêm túc."
"Ha ha ha, tôi cũng nghĩ chắc Đĩa bay bị bệnh tâm thần thật."
Vẻ mặt Ngô Song bất đắc dĩ, nhìn Phi Đao: "Buồn cười thật sao?"
Phi Đao suy nghĩ, sau đó nghiêm túc gật đầu.
Thật sự Ngô Song cũng không biết tại sao mọi người cảm thấy lời nói của cô buồn cười, rõ ràng cô cảm thấy Phương Thiếu Tắc bị tâm thần mà.
Nếu không có bệnh, đường đường là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Phương Tín, vì sao lại muốn chạy đến công ty nhỏ này thực tập? Nếu không có có bệnh, một người trẻ mới có 23 tuổi, sao lại quấn lấy lão bà 30 tuổi không buông? Nếu không có bệnh, hắn có thể đi tìm những cô gái trẻ tuổi phóng túng, sao lại cố tình hôn cô làm gì?
Đủ loại dấu hiệu cho thấy, Phương Thiếu Tắc có bệnh, bệnh thật sự nặng! Nhưng mọi người không biết giờ phút này trong đầu Ngô Song đang nghĩ cái gì. Ở trong mắt mọi người, tổ trưởng nghiêm túc của bọn họ đang dần trở nên hoà đồng hơn.
Cô bắt đầu đồng ý để mọi người gọi mình là chị Ngô Song, bắt đầu dùng smartphone, dùng mạng xã hội, bắt đầu lo lắng cho mọi người trong tổ bị giám đốc Du trách phạt, còn có ý tốt nhắc nhở mọi người. Thậm chí còn cùng bọn họ ăn cơm, nói đùa.
Thật ra, trong mắt các thành viên tổ a, Ngô Song vẫn là một người lãnh đạo, cô làm việc công chính, có thực lực. So với người bên tổ b kia (nói La Hãn Quốc), suốt ngày chỉ biết đoạt công lao của thuộc hạ thì bị cô bỏ xa mấy con phố.
Huống chi, Ngô Song còn xinh đẹp, đừng nói là ở công ty nhỏ này, ngay cả trong tập đoàn Phương Tín cũng không tìm ra một người tài mạo song toàn như cô. Còn không dựa vào quy tắc ngầm đi lên, tuyệt đối là tìm không thấy!
Ngô Song không biết, thật lòng đám thuộc hạ sùng bái cô, xem cô như nữ thần vậy.
Bây giờ, bỗng nhiên nữ thần trở nên thân thiện với bọn họ như vậy, còn giao lưu với họ ngoài giờ làm việc. Khỏi phải nói bọn họ vui cỡ nào.
Mặc kệ chuyện Vương Trường Tuấn, mặc kệ những chuyện đồn đại vớ vẩn, ở tổ kế hoạch a này, không ai hoài nghi nhân phẩm Ngô Song cả. Trước đây đã không, hiện tại lại càng không!
"Chị Ngô Song, thật ra hôm nay chúng tôi mời chị ăn cơm là có nguyên nhân." Ngũ Hoa cười đủ rồi, bắt đầu nói thật với Ngô Song.
"Nguyên nhân gì?" Ngô Song hỏi.
"Không phải vì chuyện tên La hán quả nói xấu sau lưng chị sao? Tan làm ngày hôm qua, tôi còn nghe được mấy tổ viên tổ sb đứng ngoài cửa nói chuyện, nói các thành viên tổ a chúng ta không đoàn kết, ăn cơm cũng không ăn chung với nhau. Còn nói chúng tôi đều sợ chị, xa lánh chị, thật làm tôi tức muốn chết!"
"Cũng đúng lúc, tôi với Ngũ Hoa cùng nhau ra về, vừa lúc nghe được, thật tức chết chúng tôi mà. Sao bọn họ có thể bịa đặt như vậy? Thật quá đáng!" Tiểu Trà liên tục gật đầu.
"Cho nên buổi tối chúng tôi có thảo luận, quyết định tìm chị cùng ăn cơm, chứng minh cho mọi người thấy là đám người tổ sb bịa chuyện, tổ chúng ta thật sự đoàn kết. Chúng tôi sẽ không tin lời Vương Trường Tuấn nói đâu, trước kia chị của Cái Lẩu có ở chung khu nhà đại học với hắn, hắn ở đại học nɠɵạı ŧìиɧ với một đống các cô gái chung ký túc xá, toàn trường đều biết, hắn dám nói thật sao?"
"Đúng đúng đúng, chị tôi học cùng trường với hắn. Vương Trường Tuấn một phòng ngủ chung với tám cô nữa kìa!" Cái Lẩu gật đầu như giã tỏi.
Ngô Song thực khϊếp sợ, không phải vì tật phong lưu của Vương Trường Tuấn trước kia, mà bởi vì thuộc hạ tổ kế hoạch a của cô. Bọn họ tin tưởng cô như vậy, thật sự cô chưa từng nghĩ đến.
Giờ phút này nhìn bọn họ như ấu trĩ, hành vi xúc động, nhưng đều xuất phát từ nội tâm, chân thành quan tâm tới Ngô Song. Thậm chí làm cho người luôn luôn lạnh nhạt như cô cũng cảm động đến mức nói không nên lời.
Sửng sốt hồi lâu, Ngô Song khó khăn mở miệng: "Thật ra mọi người không cần...."
"Ôi xem nào, không phải bạn gái cũ của tôi đây sao?" Giọng nói vừa phát ra đã làm cô chán ghét, lập tức cắt ngang sự cảm động của Ngô Song.
Nhìn theo hướng phát ra giọng nói này, lập tức, mọi người ở đó liền bốc lên hừng hực lửa giận. Vương Trường Tuấn, chính là tên cặn bã này!
___ ___...___ ___