Mọi người đều chìm vào im lặng... Một lúc sau, Cố Duệ yếu ớt nói: “Vừa mới cập kê? Ý ông là ta mới mười lăm tuổi? Trẻ như vậy sao?”
Giọng điệu này... vui mừng, như muốn nói rằng: “Cái bị thịt này xem ra cũng có chỗ tốt. Ít nhất là còn trẻ!”
Ấy...
Sao cô chỉ chú ý đến điểm này thôi vậy? Phụ nữ đều khó hiểu như vậy sao?
Tên đầu trọc liếc mắt xem thường: “Lúc cô ngất xỉu, ta đã sờ xương của cô. Tuy rằng cô xấu xí, vàng vọt xanh xao nhưng đúng là còn rất nhỏ...”
“Mười lăm tuổi đã có thể sinh con rồi...” tên đầu trọc hừ nhẹ, sau đó hỏi Lư Dịch Chi: “Việc điều tra thi thể kia sao rồi?”
Lư Dịch Chi gật đầu: “Mấy người muốn ăn rồi đến nhìn hay là nhìn xong rồi mới ăn?”
Ấy, điều này còn cần phải xem xét sao?
Đương nhiên là...
“Thi thể có gớm lắm không?” Cố Duệ hỏi.
“Không gớm lắm.” Lư Dịch Chi trả lời.
“Vậy ăn xong rồi đi xem.”
Ủa, không phải xem xong rồi ăn sao?
“Lúc cá vừa lấy khỏi nồi là lúc ngon nhất.” Lý Đại Hùng ăn ý trả lời.
“Vậy sao còn hỏi...”
“Lỡ như thi thể kia trông quá gớm ghiếc làm bọn ta mới ăn xong phải ói hết ra. Vậy thì tiếc quá!”
“Được rồi, Đại Hùng! Ngươi đã thành công làm chúng tôi cảm thấy ghê tởm.”
Cố Duệ: “Ngươi có thể nuốt lại mà.”
“Cô cũng rất lợi hại đó, cô gái à.”
Cuối cùng cả bọn vẫn quyết định không ăn, đem con cá bỏ lại trong nồi.
Không bao lâu sau...
Tổ hợp hai thanh niên thành công làm người khác cảm thấy buồn nôn cùng nhóm người đi đến phòng giữ xác ở nha môn.
Lý Đại Hùng, Cố Duệ, tên đầu trọc, ba người đứng ở ba góc của thi thể.
Cố Duệ nhìn thi thể nữ ở trên bàn... Một lúc lâu sau, cô nhìn về phía Lư Dịch Chi nói: “Người của Đại lý tự các anh đều nói chuyện súc tích vậy sao?”
Cái xác này bị hư thối đến mức không thể nhìn ra hình dạng ban đầu, đến từ “ghê tởm” cũng không đủ diễn tả hết thứ đang ở trước mặt cô đây.
Thế mà anh ta còn bảo là không ghê tởm lắm.
Lư Dịch Chi bình tĩnh nói: “Đối với ta, người chết mà vẫn có thể giữ được giọng nói, dáng vẻ xinh đẹp như lúc trước, cái dạng này mới khiến ta cảm thấy khó chịu. Còn như thế này... ta lại cảm thấy khá tốt ấy chứ.”
Cố Duệ: Đó là vì thế giới này không có phần mềm photoshop để có thể chỉnh sửa hình ảnh.
Nhớ đến pháp y ở thời hiện đại, cô cảm thấy thật xoắn xuýt.
“Nhưng mà Đại Hùng, không phải ngươi bảo người này mới chết tầm bốn, năm ngày sao? Ta thấy thi thể này...”
Cố Duệ nhìn tình trạng thối rữa của thi thể, thầm nghĩ: “Thối rữa đến mức độ này, khả năng là đã chết hơn nửa tháng, nếu không thì trừ khi là trường hợp đặc biệt.”
Lý Đại Hùng sờ mũi, hắn sợ bị mất mặt trước mặt đám người Thanh Vũ: “Không sai đâu. Chắc chắc là bốn, năm ngày... Tử khí trên người cô ta không thể nào lừa ta được.”
Tử khí? Bốn người Thanh Vũ đều là người của Đại lý tự, ai cũng có sở trường riêng. Ví dụ như Thanh Vũ có võ công cao nhất, là người thiện chiến nhất. Mà ba người còn lại, người thì am hiểu truy tung (*), người thì am hiểu nghiệm xác, người thì am hiểu về những thứ bàng môn tà đạo.
Am hiểu nghiệm xác chính là phương pháp pháp y, còn tử khí thì thuộc về sở trường của đạo môn.
Hai bên đều rất tự tin vào năng lực của bản thân, anh chàng đứng trước mặt liếc Lý Đại Hùng, nói: “Tình trạng hư thối của thi thể rất nghiêm trọng. Mức độ hư thối này cần ít nhất nửa tháng mới có thể hình thành.”
“Bốn, năm ngày.”
“Nửa tháng.”
“Hai người ra ngoài sống mái với nhau một trận đi, đến khi nào có một người ngã xuống thì hãy vào lại.”
“Giả thuyết của hai người đều đúng.” Lư Dịch Chi liếc nhìn hai người.
Cả hai đều sửng sốt.
Người sau suy ngẫm một lát rồi nói: “Nếu ngâm trong nước... Sau đó đặt ở một nơi khá nóng bức, quá trình phân hủy sẽ được đẩy nhanh.”
Mùa này làm gì có nơi nào nóng nữa đâu? Lúc này đang là cuối thu mát mẻ mà.
“Có thể tự tạo ra.”
Tự tạo sao? Đốt lò?
Không thể tưởng tượng nổi, sau khi gϊếŧ cô gái này, hung thủ còn đặt cô ta gần một cái lò được đốt nóng để thúc đẩy quá trình phân hủy xác của cô ta diễn ra nhanh hơn.
Nhà họ Xa có một nơi như vậy sao?
“Đúng rồi, sao cô ta không có quần áo?” Cố Duệ đột nhiên hỏi.
Đám đàn ông đang có mặt đều nghĩ thầm: “Bọn ta còn ngại nói chuyện này ra trước mặt cô. Không ngờ cô đã chủ động nói ra. Thật là biết quan tâm nha!”
Nhưng nếu Cố Duệ đã không kiêng dè, hơn nữa tuổi còn nhỏ, lại...
Dù sao ngay từ đầu tên đầu trọc cũng không xem cô như người bình thường – phụ nữ làm nghề mò vàng, không có mấy ai là kiều nữ đâu.
“Bị xâm hại?” Anh ta như có điều suy nghĩ, nói.
Lư Dịch Chi nhíu mày, loại tình huống của thi thể này căn bản rất khó tra ra có bị xâm hại hay không – Đại Đường không có giải phẫu học.
Nhưng anh ta cũng cho rằng, nếu một người phụ nữ bị cởϊ qυầи áo thì khả năng cao là bị...
“Sao suy nghĩ của mấy người lại bẩn thỉu như vậy?” Cô gái nào đó tỏ vẻ bản thân rất ngây thơ, trong sáng, không hiểu những người này đang nói gì.
Đám đàn ông có mặt ở đấy: “...”
“Cởϊ qυầи áo chưa chắc là để che giấu điều gì đó.”
Lư Dịch Chi nhìn kỹ thi thể kia.
“Người chết ở nhà họ Xa có hai loại. Một là người bên ngoài, hai là người nhà họ Xa. Nếu là người ở bên ngoài thì mặc kệ chết như thế nào, người có quan hệ thân thiết với người này rất dễ tìm tới cửa nhà họ Xa và nhà họ Xa sẽ không giữ cái xác trong nhà lâu như vậy. Hơn nữa nếu người chết là người bên ngoài thì rất dễ xử lý cái xác, không cần thiết phải giữ lại trong nhà.”
Cố Duệ gật đầu: “Nhiều tên tội phạm đều có chung một tâm lý: Người ở bên ngoài thì ném ra bên ngoài, người ở trong nhà thì đem giấu ở trong nhà. Bọn chúng đều muốn khống chế manh mối liên quan đến bản thân và đẩy nó ra khỏi phạm vi liên quan đến bản thân.”
Ở hiện đại, có rất nhiều người gϊếŧ người thân, bạn bè của mình rồi giấu xác ở trong nhà hoặc là nơi quen thuộc với mình nhất. Còn đối với những người không thân quen thì phần lớn hung thủ sẽ lựa chọn vứt xác. Có rất ít trường hợp đem thi thể của một người xa lạ giấu trong nhà.
Đương nhiên, điều này chưa chắc là đúng hoàn toàn, nhưng tại cổ đại, một gia đình giàu có như thế này chính là một góc của thế giới. Trong nhà họ Xa có người chết, nếu có thể giữ lại nhiều ngày như vậy... khả năng là người bên ngoài rất thấp.
Vậy chỉ có thể là người ở bên trong.
Đối với những lời này của Cố Duệ, dù những người cổ đại ở đây nghe không quen nhưng cũng có thể hiểu được ý cô muốn nói. Bọn họ đều cảm thấy đúng là như thế.
Chỉ là, lời nói này đáng lẽ nên phát ra từ miệng của một người lão luyện, lăn lộn nhiều năm trong hình ngục.
Người này sao mà...
“Người bên trong cũng phân ra làm hai loại: chủ nhân và tôi tớ. Những chủ nhân của nhà họ Xa đều có mặt, trừ một người đã mất là vợ của Xa Văn Long. Ta đã kiểm tra thi thể của bà ta, không có vấn đề gì. Vậy... chỉ có thể là tôi tớ.”
Ở trong các gia đình giàu có, dù có chết mấy tôi tớ cũng không tính là chuyện gì to tát. Nhưng người này đường đường là Đại lý tự khanh, anh ta điều tra rất nghiêm túc.
“Lúc trước chúng tôi đã điều tra rồi, tra được hai tên sai vặt nhà họ Xa mang thi thể này rời khỏi nhà họ Xa, chôn ở rừng trúc phía đông ngoại thành. Vì không dám rút dây động rừng nên chúng tôi chỉ mang thi thể này về đây. Ngay từ đầu, cô ta đã không có quần áo.” Tùy tùng của Đại lý tự lên tiếng.
“Giả thuyết rằng cô ta không bị xâm hại, như vậy cởϊ qυầи áo không phải vì bản thân cô ta có gì đó, mà vì quần áo sẽ làm lộ thân phận của cô ta.”
Ví dụ như...
“Thị nữ.”
Cố Duệ và Lư Dịch Chi liếc nhìn nhau.
“Đi điều tra xem nhà họ Xa có thị nữ nào mất tích không, và kiểm tra xem cô ta là người hầu hạ của ai...”
Về cơ bản... Ba vị chủ nhân của nhà họ Xa đều có vấn đề.
Đây là trực giác.
“Xong rồi. Ở đây không có chuyện của chúng ta nữa... Thu dọn rồi trở về ăn cá nào.”
“Vâng, sư phụ.”
Hai thầy trò làm lơ luôn những người ở bên cạnh. Đương nhiên, Cố Duệ quay về khách điếm với hai người này, nhưng...
Lư Dịch Chi cũng đi cùng.
Cái này cũng không có vấn đề gì... Cho đến khi anh ta đi theo tới khách điếm.
Vậy thì không thể nhịn được rồi!
Cố Duệ nhíu mày. Lý Đại Hùng thì trực tiếp hỏi: “Anh theo bọn ta đến đây làm gì?”
Lư Dịch Chi không nói gì. Thanh Vũ hừ lạnh: “Bọn ta cũng ở đây. Hơn nữa, khách điếm này cũng nằm trong số sản nghiệp nhà họ Lư.”
Ấy, thật xấu hổ mà.
Lý Đại Hùng im lặng, tên đầu trọc mở miệng nói: “Thế có thể giảm giá không?”
Cố Duệ: “Hỏi hay lắm!”
...
Đêm khuya tĩnh lặng. Rửa mặt xong, Cố Duệ nằm lên giường. Nằm yên một hồi lâu, cô thò tay vào cổ áo, móc thứ đang đeo trên cổ ra.
Ngón tay cô vuốt nhẹ. Rồi cô nắm chặt lấy nó và nhắm mắt lại.
Ngoài cửa sổ, gió lạnh thổi từng cơn, trời dần về khuya. Hô hấp của cô trở nên đều đặn...
Cô ta ngủ rồi sao?
Ngủ rồi.
Ngoài cửa sổ, trên mái hiên, đột nhiên xuất hiện một bóng đen dán vào cửa sổ như một con thằn lằn, chờ một hồi, rồi dùng một lưỡi đao màu bạc cạy cửa sổ ra. Gió lạnh thổi vào phòng, kẻ đó cũng tiến vào trong...
Hắn ta nhẹ nhàng đáp xuống đất, sau đó bước đến trước giường Cố Duệ.
Hắn ta có thể nhìn thấy một cô gái trông như một con khỉ đang ôm chăn nằm nghiêng. Dáng ngủ thật khiếm nhã. Đúng là một cô gái nhà quê.
Ông ta nhìn Cố Duệ chằm chằm một lúc lâu rồi giơ lưỡi đao sắc bén và lạnh lẽo kia lên...
Hướng ngay tim Cố Duệ mà đâm đến...
Bộp!
Bỗng nhiên có một cái chân vươn ra từ gầm giường và đá vào cẳng chân của ông ta.
Đòn tấn công xảy ra trong chớp mắt, nhưng thân thủ của tên này rất tốt. Lúc cẳng chân bị đá trúng, ánh mắt ông ta chợt lóe lên, thân thể tựa như cáo đêm lui nhanh về phía sau để tránh né, đao trong tay quét ngang qua. Lý Đại Hùng vừa rời khỏi gầm giường thì thấy trong tay đối phương có đao, lập tức hoảng sợ. Hắn ta khom lưng lăn tại chỗ rồi bắn lên!
Nhưng phản ứng của tên kia rất nhanh. Hắn ta nghiêng mình sang một bên, lướt đao về phía cổ của Lý Đại Hùng.
Rất nhanh, rất chuẩn, thật đáng sợ!
Lúc này Cố Duệ đã mở mắt ra. Mắt thấy Lý Đại Hùng vừa bắn lên lại đem cổ mình “dâng” tới lưỡi đao của tên kia, mắt cô trợn lên...
Rầm!
Cửa phòng bị đá văng ra. Thanh Vũ vọt vào và rút hoành đao ra.
Keng!
Hai lưỡi đao va vào nhau, ánh sáng màu bạc kia làm căn phòng sáng lên, cũng giúp Cố Duệ nhìn thấy dáng người gầy yếu nhưng rất khỏe mạnh của tên kia. Động tác của hắn ta rất nhanh nhẹn, có thể đánh ngang tay với một người có võ công lợi hại như Thanh Vũ. Bóng của lưỡi đao vừa nhanh vừa mạnh dọa Lý Đại Hùng sợ tới rụt người lại bên cạnh Cố Duệ.
“Này này, dù sao ngươi cũng là đàn ông con trai đấy!”
Cố Duệ đá Lý Đại Hùng xuống giường.
Lý Đại Hùng lăn một vòng rồi cầm một chiếc ghế lên...
Thái Sơn Áp Đỉnh!
Lợi thế của Lý Đại Hùng là đối phó với đám yêu ma, nếu không cũng chỉ là một tên có sức mạnh hơi người mà thôi, không thể nào là đối thủ của tên sát thủ lợi hại kia được. Nhưng có Thanh Vũ có thể đánh bại tên đó, nên hắn ta cũng xem như có tác dụng thêu hoa trên gấm.
Chỉ là... độ chính xác...
Rầm!
Chậu hoa bị đập bể.
Thanh Vũ: “Khốn khϊếp, sao ngươi có thể ném lệch tới mức đó hả?”
***
(*) Truy tung: theo dõi, lần theo dấu vết.