Cô hít sâu một hơi, thản nhiên nói vào điện thoại:
“Vậy còn tin tốt thì sao?”
“Tin tốt là đoàn phim của đài Giang Hòa gửi mail, đã chọn em đóng nữ chính, nghe nói là do đạo diễn cảm thấy em không tồi, hơn nữa Giang Dần cũng đề cử em, chị còn giảm mức thù lao của em xuống mức thấp nhất có thể, nhà sản xuất mới đồng ý, đợi khoảng một tuần nữa bộ phim em hiện đang quay đóng máy, lúc đó sẽ đi ăn một bữa cơm với bên đội chế tác phim, tiện thể xem lại hợp đồng cần chỉnh sửa gì luôn không, cụ thể như thế nào chị sẽ trao đổi với bên đoàn phim rồi sẽ báo em biết.”
Chị Lưu nghiêm túc nói.
Tô San không có ý kiến gì, chỉ hơi tò mò:
“Vậy Mục Dao thì sao?”
Dứt lời, chị Lưu ở đầu bên kia cười trào phúng:
“Cô ta sao? Cô ta là kiểu được nước lấn tới đòi thù lao một tập 60 vạn, Dương Chỉ người ta giờ mới có 55 vạn một tập, cô ta có năng lực gì chứ, một bộ phim trả thù lao cho Giang Dần đã mất sáu ngàn vạn, còn bao nhiêu mà trả cho cô ta nhiều như vậy.”
Chị Lưu lại tiếp tục:
“Bên chỗ Lý Tuyết thì lại đang bị scandal, mấy nữ diễn viên khác thì biểu hiện cũng thường thường không nổi bật, nghe nói là vốn dĩ bên họ quyết định chọn Trương Lật, nhưng do Giang Dần lại đề cử em, đạo diễn cũng cảm thấy hai người tụi em ngoại hình khá xứng đôi, cân nhắc một hồi quyết định chọn em.”
Chị Lưu nói chuyện này ngầm ý tứ là đến lúc đó chuyện lăng xê couple để quảng bá phim là không thể tránh được, nhưng Tô San hiếu kỳ là, Giang Dần kia sao tự nhiên tốt bụng đề cử cô?
“Kịch bản đã chị nhận được chưa? Trong kịch bản có cảnh diễn thân mật gì đó không?”
Nói xong, chị Lưu đầu bên kia nghiêm túc nói:
“Chị cũng vừa mới nhận được kịch bản, nhìn sơ sơ thì không có cảnh diễn thân mật gì, chỉ có một cảnh hôn trán, mai chị qua chỗ em.”
Nghe vậy, Tô San ho nhẹ một tiếng, nói vào di động:
“Ngày mai?”
Nghĩ đến ngày mai còn phải đóng cảnh hôn, cô lại cảm thấy cảm xúc nặng nề.
“Bộ phim kia của đài Giang Hòa sẽ khởi quay vào tháng sau, chờ đến lúc bộ phim này đóng máy chị chắc phải tìm cho em một thầy dạy võ thuật để tập luyện một chút, tại bộ phim kia có khá nhiều cảnh võ thuật, em thì lại là lần đầu tiên đóng phim kiểu này, cho nên cần phải chuẩn bị kỹ một chút, mai chị qua đưa kịch bản cho em, việc quay phim của em bên đó vẫn thuận lợi chứ hả?”
Chị Lưu hỏi.
Tô San hơi cảm thấy xấu hổ, lại cũng không biết phải nói như thế nào, chỉ có thể trả lời có lệ:
“Cũng tàm tạm.”
Nghe vậy, chị Lưu cũng không nói thêm gì nữa, dặn dò thâm mấy câu rồi cúp máy.
Bộ phim này thực ra cảnh quay của cô không nhiều, cho nên phần của cô chắc khoảng một tuần nữa sẽ kết thúc, chỉ là cảnh hôn ngày mai…
Trời càng lúc càng tối, Tô San đi tắm rồi quyết định chuẩn bị đi ngủ sớm.
Ngày tiếp theo, khi cô đến phim trường, chị Lưu cũng tới ngay sau đó, ném cho cô một cái túi văn kiện:
“Chị vừa mới nghe Tiểu Chu nói, em hôm nay đóng cảnh hôn với Tạ Duyên?”
Chị Lưu vừa uống cà phê vừa hỏi.
Đồng Nhạc vẫn còn đang được trang điểm, Tô San ngồi trên ghế sô pha lật lật xem kịch bản mới, thấy thực sự không có cảnh thân mật, chỉ có một cảnh hôn trán, mặt khác có nhiều cảnh đánh nhau, việc này chắc cô phải tìm thầy dạy võ thuật để huấn luyện mới được.
“Em cũng không muốn đóng, chị có cách nào không?”
Tô San gấp kịch bản lại, nhíu mày nhìn về phía chị Lưu.
Chị Lưu sửng sốt, ý thức được là Tô San đang nói đến cảnh hôn với Tạ Duyên, sắc mặt lập tức thay đổi, đặt ly cà phê lên bàn, ánh mắt sắc bén:
“Em bị ấm đầu à?”
“Được rồi được rồi, Tô San, nếu chị cần có người thế thân đóng cảnh hôn thì chọn em nha!”
Đồng Nhạc bên kia đang nghe lập tức kêu to, chuyên viên trang điểm phải nhắc nhở cô ấy đừng lộn xộn.
“Em không muốn ba mẹ em nhìn thấy em đóng mấy cảnh như vậy, nếu không họ nhất định mắng em.”
Tô San chớp chớp mắt, chỉ có thể lấy ba mẹ làm bia chắn.
Nghe vậy, sắc mặt chị Lưu mới hơi hơi ôn hòa xuống, nhưng giọng điệu rất cứng rắn:
“Chuyện này cũng có thể hiểu được, chị của em cũng có nói với chị, có điều em cũng phải tùy thuộc vào hoàn cảnh, đã quay tới bây giờ, nếu em đột nhiên nói không đóng cảnh hôn, đạo diễn sẽ nghĩ như thế nào? Em nhất định sẽ đắc tội người ta, hơn nữa chị nghe nói vất vả lắm Tạ Duyên mới đồng ý thỏa hiệp, nếu em hiện tại nói không đóng, còn đắc tội với Tạ Duyên nữa, em cảm thấy vậy có được không?”
Nếu đắc tội đạo diễn, có thể đạo diễn đòi thay người khác, nếu không thì đến lúc biên tập mấy cảnh của cô cũng sẽ bị cắt xóa bớt, nữ thứ ba có khi thành nữ thứ n, có điều Tô San quan trọng nhất là không muốn kiếm củi ba năm thiêu một giờ, hơn nữa Tạ Duyên cũng thỏa hiệp, cô giờ lại không chịu đóng, chắc chắn sẽ đắc tội hắn.
“Được rồi, em chỉ nói vậy thôi.”
Tô San hít sâu một hơi, lấy điện thoại lên mạng.
Hiện tại công ty quản lý của Lý Tuyết đã kên tiếng thanh minh, nhưng cũng là kiểu tránh nặng tìm nhẹ, cũng không cải thiện tình hình bao nhiêu, phần lớn cư dân mạng không tin, sau này chắc chắn Lý Tuyết sẽ phải gắn liền nhãn là phẫu thuật thẩm mỹ rồi.
Không biết cái này có được xem là trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi không, chính Tô San cũng không thể tin được là cái bánh nhân thịt này lại rơi vào đầu cô, có điều như chị Lưu nói, đến lúc fan của Mục Dao biết việc cô đoạt mất cơ hội của thần tượng nhà mình, nhất định sẽ điên cuồng anti cô.
“Vì là lần đầu tiên nên đều như thế, không sao đâu, cố gắng một chút là qua.”
Chị Lưu cười cười vỗ vai cô.
Tô San cũng chỉ bất đắc dĩ cười cười đáp lại, đi vào phòng để thay trang phục diễn.
Cảnh này là ở thời điểm nam chính thắng trận trở về, hoàng đế mở tiệc đón gió tẩy trần cho nam chính, dù sao cũng là hoàng đế ban rượu nên nam chính cũng không từ chối, sau đó uống nhiều rượu nên bị say, đúng lúc nữ số 3 đi tới đây để tìm hoàng đế, lại không thấy hoàng đế đâu, chỉ thấy nam chính say khướt ngã trên bàn, nàng liền cho người hầu đỡ hắn qua trắc điện (điện nhỏ nằm kề chính điện của một cung), hiện tại nữ số 3 gần như một mình nắm giữ toàn bộ hậu cung, những người khác cũng không dám nói gì, nô tỳ hầu hạ đều bị nàng cho lui ra.
Nữ số 3 cho người nấu canh giải rượu cho nam chính, không ngờ là nam chính lại nhìn nữ số 3 thành nữ chính, sau đó xảy ra quan hệ với nữ số 3.
Đến lúc mọi người tập trung để nghe đạo diễn chỉ đạo, mô tả cảnh quay, đạo diễn vô cùng nghiêm túc hướng dẫn Tạ Duyên lúc đó phải diễn như thế nào, rồi lại nói Tô San cần phải có phản ứng gì.
"Tô San, cô nhớ kỹ, ngay thời điểm nam chính gọi tên nữ chính, sẽ quay đến sắc mặt của cô lúc đó, cô phải thể hiện được cảm xúc vừa ghen ghét, vừa không cam lòng, cô có hiểu không?"
Đạo diễn mồ hôi đầy đầu vẫn tích cực diễn giải.
Tô San không dám nhìn sang Tạ Duyên, chỉ có thể gật gật đầu với đạo diễn, tâm tình vẫn khá nặng nề.
"Vậy chuẩn bị bắt đầu quay!"
Đạo diễn dùng khăn ướt lau lau mồ hôi, vừa chỉ vào bên trong điện:
"Ngọn nến đằng kia sao vẫn chưa thắp!"
Tuy giờ đang là ban ngày nhưng theo trong kịch bản thì là buổi tối, cho nên tất cả các cửa sổ trong điện đều đóng kín, để tránh ánh nắng mặt trời
chiếu vào, vì vậy càng nóng hơn, Tô San cũng phải dặm thêm chút phấn.
Tạ Duyên hiện tại đang sửa soạn hóa trang, một đám người vây quanh hắn mang nước, lau mồ hôi, đám người Vương Trừng cũng không trở lại phòng hóa trang để hưởng máy điều hóa, trái lại cũng ngồi gần đạo diễn phía bên kia nhìn máy theo dõi.
"Được rồi, mọi người chuẩn bị! Action!"
Giọng nói của đạo diễn vừa dứt, Tô San từ trong trắc điện đi ra, không giống như thường ngày, ở trước mặt nam chính, nàng mặc váy lụa hồng nhạt, bên ngoài là khoác một lớp áo choàng gấm màu xanh ngọc bích, mái tóc xõa dài sau lưng, trang điểm cũng nhạt đi nhiều.
"Nương nương, nghe nói vị Chương tướng quân này đã đính hôn với Nam Cung Tuyết, ngày mười lăm tháng sau sẽ tiến hành đại hôn."
Cung nữ đi bên cạnh khom lưng ghé qua nhẹ giọng nói.
Tô San hơi dừng bước, bàn tay khuất sau tay áo năm thật chặt lại, nhưng trên mặt vẫn không thể hiện cảm xúc gì.
Trong điện ánh nến mờ ảo, những vật dụng bài trí trong điện đều hoa lệ thể hiện thân phận tôn quý của chủ nhân, trên bàn gỗ màu tím, có một nam tử mặc cẩm y màu đen ghé vào bàn thϊếp đi, Tô San chậm rãi đến gần, đứng đó cúi đầu nhìn hắn với ánh mắt vô cùng phức tạp.
Đúng lúc này, một cung nữ bưng một chén canh giải rượu đi vào tới gần:
"Nương nương."
Chuyển ánh mắt sang, Tô San giơ tay đón lấy chén canh giải rượu, xua xua tay:
"Các ngươi lui ra hết đi."
"Dạ."
Các cung nữ cúi đầu, lùi ra sau hai bước rồi quay người đi ra ngoài.
Cho đến khi trong điện chỉ còn 2 người, Tô San chậm rãi ngồi xuống ghế, nhìn khuôm mặt trước đây vô cùng quen thuộc, bỗng nhiên cười khổ một tiếng:
"Chương ca ca...."
Giống như nghe được cái gì, Tạ Duyên chậm rãi mở mắt, nhưng hắn còn chưa kịp nói gì, liền bỗng nhiên quay đầu qua chỗ khác:
"Thực xin lỗi."
Không ngờ là hắn lại bị NG (diễn hỏng, quay hỏng), Tô San cũng hơi sững sờ chưa hoàn hồn được, đạo diễn lại cầm loa hô:
"Không sao, làm lại một lần nữa."
Tạ Duyên rất ít khi bị NG, đặc biệt là chủ động gây ra NG như vậy, nhân viên đoàn nhìn thấy vậy cũng cười quỷ dị, xem ra thực sự là ảnh đế của bọn họ không quen đóng cảnh hôn.
Không ngờ là Tạ Duyên áp lực còn lớn hơn nhiều so với cô, Tô San cũng hơi cảm thấy bất đắc dĩ, dứt khoát ngồi im ở đó chờ hắn điều chỉnh lại trạng thái.
"Anh không sao chứ?"
Tô San không nhịn được hỏi thăm.
Đúng lúc Triệu Đồng mang ấm trà của Tạ Duyên lại đây, uống một ngụm trà, Tạ Duyên mới nhìn sang phía cô:
"Là ngoài ý muốn thôi."
Triệu Đồng không nói gì cầm ấm trà đi khỏi, hắn cũng rất hiếu kì, cảnh hôn này không biết rốt cuộc sẽ quay thế nào đây.
Tô San cũng không dám nhìn Tạ Duyên quá lâu, chỉ cảm thấy quá xấu hổ, cũng may chỉ một lúc sau, đạo diễn bắt đầu chỉ đạo mọi người chuẩn bị quay lại.
"Cây nến bên kia đổi lại cây khác đi, đúng rồi, tốt lắm, mọi người chuẩn bị, action!"
Đạo diễn dứt lời, máy quay bắt đầu đi chuyển tới gần phía này, cung nữ kia lại bưng chén canh giải rượu đi tới:
"Nương nương."
Tô San nhìn nam nhân ghé vào trên bàn với ánh mắt phức tạp, sau đó giơ tay đón lấy chén canh rồi xua xua tay:
"Các ngươi lui ra hết đi."
"Dạ." Cạc cung nữ lại lặng yên lui ra ngoài.
Đến khi trong điện chỉ còn một người, Tô San mới từ từ ngồi xuống, nhìn người nam nhân trước mắt, cười khổ một tiếng:
"Chương ca ca..."
Nhỏ giọng lẩm bẩm mấy tiếng, Tạ Duyên chậm rãi mở mắt, giống như bị ánh nến làm lóa mắt, lại nhắm lại lắc lắc đầu, rời lại mở ra, sau đó giống như nhìn thấy người nào đó, ánh mắt lập tức ôn nhu:
"Tuyết Nhi?"
Lúc này màn ảnh chiếu đến khuôn mặt Tô San, Tô San hơi nhấc mắt lên, mím môi, cảm xúc rõ ràng là âm thần ghen ghét và không cam lòng, cuối cùng lại khôi phục thành vẻ bình tĩnh:
"Chương ca ca, huynh say rồi..."
Nàng bình tĩnh cầm lên chén canh giải rượu, múc một muỗng chuẩn bị đút cho hắn.
"Tuyết Nhi!" Tạ Duyên đột nhiên cầm tay cô, canh giải rượu bị đổ ra đầy đất.
Bốn mắt nhìn nhau, sắc mặt Tô San hơi biến đổi:
"Chương ca ca..."
Trong chốc lát, Tô San chỉ cảm thấy phần eo của mình bị người nắm lấy, khi hoàn hồn thì đã bị người ta giam cầm ở phía dưới, trong nháy mắt, nàng khẩn trương trong lòng bàn tay đều là mồ hôi. Hai tay của hắn chống ở hai bên người nàng, nữ tử phía dưới da thịt trắng nõn, môi hơi đỏ, trong ánh mắt sáng trong đều phản chiếu hình bóng của mình, mi mắt hơi run run thể hiện cảm xúc hồi hộp lo lắng.
Mọi người đều nhìn không chớp mắt, vậy mà Tạ Duyên lại NG ngay lúc đó.
Đạo diễn xua xua tay:
"Cắt, cắt cắt!"
Lại NG, nhân viên đoàn lại tiếp tục thấp giọng cười.
Tạ Duyên cũng ngay lập tức từ trên người cô đứng lên, Tô San ngồi đậy xong cũng không dám nhìn Tạ Duyên, bởi vì quá xấu hổ.
Lúc này đạo diễn đi tới, ngồi xuống bên cạnh Tạ Duyên, nghiêm túc nói:
"Cậu bây giờ đang say rượu, mà trước mắt là người con gái mà cậu yêu mến, cậu nghĩ lại xem đêm động phòng hoa chúc thì sẽ như thế nào, bây giờ phải thể hiện được như vậy, đừng nghĩ là đang đóng phim, đóng cảnh hôn cũng là một phần kỹ năng diễn xuất."
Ánh mắt Tạ Duyên hơi thay đổi, trên trán cũng ra rất nhiều mồ hôi, nhưng vẫn gật đầu:
"Tôi biết rồi."
"Tô San nữa, cô quá khẩn trương rồi, thả lỏng chút, cô càng khẩn trương, thì càng không thể hoàn thành."
Đạo diễn lại chuyển sang nói với Tô San.
Tô San cũng khẽ gật đầu:
"Tôi biết rồi."
Thực ra đạo diễn nói rất đúng, so với việc bị NG tới NG lui như vậy, không bằng cứ thả lỏng, cố gắng một chút là sẽ qua thôi.
"Được rồi, chuẩn bị làm lại."
Đạo diễn đang nói nói, Vương Trừng vời Lý Hách ngồi chỗ máy theo dõi bên kia đều là một vẻ mặt nín cười.
"Mọi người chuẩn bị, action!"
"Chương ca ca, huynh say rồi..."
Tô San bưng một chén canh giải rượu khác tời đút cho hắn.
Nữ tử đối diện tóc đen xõa ra như thác nước đổ xuống, xương quai xanh trắng nõn dưới ánh nến lại càng kiều diễm hơn, Tạ Duyên trong mắt có một tia hoảng hốt, bắt lấy tay nàng:
"Tuyết Nhi!"
Chén canh giải rượu đổ xuống nền, Tạ Duyên túm lấy eo của nàng, giam cầm nàng ở phía dưới, bốn mắt nhìn nhau, nhìn đôi môi phấn hồng anh đào nhàn nhạt, hắn giống như say rượu lập tức hôn xuống.
Đến khi phủ lên đôi môi mềm mại kia, cảm giác ấm áp mềm mại làm Tạ Duyên
hơi sửng sốt, Tô San cũng nhắm mắt lại, tay gắt gao nắm chặt lại.
"Cắt! Cắt! Cắt!" Đạo diễn thở dài, cầm loa hô lớn:
"Hai người đừng cứng đờ như vậy, Tạ Duyên cần phải mãnh liệt hơn chút, cậu hiện đang say rượu, say rượu loạn tính làm gì có chuyện ôn nhu như vậy hả!"
Giọng đạo diễn thông qua loa nên rất lớn, Vương Trừng nhịn không nổi cười lên tiếng, hắn ngồi chỗ máy theo dõi quay qua nói với Lý Hách:
"Em nói anh biết, lần đầu tiên em đóng cảnh hôn cũng giống như vầy, xấu hổ không tả được."
"Dần dần cũng quen à."
Lý Hách cũng cười cười ngồi đọc kịch bản.
"Thực xin lỗi."
Tạ Duyên lập tức từ trên người cô đứng lên, trên trán lại toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Tô San nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, chống tay định ngồi dây.
Tạ Duyên ở bên cạnh cũng đưa tay kéo cô ngồi dậy, làm cho Triệu Đồng mang nước đang chuẩn bị đưa qua hóa đá ở đó, không tiến cũng không lùi.
Tô San ngồi dưới đất, nhận lấy khăn từ trên tay Tiểu Chu để lau mồ hôi, cũng quay qua nhìn Tạ Duyên đang ngồi bên cạnh cũng mồ hôi đầy đầu:
"Sao anh hình như còn khẩn trương hơn cả tôi vây?"
Cô cố gắng nhịn nãy giờ, bây giờ không nhịn nổi nữa hỏi hắn.
Tiểu Chu đứng bên cạnh cũng không nhịn được cười ra tiếng, Tạ Duyên hơi nhíu mày, ho nhẹ một tiếng, quay đầu sang, nghiêm túc nhìn cô nói:
“Thực xin lỗi, tôi sẽ cố gắng một lần cuối cùng.”
Lúc này đạo diễn cũng qua tới, nói Tô San quá khẩn trương, Tạ Duyên thì quá cứng đờ, nhìn không hề giống say rượu loạn tính, lại ngồi chỉ đạo hai người một hồi, Tô San dặm thêm phấn, hít sâu một hơi, cố gắng để bản thân thả lỏng.
“Được rồi, cố gắng một lần cuối cùng cho xong.”
Đạo diễn ngối sau máy theo dõi cầm loa hô lớn:
“Action!”
“Tuyết Nhi?”
Tạ Duyên cau mày, lắc lắc đầu có vẻ muốn cho tỉnh táo hơn, nhìn nữ tử trước mặt với ánh mắt nhu hòa.
Sau đó lại thêm một chén canh giải rượu bị đổ ra, trời đất quay cuồng, Tô San lại bị giam cầm phía dưới, cô cố gắng để bản thân không quá khẩn trương, mở to mắt, nhìn nam nhân với vẻ chua xót. Bốn mắt nhìn nhau, Tạ Duyên ngay lập tức cúi đầu phủ lên môi của cô.
Tô San trợn to mắt, trên mặt vẫn thể hiện một tia không cam lòng, năm ngón tay dần dần nắm chặt tay áo của hắn, cho đến khi khớp trương trở nên hơi trắng bệch.
Nhân viên đoàn phim đứng xem cũng gắt gao nhìn vào hai người, chỉ có mình Phạm Mộng ngồi trên ghế nhìn một màn như vậy với ánh mắt lạnh băng, tiếp tục ngồi uống nước trái cây.
Tạ Duyên xé rách váy lụa của cô, lộ ra đầu vai trắng nõn, sau đó cầm tay cô đẩy lêи đỉиɦ đầu:
“Tuyết Nhi…”
Xúc cảm vẫn ấm áp mềm mại như vậy, còn có một chút vị ngọt từ son môi, cảm thấy cơ thể cô ngày càng cứng đờ, hắn không dám đưa lưỡi sâu vào, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve bờ môi, cho đến khi màn ảnh chiếu gần lại đây, hắn chậm rãi chuyển xuống hôn cổ cô, che đi xương quai xanh trắng nõn bị lộ ra.
Tô San dựa theo lời đạo diễn ôm cổ Tạ Duyên, cố gắng để bản thân thả lỏng, cho đến khi màn ảnh quay tới mắt của cô, cô mới mở to mắt, khóe mắt chậm rãi chảy ra một giọt nước mắt…
“Cắt!”
Đạo diễn ngồi nhìn lại hình ảnh quay được trong máy, miễn cưỡng nói:
“Được rồi, cảnh này như vậy cũng tạm được.”
Aii, dù sao do chính mình không yêu cầu hôn lưỡi, cứ vậy cũng được.
Trong chốc lát, Tạ Duyên từ trên người cô đứng dậy, Tiểu Chu lập tức chay lại đỡ Tô San đứng lên.
“Cô không sao chứ?”
Tạ Duyên nhận lấy khăn lông từ trên tay Triệu Đồng, ánh mắt vẫn luôn nhìn cô, còn nhìn tới đôi môi bị trôi đi một phần son môi.
Tô San cũng không nhìn lại hắn, chỉ tùy ý để Tiểu Chu lau mồ hôi cho cô, thản nhiên nói:
“Dù sao chỉ là đóng phim thôi mà.”
Nói xong liền xoay người rời đi, vẻ mắt vẫn không có gì khác thường.
Thấy Tạ Duyên vẫn đang nhìn theo Tô San, Triệu Đồng đến lúc này coi như hiểu rõ, không nhịn được ghé qua nhỏ giọng nói với Tạ Duyên:
“Duyên ca, rèn sắt phải rèn khi còn nóng, Tô San chỉ còn một thời gian ngắn nữa sẽ kết thúc quay, thời gian không còn nhiều lắm đâu!”
Tạ Duyên hơi liếc mắt nhìn Triệu Đồng, không nói gì chỉ đưa tay lấy chai nước trong tay hắn liền đi qua phía đạo diễn.
Quay trở lại phòng trang điểm, Tô San cần dặm thêm chút phấn, Đồng Nhạc ở bên cạnh thì kích động như được bơm máu gà.
“Ha ha ha, không ngờ là Tạ Duyên đóng cảnh hôn cũng bị NG, nhìn là biết không có kinh nghiệm, Tô San cô nói đi, kỹ thuật hôn của Tạ Duyên có tốt không?”
Đồng Nhạc ngồi trước mặt cô vẻ mặt hưng phấn tò mò.
Tô San nhìn ảnh chiếu của mình ở trong gương, để chuyên viên trang điểm sửa lại tóc cho cô, tâm trạng lại khá bình tĩnh, dù sao cũng qua rồi, sau này cô sẽ không bao giờ đóng mấy cảnh như thế này nữa.
Lúc này, chị Lưu cũng đi tới, đứng sau lưng cô nói:
“Chị đi trước đây, em cũng chỉ còn quay thêm mấy ngày nữa là xong, nhớ cố gắng quay cho tốt, kịch bản chị mới đưa cho em cũng nghiên cứu kỹ đi nha.”
“Em biết rồi.”
Tô San thản nhiên nói.
Thấy vậy, chị Lưu cầm túi xách màu đỏ bước ra khỏi phòng trang điểm.
Còn Đồng Nhạc thì vẫn đứng nguyên ở đó hỏi cô, ngay cả chuyên viên trang điểm cũng không nhịn được:
“Tô San em ấy còn nhỏ, không lẽ em nghĩ Tô San giống em, cũng là fan não tàn của Tạ Duyên hả?”
Nghe vậy, Đồng Nhạc phải hậm hực về ghế ngồi của mình, cảnh diễn của cô không nhiều lắm, nhưng do phân bổ lịch quay thưa thớt nên mới quay tới tận hôm nay. Ngày mai là hoàn toàn kết thúc rồi.
Tô San thực ra cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ, sau hôm nay cô không biết phải đối mặt với Tạ Duyên như thế nào.
Buổi tối còn có một cảnh quay đêm nữa, cô không có lời thoại nhưng vẫn phải có mặt để quay, cảnh này Vương Trừng lại tiếp tục bị NG một hồi mãi mới xong.
Sau khi kết thúc công việc, cô cũng không để ý tới Tạ Duyên, nhưng Vương Trừng lại khoác tay lên vai cô nói:
“Tô có nghe tin rồi, nghe nói cô lấy được vai trong bộ phim của đài Giang Hòa, không tệ nha, còn là nữ chính, không lẽ không mời cơm sao?”
“Đúng vậy, đêm nay hay là đi uống rượu đi?”
Lý Hách đi tới vừa nói vừa lấy tay áo lau mồ hôi trên trán.
Trong điện chỗ quay phim đúng là quá nóng, tổ đạo cụ cũng đang dọn dẹp đồ vật, Tô San liếc mắt Vương Trừng một cái:
“Không dám không dám, bị người ta chụp được, fan của anh nhất định là sẽ xẻo thịt tôi.”
“Ha ha ha!”
Lý Hách nhịn không được cười lớn.
Chị có Phạm Mộng mang theo trợ lý đi khỏi phim trường, một cái liếc mắt lại đây cũng không có.
Vương Trừng cười cười hơi xấu hổ, chỉ có thể nhún nhún vai:
“Ai bảo tôi đẹp trai, không thể trách được?”
“Cậu không biết xấu hổ hả?”
Lý Hách đấm vào vai hắn một cái.
Tô San cũng cười cười, cầm chiếc quạt nhỏ quạt quạt rồi đi ra, ngoài trời có một làn gió lạnh thổi qua khiến cô rất sảng khoái.
Thay đồ lại xong xuôi, Tô San cùng với Tiểu Chu quay lại khách sạn, đang chuẩn bị đi tắm, lại nghe được âm báo tin nhắn điện thoại.
Cô mở ra thì thấy là tin nhắn của Tạ Duyên.
Tạ Duyên: “Hôm nay bị NG, rất xin lỗi.”
Nhìn thấy tin nhắn, Tô San hơi sửng sốt, không biết phải trả lời như thế nào, cho dù lúc đó là Tạ Duyên không bị NG thì cô cũng không tốt hơn bao nhiêu, do cô quá khẩn trương cứng đờ, hơn nữa thoạt nhìn Tạ Duyên cũng không muốn đóng cảnh hôn này, chắc chắn cũng không có ý định lợi dụng để chiếm tiện nghi của cô.
Tô San: “Chỉ là đóng phim thôi mà, bị NG là bình thường, nếu anh không NG thì cũng là tôi bị NG.”
Tô San: “Chỉ hy vọng lúc công chiếu fan của anh sẽ không mắng tôi >____