Phi Kiếm Vấn Đạo

Quyển 1 - Chương 38: Côn Lôn Châu Y Thị

Tâm tính của Y Tiêu so với người tu tiên cùng thế hệ cũng tính là xuất chúng, nhưng khi bị đám yêu quái này nhìn chằm chằm trong lòng vẫn không kìm được có chút căng thẳng. Nàng hiểu rõ nàng cùng Tần Vân hiện tại chân nguyên không còn nhiều lắm, hẳn là đang hù dọa bọn yêu quái này.

"Hắn không căng thẳng một chút nào? Không hoảng hốt chút nào sao?"

Y Tiêu mắt nhìn Tần Vân, giờ phút này Tần Vân thản nhiên thậm chí còn quét mắt nhìn đám yêu quái chung quanh, giống như thợ săn đang nhìn con mồi, đám yêu quái bị ánh mắt quét qua trong lòng run sợ.

Y Tiêu phát hiện Tần Vân so với các sư huynh của mình có chút khác nhau.

Huynh đệ của mình có thể bái nhập 'Thần Tiêu môn' một trong Đạo gia Tam đại Thánh địa hoặc là thiên tư cực cao được các cao nhân trong Thần Tiêu môn, trong lúc du ngoạn hồng trần chọn trúng mang về Thần Tiêu môn, hoặc bản thân là những người có thiên phú thật cao ở các gia tộc đứng đầu, vì vậy mỗi người tự nhiên có được ngạo khí của đệ tử Thánh địa.

Nhưng Tần Vân lại khác, cùng đồng hành đến Thương Nha Sơn nàng cảm thấy hắn có chút bình thường, nói đúng hơn tuy là các huynh đệ của nàng là đệ tử đứng đầu của một đại phái nhưng đứng trước sinh tử lại không có được ngạo khí bất khuất như Tần Vân! Điều này làm cho Y Tiêu trong lòng khâm phục.

"Có lẽ hắn tại Bắc Địa biên quan ba năm mài luyện ra được cỗ ngạo khí này."

Y Tiêu thầm nghĩ.

Hai người kề vai sát cánh rút lui, càng chạy càng xa.

Bạch Hổ Đại yêu trên bầu trời ngự gió phi hành nghiêng nhìn phía xa, nghiến răng nghiến lợi nhưng vẫn không đuổi theo.

- Tại nơi hẻo lánh như Quảng Lăng quận cũng đυ.ng phải đệ tử của hai đại phái đứng đầu! Một người có thể thi Thiên Lôi Thuật thôi, tên Kiếm tiên còn lại cũng lợi hại không kém, pháp bảo phi kiếm tối thiểu cũng là pháp bảo thất phẩm! Hơi quá đáng.

Bạch Hổ Đại yêu nhìn cánh tay trái, móng vuốt bên trên đã đứt, một thanh đại phủ bị hư hại cũng ném sang một bên, muốn sưu tập tài liệu để làm lại một thanh khác có chút khó khăn.

Có một số tài liệu, dù vàng bạc cũng khó có thể mua được.

Ví dụ như Tinh Văn cương, loại tài liệu này bị triều đình quản lý nghiêm ngặt! Như 'Hàn Tụy linh dịch' mà Tần Vân lúc trước yêu cầu lại nằm sâu trong đáy biển bắc hải, người bình thường tận lực tìm kiếm dưới đáy biển cũng không nhất định tìm được, đa số là ngẫu nhiên gặp được mới tiện tay thu thập. Tận lực đi tìm ngược lại không đáng.

Càng là tài liệu trân quý càng khó tìm được.

Như 'Thiên Niên Băng Ngọc Quả' rất có giá, nhưng lại khó mua. Quận thủ đại nhân mời Tần Vân, Y Tiêu, chủ tớ Cổ Hoài Nhân đi hái Linh quả với một giá không nhỏ. Hơn nữa chuyện này nguy hiểm như vậy, nếu không phải Tần Vân và Y Tiêu thực lực mạnh căn bản chiếm không được Linh quả.

"Phải nghĩ biện pháp đoạt lại đại phủ của ta."

Bạch Hổ Đại yêu thầm nghĩ.

"Nhưng đoạt lại như thế nào? Thủy Thần sư huynh thực lực mạnh hơn ta nhưng hắn đang bị thương nặng căn bản không dám ly khai quá xa sông lớn. Còn các đồng môn khác cũng không có ai có gan dám tiến vào trong quận thành."

"Chẳng lẽ đại phủ của ta cứ như vậy mất đi? Không không không, đi tìm Thủy Thần sư huynh, ta bị thiệt thòi lớn như vậy hắn không thể cứ ở một bên coi náo nhiệt được!"

Bạch Hổ Đại yêu lúc này bay ngược lại về phía Vụ Hồ hạp cốc, trước tiên lấy vật dụng tùy thân hắn để lại trong trạch viện ở Vụ Hồ hạp cốc, ví dụ như bức họa hắn thích, lư hương, lúc này mới hướng Thủy Thần phủ đệ bay đi.

Xung quanh tụ tập một đám yêu quái nhìn Bạch Hổ Đại yêu đều bay mất, cả đám cũng nhẹ nhàng thở ra.

- Không biết người tu tiên ở nơi nào đến lại lợi hại như vậy! Thiên lôi vừa rồi hù ta lạnh cả người, Bạch Hổ đại vương cũng bị đánh cho thất điên bát đảo.

- Tên Kiếm tiên kia càng lợi hại hơn! Lúc nãy hắn cùng Bạch Hổ đại vương va chạm, Bạch Hổ đại vương vừa bị thiên lôi oanh trúng hắn liền một kiếm chém đứt một móng vuốt của Bạch Hổ đại vương, còn cướp một thanh búa của Bạch Hổ đại vương.

- Thật là lợi hại, yêu quái chúng ta vây công nhiều như vậy, vậy mà không ai có thể chạm được y phục của hắn, tiến gần toàn bộ bị gϊếŧ, đảo mắt một cái bị gϊếŧ hơn sáu mươi người, thật đáng sợ, thật đáng sợ.

- Quảng Lăng quận của chúng ta từ khi nào có người tu tiên lợi hại như vậy chứ?

Chung quanh, một đám yêu quái rôm rả nghị luận.

Bọn chúng là bị dọa sợ.

- Tên Kiếm tiên kia ta biết hắn, hắn là Quảng Lăng quận Tần phủ Nhị công tử Tần Vân. Nghe nói lúc trước Quảng Lăng quận thành lúc chọn hoa khôi bị ba đầu ma bộc của Thủy thần đại nhân đến gϊếŧ chóc, trong đó có một đầu Tê Ngưu yêu thân thể mạnh có thể đơn giản ngăn trở Diệt Yêu Nỗ, bị Tần Vân đơn giản một kiếm gϊếŧ chết.

- Bạch Hổ đại vương cũng bị tổn thương trong tay hắn, tên Tê Ngưu yêu đó tính là cái thá gì.

- Là người của Quảng Lăng quận chúng ta? Việc này phiền toái, sau này nhìn thấy Tần công tử các ngươi cũng mau nhanh chân mà trốn đi, nếu có ý định liên thủ mà gϊếŧ hắn chỉ có nước cùng nhau đi tìm chết.

- Còn nữ tu kia là người ở đâu? Chưởng Tâm Lôi của nàng cũng rất lợi hại, trốn cũng không có cách gì trốn tránh.

- Không biết, nữ tu xinh đẹp như vậy, nếu là người của Quảng Lăng quận chúng ta đã sớm biết. Có lẽ nàng là người tu hành ở nơi khác đi ngang qua đây.

- Đến từ nơi khác thì tốt.

Đám yêu quái tặc lưỡi cảm thán, tốp ba tốp năm tản ra chứng kiến một số yêu quái đang chạy đến chỗ này.

- Rời đi rời đi, đều quay về đi.

Một tên yêu quái cao giọng hô.

- Quay về? Vừa rồi Thương Nha Sơn ta nghe thấy có hiệu giác thổi lên mà.

Đám yêu quái vừa chạy tới có chút buồn bực.

- Đã đánh xong rồi.

- Vận khí của các ngươi thật tốt không đυ.ng phải tên hung thần kia?

- Nói ta nghe một chút, cái gì hung thần?

Đám yêu quái bắt đầu kể lại cuộc đại chiến xảy ra lúc trước, đây cũng là trận đại chiến nhiều năm khó gặp tại Thương Nha sơn, từ hôm nay trở đi cặp đôi Tần Vân cùng Y Tiêu trở thành truyền thuyết, mà bắt đầu tại Thương Nha Sơn truyền đi, rất nhanh truyền khắp Quảng Lăng quận.

Tần Vân, Y Tiêu hai người cùng nhau nhanh chóng chạy xuống núi.

- Y cô nương, cái hổ vuốt này chắc hẳn là ngươi nhìn không vừa mắt, nhưng mà thanh đại phủ này có chút bất phàm.

Tần Vân nói.

- Đợi trở về Quảng Lăng quận, thanh đại phủ này chúng ta mỗi người một nửa.

Tần Vân sớm nhìn chằm chằm vào thanh đại phủ rồi.

Đây tuyệt đối là bảo bối cần thiết để tu luyện bản mệnh phi kiếm, gần một ngàn tám trăm cân tài liệu quý hiếm hầu như đều là Kim Hành chi vật! Đều là vật mà bản mệnh phi kiếm có thể hấp thu, tăng thêm Hàn Tụy linh dịch lúc trước có được... Bản mệnh phi kiếm của mình hoàn toàn có hi vọng sau khi luyện thành có thể đạt tới pháp bảo bát phẩm!

- Chia cho ta phân nửa?

Y Tiêu mắt nhìn, nở nụ cười.

- Không cần.

- Không cần?

- Tần Vân sững sờ.

- Ta là Côn Lôn châu Y thị đệ tử, không thiếu bảo bối.

Y Tiêu nói.

Tần Vân nghe xong cả kinh.

Y Tiêu coi như là đệ tử Thánh địa, cũng không có là gì dù sao chính là trong Thánh địa cũng công bằng không có khả năng phân một lượng lớn tài liệu cho một đệ tử.

Thế nhưng là Côn Lôn châu Y thị lại không giống thế! Một đại gia tộc, một người trẻ tuổi có thể bái nhập Thánh địa đã không tồi, có hai người quả thật là đại khí vận. Bên trong đại gia tộc cũng ra sức tài bồi những người đó.

Côn Lôn châu Y thị cường thịnh, là một trong những gia tộc xếp hạng đầu trong thiên hạ, Triều Đình còn phong Vương khác họ!

- Côn Lôn châu Y thị?

Tần Vân cười nhìn Y Tiêu.

- Được rồi, vậy ta đành mặt dầy thu lấy vậy. Nhưng mà Y cô nương đến từ Côn Lôn châu Y thị, thật đúng là dọa ta sợ đến mức nhảy dựng lên được đó.

- Sao vậy chứ, Tần huynh đối mặt với sinh tử đều có thể đàm tiếu tự nhiên, hiện tại lại bị dọa nhảy dựng?

Y Tiêu cười liếc mắt Tần Vân.

Ánh mắt Y Tiêu có ý cười, khiến Tần Vân có chút động tâm.

- Chỉ là giật mình mà thôi.

Tần Vân bình phục tâm tình, nói.



Tại chân núi Thương Nha Sơn.

Quận thủ đại nhân cùng đại đội nhân mã đang chờ ở đây, nhìn sơn mạch liên miên trước mắt, tâm thần bất định.

Quận thủ đại nhân đứng một lát thân thể có chút lung lay.

- Phụ thân, tiến vào trong xe mà đợi.

Ôn Xung liền trợ giúp phụ thân của mình.

- Không có việc gì.

Quận thủ đại nhân ngẩng đầu yên lặng nhìn về phía trước.

- Nếu như Tần Vân cùng Y Tiêu thất bại mà chết, Thần Tiêu môn cùng Côn Lôn châu Y thị nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua.

- Còn có Linh quả, đây là Linh quả có thể cho bản thân kéo dài thêm hai mươi năm tuổi thọ...

- Có người!

Phương thống lĩnh bỗng nhiên nói.

- Người nào? Là Tần Vân cùng Y Tiêu xuống núi sao?

Quận thủ đại nhân liền đi qua.

Phương thống lĩnh chính là cao nhân Tiên Thiên Hư Đan Cảnh, liếc mắt liền chứng kiến xa xa trong mây mù có một đạo thân ảnh hốt hoảng chạy tán loạn, là Cổ Hoài Nhân nhìn có chút chật vật.

Cổ Hoài Nhân thất kinh, trong đầu đều là tình cảnh Tần Vân cùng Bạch Hổ Đại yêu chém gϊếŧ, trên trăm yêu quái đuổi gϊếŧ bị Tiền thúc dốc sức liều mạng ngăn trở. Đang chạy trối chết trên đường, hắn cũng thấy rất nhiều yêu quái điên cuồng hướng Vụ Hồ hạp cốc chạy đến! Thật xa liền có thể cảm ứng được động tĩnh, khiến Cổ Hoài Nhân một đường cẩn thận từng li từng tí trốn chạy để khỏi chết, ngược lại là thực trốn thoát.

- Chạy đi, chạy ra khỏi Thương Nha Sơn.

Cổ Hoài Nhân trong lòng chỉ có một ý niệm, chạy ra khỏi nơi này. Nơi này là sào huyệt yêu quái, thật là đáng sợ.

Hô...

Cổ Hoài Nhân nhảy xuống hạ trên một tảng đá lớn, lại liên tục nhảy xuống ba lượt liền rơi xuống chân núi, hắn ngẩng mặt lên liền thấy được phía xa đang có một đội ngũ tập hợp.

- Quận thủ đại nhân!

Trong lòng Cổ Hoài Nhân buông lỏng, an toàn rồi! Nhưng lại cảm thấy bất an, dù sao hắn hôm nay là một người duy nhất chạy thoát tới đây.

Phương thống lĩnh quát:

- Cổ Hoài Nhân, còn không qua đây.

Cổ Hoài Nhân không dám chần chờ, liền chạy qua.

- Bái kiến quận thủ đại nhân, Phương thống lĩnh.

Cổ Hoài Nhân thi lễ.

Quận thủ đại nhân nhìn quần áo rách nát đến tả tơi của Cổ Hoài Nhân trước mắt, nói:

- Chỉ mình người đi ra thôi sao? Tần Vân cùng Y Tiêu đâu? Còn tôi tớ yêu quái của ngươi nữa đâu?