"Ân...... A, a......"
Hai tay Ma Da ở trên vách Bạch Ngọc Tiên Hà bóng loáng gương đào xáo trộn vô ích, lại không được có thể cho y trung tâm dụng lực. Cuối cùng y chỉ có thể gắt gao túm áo bào trắng trên người, ngón tay vì thắt chặt mà trở nên trắng bệch.
Lần này sinh nở này là lần gian khổ nhất, y cơ hồ đã hoàn toàn khôi phục thuộc tính phàm nhân, cảm nhận sâu sắc mỏi mệt mãnh liệt, mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra.
Ngày thứ ba đã qua. Y dùng chút sức lực cuối cùng ngưng tụ một cái quang cầu, không ngừng tùy theo cung luật mà đè ép bụng y trợ giúp đứa nhỏ hướng ra phía ngoài.
Hai chân Ma Da mở lớn, thai nhi đã muốn đến huyệt khẩu, phân thân y theo nội vách đè ép đã bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà cao cao nhếch lên. Xinh đẹp kia e rằng màu phấn hồng quả thực không giống như là tính khí nam nhân có khả năng có được.
Ma Da chính mình nhìn không thấy, lại ở khoảng cách đau bụng sinh cảm giác được phân thân hưng phấn. Chính là loại kɧoáı ©ảʍ này cũng không thể sánh cùng đau đớn sinh nở, chỉ có thể tăng lên thống khổ sống không bằng chết.
"Thần Đế...... Thần Đế –"
Ma Da cuối cùng chảy nước mắt. Giờ khắc này y thống hận thượng cổ kết giới. Nếu Thần Đế có thể bồi bên người y, y sẽ càng thêm kiên cường.
Không! Không thể nhận thua! Tuyệt không thể nhận thua!
Ma Da thở sâu, lại theo đau bụng sinh cố gắng khởi lưng phúc trầm trọng, dùng sức xuống phía dưới.
"Đế Tôn...... Đã ba ngày ba đêm."
Thủy Thiên Tiên Tôn mặt mang ưu sầu, khoanh tay đứng ở bên người Đại Chính Thần Đế, lo lắng nói: "Không biết Đế Hậu tình hình hiện tại như thế nào. Ngài...... Không tới xem sao?"
Thượng cổ kết giới của Thần Trì tuy rằng từ khi khai thiên lập địa, nhưng lấy uy lực Đại Chính Thần Đế, không phải không thể mạnh mẽ mở ra.
Hôm nay thời điểm vào triều, trừ bỏ vài hoàng tử ra ngoài tu luyện, mười ba vị tri nữ của đế tôn toàn bộ đều ở đây. Bọn họ nhất tề thỉnh cầu Đế Tôn đi xem tình hình Đế Hậu, lại bị Đế Tôn cự tuyệt. Cuối cùng bọn họ bất đắc dĩ, rào trước đón sau để Thủy Thiên Tiên Tôn thượng cổ tiên thần, đến thay thỉnh cầu.
Chính là cho dù là Thủy Thiên Tiên Tôn, hiện giờ xem ra Thần Đế cũng là không để cho hắn mặt mũi.
"Đế Tôn."
Thủy Thiên Tiên Tôn cũng nhìn không được. Nhân gian nói một ngày vợ chồng trăm năm ân ái. Ma Da mặc dù lấy thân nam tử lập Đế Hậu tôn sư, nhưng mấy trăm năm y khiêm tốn kính cẩn, tính tình ôn nhuận tao nhã, tâm địa tinh khiết lương thiện, đã thật sự chính thắng được nhận thức của tiên giới. Thủy Thiên Tiên Tôn cũng không thể để y chịu loại thống khổ này.
Đại Chính Thần Đế chậm rãi mở hai mắt bàn thâm ảo sâu thẳm như vũ trụ, chậm rãi nói: "Bản tôn không thể đi."
"Vì sao?"
Đại Chính Thần Đế nâng đầu lên, ngón tay thon dài duyên dáng thoáng như bạch ngọc điêu thành, hoàn mỹ mà rung động. Hắn chăm chú nhìn đầu ngón tay chính mình, chậm rãi nói: "Kẻ mà vận mệnh liền trên đầu ngón tay Bản tôn. Chỉ có được một nửa thuộc tính phàm nhân, y mới có thể về quỹ mệnh của chính mình. Nếu không cho dù lấy khả năng của ngươi hay ta cũng không thể phạm vào thiên điều."
Thủy Thiên Tiên Tôn nghe vậy, chỉ có thể yên lặng thở dài.
Nếu đi ngược quỹ mệnh, trừ phi mười kiếp lại rơi vào vòng luân hồi, nếu không thiên mệnh một khi vi phạm, hủy thiên diệt địa có khó khăn.
Con nối dòng của Đại Chính Đế Tôn, lấy khả năng Thủy Thiên Tiên Tôn cũng vô pháp tính ra mệnh bọn họ.
Xem ra thập cửu hoàng tử này...... Nhất định có một phen bất đồng với vận mệnh các huynh tỷ.
"A, a — a –"
Ma Da lớn tiếng rêи ɾỉ. Không, kia đã không phải rêи ɾỉ, mà là rống lên!
Y cuối cùng chống vào vách tường Tiên Hà đứng thẳng thân thể, gương mặt trướng đắc đỏ bừng, lấy lực phàm nhân đem đẩy đứa nhỏ đi ra.
Quang cầu ngưng kết kia đã muốn hóa thành một đạo doanh ba, chậm rãi quay quanh hạ thể y, chờ đợi nghênh đón hài tử xuất thế. Thần quang thai nhi tự thân đã hoàn toàn bao phủ hạ thân Ma Da, thậm chí máu tươi của phụ thân trong cơ thể trào ra đều hấp thu.
"A –"
Ma Da cuối cùng phát ra một tiếng hô đau đớn, nhưng lại dựa vào vách tường bán đứng lên. Sau đó vật ở hạ thể kia đột nhiên vọt ra, bị thần quang tiếp được.
Ma Da dồn dập thở dốc, trước mắt bởi vì mồ hôi cùng nước mắt mà một mảnh mơ hồ. Y đã có mấy trăm năm không có loại cảm giác phàm nhân này, một loại hư thoát dường như xâm nhập mà đến, làm cho y thậm chí không kịp liếc mắt đứa nhỏ huyền phù ở giữa không trung một cái, liền thuận theo vách tường chậm rãi ngã xuống hoa tâm, mệt mỏi nhắm lại hai mắt.
Khi nụ hoa Bạch Ngọc Tiên Hà nở rộ, đại chính thần đế đã đứng ở bên cạnh ao, nhìn vợ trầm ngủ bên trong, còn có đứa trẻ đang cuộn mình ở bên người y.
Đại Chính Thần Đế đem vợ nhẹ nhàng ôm lấy, biết y mất đi năm trăm năm tu hành. Bất quá không quan hệ, đối với thần đế mà nói, chính là mấy trăm năm tu hành chỉ là chín trâu mất sợi lông – không đáng kể, hắn sẽ cho vợ hắn thần giai cùng tiên khí. Chẳng qua, Ma Da sợ phải trầm ngủ một thời gian.
"Thần Đế, Tên của Thập Cửu Hoàng tử......?"
Mỗi một tân thần được sinh ra, trong nháy mắt sẽ có tên của bọn họ hiện lên ở thần quang chính mình. Bất quá vì đứa nhỏ là nhi tử của Thần Đế, cho nên Thủy Thiên Tiên Tôn cũng vô pháp nhìn ra tên của hài tử, đành phải ôm hài tử hỏi Thần Đế.
"Ma Da."
"Sao?"
"Tên của hài tử, kêu Ma Da."
Đại Chính Thần Đế chỉ liếc mắt nhìn hài tử một cái, liền ôm vợ mình quay đầu rời đi, để lại Thủy Thiên Tiên Tôn không hiểu tại sao.
Hắn ngơ ngác nhìn đứa nhỏ trong tay mình, lẩm bẩm nói: "Ma Da? Nhưng lại cùng tên phụ thân? Thật sự là......" Bất khả tư nghị.
Kế thừa tên phụ thân, cũng kế thừa mệnh quỹ của phụ thân.
Đứa nhỏ này, là thay thế phụ thân sinh ra.
Tân hài tử là Ma Da thập cửu hoàng tử, quả nhiên có thể chất bán nhân, cùng lắm cũng không ảnh hưởng đến tiên khí và cuộc sống của đứa nhỏ ở tiên giới.
Có lẽ là bởi vì trong thân thể một nửa máu phàm nhân, cũng có lẽ là bởi vì phụ thân đối nhân gian tốt đẹp nhớ lại, tiểu Ma Da từ nhỏ liền hướng tới cuộc sống nhân gian.
Khi hắn cuối cùng đã lớn, hắn chỉ có nguyện vọng duy nhất, chính là đi nhân gian tu hành, nhìn cố hương của phụ thân một cái.
Mà khi hắn đi vào cuộc sống của bộ tộc dưới chân núi, như thế nào một người chuyện xưa.
Từ nay về sau, Ma Da kia trở thành truyền kì mà nhân gian trọn đời truyền lưu.
- TOÀN VĂN HOÀN -