Thuật Đọc Tâm

Chương 2

Chiếc SUV quẹo vài lần đã biến mất khỏi tầm mắt, Tô Đường bất đắc dĩ nhìn hành lý bên chân, thấp giọng lầm bầm: “Rốt cuộc thì ai mới là con ruột chứ…”

Nói xong mới nhớ, hình như cô cũng không phải do bà ngoại sinh ra.

Chẳng qua chỉ là lời phàn nàn ngoài miệng, Tô Đường rất yêu thương bà ngoại, may mà bây giờ cô đã tốt nghiệp, chỉ cần nhanh chóng tìm được một công việc thì bà ngoại có thể nghỉ ngơi hưởng phúc được rồi.

Tay Tô Đường cầm chìa khóa nhà bà ngoại, trong chung cư có thang máy, mang hành lý lên tầng bốn cũng không khó khăn gì, Tô Đường đặt hành lý ở một góc trong phòng khách, quét mắt nhìn bát đĩa nhà bếp, nguyên liệu nấu ăn cũng đã chuẩn bị chu đáo. Rõ ràng bà ngoại muốn chờ cô về rồi mới nấu, để cô thưởng thức món ăn gia đình nóng hổi, tiếc là đang làm dở thì phải đưa Cô bé lọ lem say xe tới bệnh viện.

Tô Đường cảm thấy buồn cười, làm gì có Cô bé lọ lem nào yếu ớt như thế …

Trước khi máy bay hạ cánh đã ăn bữa tối nên Tô Đường không cảm thấy đói, cô vào trong phòng, tắm gội cả người sau chuyến bay mười một giờ, kéo hành lý vào phòng mà bà ngoại đã dọn dẹp cho cô, từ từ sắp xếp đồ đạc trong vali ra ngoài, sau khi sắp xếp xong ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, gần mười một giờ rồi.

Bà ngoại vẫn chưa về.

Tô Đương bấm số điện thoại của bà: “Bà ngoại, bà còn đang ở viện sao?”

Bên kia yên lặng một chút, sau đó có tiếng đóng cửa rất nhỏ vang lên cô mới nghe thấy giọng nói khẽ của bà: “Đường Đường à… Cháu ăn cơm xong chưa?”

“Chưa ạ, cháu còn chưa đói… Bà, lúc nào thì bà mới về, đã muộn rồi.”

Đầu bên kia, bà ngoại thở nhẹ: “Tiểu Dịch nằm viện, bà ở lại với cậu ấy, tối nay sẽ không về đâu…”

Tô Đường nhíu mày: “Say xe mà phải nằm viện ư?”

“Không phải say xe… Cháu ở nhà ngoan, chú ý điện nước và gas, ngủ sớm một chút, ngày mai bà về nấu đồ ăn ngon cho cháu….”

Tô Đường nghe thế thì dở khóc dở cười, lờ mờ cảm thấy như mình quay về thời mới có mấy tuổi.

“Bà … Cháu đến bệnh viện thay bà, bà về ngủ đi.”

“Không cần, già rồi nên cũng khó ngủ, không sao cả… Cháu cứ ở nhà ngủ ngon, ngồi máy bay mười mấy giờ đã mệt lắm rồi… Ngày mai không phải còn có hẹn phỏng vấn sao?”

Trước khi về nước, Tô Đường đã gửi hồ sơ cho bảy tám công ty ở thành phố S, công ty có điều kiện tốt nhất yêu cầu sáng mai cô phải đi phỏng vấn.

Tô Đường vẫn kiên trì: “Lệch múi giờ nên hôm nay cháu không ngủ được, ở nhà cũng chỉ xem TV thôi.”

Bà ngoại bắt đầu do dự.

“Không bằng để cháu đến bệnh viện xem thanh mai trúc mã của cháu như thế nào.”

Bà ngoài ‘Phì’ cười: “Được được… Đến đây đi, đến đây… Cháu còn nhớ rõ bệnh viện Bác Nhã không?”

“Vâng.”

Viện an dưỡng này trực thuộc bệnh viện Bác Nhã, khi còn bé Tô Đường thường xuyên bị ốm, mỗi lần ốm bà ngoại đều đưa cô tới bệnh viện này, cho nên cô có ấn tượng rất sâu với mùi thuốc khử trùng của bệnh viện.

“Tầng 15 khu nội trú…”

Tô Đường nhướng mày, đó là tầng toàn phòng VIP, viện phí một ngày bằng với lương một tháng của công nhân ở thành phố S.

Hóa ra đây là Cô bé lọ lem đến từ Dubai sao….

“Đường Đường à, muộn rồi, cháu đi đường cẩn thận nha…..”

“Vâng, chờ một lát, cháu tới liền.”

Tô Đường cúp máy, xách túi bước ra ngoài.

Dù trễ nhưng ở cổng viện an dưỡng vẫn có nhiều xe nên không cần phải lo không bắt được taxi, Tô Đường lên xe nói địa điểm bệnh viện Bác Nhã, tài xế lập tức nhấn ga. Khi nghe nhắc đến tên Bác Nhã này, thì bác tài liền nói liên tục suốt một tiếng đồng hồ từ thi ca đến nhân sinh cuộc sống, cuối cùng mới lưu luyến dừng xe trước cửa khu nội trú của bệnh viện Bác Nhã.

Đã hết thời gian thăm bệnh, mặc kệ Tô Đường nói tên bà ngoại hay là tên Thẩm Dịch, y tá trực ban với khuôn mặt nghiêm túc chỉ nói một câu, ngày mai lại đến.

Tô Đường đành phải gọi điện cho bà ngoại, bà bảo cô đứng dưới lầu chờ một lát, khoảng một phút sau thì tiếng thang máy vang lên, Thẩm Dịch đỡ cánh tay bà ngoại từ thang máy đi ra.

Tô Đường ngẩn người rồi mới đi tới, nhìn Thẩm Dịch ăn mặc chỉnh tề, hỏi: “Bà ngoại… Không ở lại sao?”

“Ở, phải ở chứ…” Bà ngoại vỗ vỗ tay Thẩm Dịch đang đỡ trên tay bà: “Lúc nghe điện thoại thì Thẩm Dịch tỉnh, muốn đưa bà xuống rồi đón cháu lên…”

Tô Đường nhìn Thẩm Dịch vẫn cười, yên lặng đứng bên cạnh bà ngoại: “Cảm ơn.”

Thẩm Dịch buông tay bà, lấy điện thoại từ trong túi quần ra.

—— Cảm ơn vì đã đến cùng tôi, cô có biết lái xe không?

Tô Đường gật đầu. Ở nước ngoài, trong công việc luôn yêu cầu phụ nữ phải làm việc như đàn ông, đàn ông thì làm việc như trâu bò. Khi Tô Đường thực tập ở Pháp đã từng lái cả xe tải, dù Thẩm Dịch có đưa cô một chiếc xe bus thì cô cũng dám lái.

Thẩm Dịch lại đánh một hàng chữ, đưa điện thoại qua thì cùng một chùm chìa khóa xe.

—— Muộn rồi, bắt xe không an toàn. Tôi không thể lái xe, cô lái xe của tôi đi.

Tô Đường có chút cảm kích với người yêu thương bà ngoại hơn chính mình, cô nhận chìa khóa xe, nhìn Thẩm Dịch nhận lấy di động viết thêm một câu.

—— Tôi đi với cô, một mình cô lái xe cũng không an toàn.

Bà ngoại trông thấy chữ trên di động, lập tức bối rối: “Không cần, không cần ….”

Lúc này Tô Đường mới phát hiện, khuyên một người không nghe, không nói được đúng là một việc khó khăn, anh ta chỉ ôn hòa mà cố chấp lắc đầu, không nói gì cả lại khiến bạn không biết phải làm sao.

Bà ngoại cau mày, khua tay ra “thủ ngữ”, Thẩm Dịch không hề cử động, bà ngoại nhanh chóng bại trận, đành phải thở dài, mặc cho hai đứa nhóc kéo ra bãi đỗ xe.

Xe Thẩm Dịch chính là cỗ xe SUV màu đen, Tô Đường lái xe, Thẩm Dịch giúp Tô Đường điều chỉnh GPS, sau đó ngồi phía sau với bà ngoại.

Thỉnh thoảng Tô Đường lại liếc kính chiếu hậu một cái, thấy anh vẫn luôn đỡ tay bà ngoại, ngồi bên bà lặng yên mỉm cười, dịu dàng ngoan ngoãn như chú chó lớn, chỉ còn thiếu việc lè lưỡi vẫy đuôi mà thôi.

Đây là dáng vẻ của người bệnh đến nỗi không thể không nằm viện sao…

Sau khi đưa bà ngoại về nhà, Thẩm Dịch ngồi vào ghế phụ, Tô Đường vươn tay định thiết lập lại mục đích thì nhìn thấy có chút quen mắt, Tô Đường nhìn vài giây mới nhớ ra, đây là địa chỉ nhà mà Thẩm Dịch ghi trên di động của cô.

Anh phải về nhà sao?

“Bà bảo anh phải về bệnh viện.”

Thẩm Dịch khẽ nhấp môi, đánh chữ lên di động.

—— Tôi đói bụng.

Tô Đường thờ ơ, Thẩm Dịch lại thêm một câu.

—— Tôi còn chưa ăn tối.

Tô Đường có chút dao động, không ăn cơm tối vì phải ra sân bay đón cô sao…

Thẩm Dịch mau chóng viết thêm.

—— Cơm bệnh viện không thể ăn, ăn cơm ngoài không vệ sinh.

“Anh không phải Cô bé lọ lem.”

Thẩm Dịch sững sờ.

Tô Đường tức giận lườm anh một cái.

“Anh là lão phật gia.”

Thẩm Dịch cười phá lên, tỏ vẻ khoái chí.

Tô Đường khởi động xe: “Nói hay lắm, ăn cơm xong phải về bệnh viện đấy.”

Thẩm Dịch gật đầu lia lịa.

Ngoại ô phía Đông của thành phố S có một con kênh, Thẩm Dịch sống ở một khu dân cư sang trọng gần đấy. Tên của khu dân cư không có hai chữ ‘xa hoa’, nhưng Tô Đường là dân kiến trúc, khu nhà cao cấp hay không, chỉ cần nhìn qua đã biết. Lúc ở máy quét thẻ vào khu nhà, Tô Đường để ý trên cửa có một logo: Công ty TNHH thiết kế kiến trúc Hoa Chính, đó là công ty ngày mai cô phải tới phỏng vấn.

Thẩm Dịch thấy Tô Đường nhìn ra ngoài cửa xe thất thần liền vỗ vỗ cánh tay cô, tới khi cô quay đầu lại thì Thẩm Dịch dùng ngón tay vẽ một dấu chấm hỏi trên không trung.

Tô Đường chỉ chỉ vào logo, cười chớp mắt vài cái với Thẩm Dịch: “Ngày mai tôi sẽ đến công ty kiến trúc này phỏng vấn, bây giờ nhìn thấy tên công ty thì có chút khẩn trương, đúng là không có tiền đồ, phải không?”

Tô Đường nói xong thì lái xe đi, nhưng vừa chuẩn bị đạp ga thì cánh tay đã bị Thẩm Dịch giữ lại.

“Làm sao vậy?”

Thẩm Dịch cau mày đánh một hàng chữ lên di động.

—— Có làm lỡ việc chuẩn bị phỏng vấn của cô không?

Tô Đường nhún nhún vai, cười thản nhiên: “Không có gì để chuẩn bị cả, đây là công ty kiến trúc tốt nhất quanh đây, người có quan hệ có lẽ còn nhiều hơn dân ở Paris, mà lần này chỉ có bốn chỉ tiêu, nhất định không tới lượt tôi. Tôi chỉ là không muốn từ bỏ ý định, dù sao thì bọn họ cũng đã gọi tôi đi phỏng vấn, phải đến thử chút vận may chứ.”

Tô Đường chưa từng nói ra những lời này, bởi vì đây là sự thật mà người bình thường đều cam chịu, không cần tự cho mình thông minh mà dùng ngôn ngữ để cường điệu nó. Nhưng mà Tô Đường cảm thấy Thẩm Dịch không phải là người bình thường, dù không biết anh làm nghề gì nhưng anh đi một chiếc xe như vậy, sống trong một ngôi nhà ở nơi này, ngay cả phòng bệnh cũng đã thể hiện cấp bậc của anh, cho dù anh là người khiếm thính thì thực tế đó cũng cách xa anh vạn dặm.

Vẻ mặt Thẩm Dịch như đang suy nghĩ gì, Tô Đường cười nói thêm: “Có thể tham quan nhà mà công ty họ thiết kế trước khi phỏng vấn, so với việc xem sách cả ngày thì hữu ích hơn nhiều, tôi còn phải cảm ơn anh nữa đấy.”

Thẩm Dịch nhướng mày mỉm cười.

—— Hoan nghênh đến thăm, đừng khách khí.

Nhà của Thẩm Dịch ở trung tâm khu nhà, tầng mười một, bên ngoài cửa sổ phòng khách chính là bức tranh phong cảnh đầy đủ của con kênh, kết cấu cơ bản của ngôi nhà từ thông gió đến góc độ ánh sáng đều không thể bắt bẻ, nhưng Tô Đường cảm giác có chút là lạ, cô được Thẩm Dịch đưa đi nhìn một vòng, nhìn trong phòng ngủ có tới hai cửa sổ lớn, cùng với phòng tắm thủy tinh vòng cung trong suốt thì Tô Đường mới bừng tỉnh hiểu ra.

“Anh phá mấy bức tường ngăn đi rồi?”

Thẩm Dịch giơ ngón tay cái với Tô Đường.

Tô Đường cau mày lại nhìn một vòng, khoa tay múa chân trong phòng chỉ vị trí những bức tường đã bị phá, Thẩm Dịch cười vỗ tay khen cô.

Tô Đường dở khóc dở cười, nhìn phòng ngủ bị anh sửa vô cùng rộng lớn thì nói: “Kiến trúc bộ phòng này lớn 230m2, có một tầng, tạo thành bố cục hai sảnh bốn phòng là sẽ vừa vặn, anh phá nó thành thế này, chỉ phòng bếp, phòng khách và phòng ăn là gần 100m­­2, phòng ngủ chính cũng tới 70m2 rồi, buổi tối anh ngủ không cảm thấy như đang ngủ trên quảng trường sao?”

Thẩm Dịch bị so sánh của Tô Đường chọc cười, nghiêm túc lắc đầu, cúi đầu gõ nhanh trên di động rồi đưa cho Tô Đường.

—— Tôi không nghe thấy gì cả, không cần những bức tường cách âm này, nhưng tầm mắt rất quan trọng với tôi, phải chắc chắn tầm mắt không bị cản trở thì lúc ngủ dậy mới có thể an tâm.

Tô Đường ngẩn người, ngượng ngùng lè lưỡi, trên mặt phiếm hồng: “Xin lỗi… Cho tới bây giờ tôi cũng không nghĩ tới vấn đề này.”

Thẩm Dịch cười cười, từ chối cho ý kiến.

—— Cô đã ăn cơm tối chưa?

Tô Đường lắc đầu, đã hơn mười hai giờ đêm rồi, cũng gần đến giờ cơm tối của người phương Đông, cơn đói của cô đến rất đúng giờ.

—— Cô xem TV đi, tôi đi nấu cơm, sẽ nhanh thôi.

“Có cần tôi giúp không?”

Thẩm Dịch lắc đầu, thu điện thoại lại, xoay người ôm chú mèo mè nheo bên chân anh nãy giờ, dịu dàng mỉm cười, yêu thương hôn nhẹ lên gáy chú mèo tròn vo màu vàng, giống như đang vỗ về, bộ dạng vô cùng hưởng thụ của chú mèo khiến lòng Tô Đường hơi ngứa.

Được anh hôn… rất thoải mái sao?