Sau Khi Phản Diện Nhặt Được Kịch Bản

Chương 7: Sư tôn ban thuốc

Tưởng bè lũ Triệu Phong tới quấy phá, Tiêu Cảnh không kiên nhẫn mở mắt,

nhưng mới vừa mở mắt,

biểu tình trên mặt y tức thì liền thay đổi,

giấu giấu diếm diếm che cánh tay cụt của mình, quay đầu nói: “Sư……. Sư tôn, người…… Người……. người sao tới đây, là đồ nhi vô dụng, bị một tên ngoại môn đệ tử Ngưng Thần Kỳ làm bị thương.”

Kỳ thật Ôn Thanh Lan cũng không ngờ, không phải chỉ đứt một cánh tay thôi sao, cũng không phải mất mạng, lại nói hắn mang theo Tiêu Cảnh ra cửa đã là nhượng bộ lớn nhất rồi, còn bắt hắn làm bộ sư từ đồ hiếu, đây tuyệt đối là cực cực dốc hết tâm can.

Nhưng có cái hệ thống bắt làm nhiệm vụ hằng ngày, hắn không tới không được, Ôn Thanh lạnh mặt ném một cái bình nhỏ vào lòng Tiêu Cảnh: “Ngươi quả thật vô dụng, một chiêu lúc đó ắt hẳn phải nhanh hơn nữa, vì cái gì lại do dự?”

Việc biến chiêu chỉ xảy ra trong chớp mắt, không ngờ Ôn Thanh Lan lại nhìn ra được, thật không hổ là người nhiều lần làm nhục y, người sư tôn dây dưa hơn nửa đời.

Ôn Thanh Lan cho rằng Tiêu Cảnh đang sợ hãi, hắn nhíu mày nói: “Xem ra ta đã để ngươi ngốc ở Tĩnh Bình Phong lâu lắm rồi, trong khoảng thời gian này tu vi tăng cao, nhưng tâm cảnh lại không chút biến chuyển, lúc đối chiến là lúc có thể do dự sao, nếu là đối với địch nhân, ngươi có thể còn toàn mạng ư, tuy nói tu giả chính phái phải tuân thủ nghiêm ngặt chính đạo, nhưng tu chân cũng là cùng tranh với thiên địa, lòng

dạ đàn bà vạn không thể có.”

Tiêu Cảnh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Ôn Thanh Lan, người ấy đưa bình dược không khiến y có nửa phần xúc động, nhưng những lời này lại làm tâm thần Tiêu Cảnh rung động, sư tôn đây là đang nghiêm túc dạy dỗ y ư?

“Tích ——

Mục tiêu công lược: Tiêu Cảnh

Giá trị kính ngưỡng +1, độ hảo cảm +1, giá trị vận khí +1, độ thân mật +2, độ hảo cảm hiện tại 55%, giá trị vận khí âm 36, mong ký chủ tiếp tục nỗ lực nha ~”

Ôn Thanh Lan bị thanh giá trị công lược đột nhiên bật ra làm cho ngây người một lúc, sau đó liền không quan tâm, nếu Tiêu Cảnh là khí vận chi tử không cách nào gϊếŧ chết, thì hắn phải nên lợi dụng thật tốt, tuy hắn vẫn để ý kết cục của «Chí Thần Truyện », nhưng chung quy cũng không phải do Tiêu Cảnh bây giờ gây ra, hắn lại không thật sự trải qua những chuyện đó, cho nên cùng lắm là biệt nữu (*), mà không phải sát tâm, hơn nữa nếu có Tiêu Cảnh – bậc đại giả vận khí trong tay, hắn sẽ còn dẫm lên vết xe đổ sao, Tu Chân Giới còn ai có thể ngăn cản hắn!

(*)

biệt nữu” có khá nhiều nghĩa, như là khó chịu, kỳ cục, khó tính rồi còn cả rắc rối, rầy rà (nhất là khi nói đến quan hệ giữa 2 người trở lên). Hoặc là tâm khẩu bất nhất, tức là nghĩ 1 đằng miệng nói 1 nẻo, thích che giấu ý nghĩ thật sự trong nội tâm bằng thái độ, hành động đi ngược với điều mình nghĩ.

Tiêu Cảnh thấp giọng cười, sau đó ngẩng đầu nghiêm mặt nói: “Cẩn tuân sư tôn dạy bảo, đệ tử nhất định không phụ sự kỳ vọng của sư tôn.”

Đã quen Tiêu Cảnh tâm tình thay đổi quỷ dị, Ôn Thanh Lan cũng không cảm thấy có gì khác thường, sau khi thuận miệng dặn dò hai câu, liền trực tiếp quay về khán đài.

Sau khi Ôn Thanh Lan rời đi, ‘Vô dụng’ Tiêu Cảnh cầm bình dược của Ôn Thanh Lan, y như tên biếи ŧɦái nhẹ ngửi bình ngọc, giống như lưu luyến hương vị chủ cũ lưu lại, cuối cùng y cẩn thận cất bình ngọc vào trong lòng ngực, nhìn hướng Ôn Thanh Lan rời đi mà mỉm cười.

“Xem ra Thanh Lan sư đệ vẫn thực quan tâm Tiểu Cảnh.” Thấy Ôn Thanh Lan ngồi lại trên ghế khán đài, Khuất Minh Dương mỉm cười bỡn cợt nói.

Ôn Thanh Lan không tỏ ý kiến mà nhìn Khuất Minh Dương, lạnh nhạt nói: “Chưởng môn sư huynh có vẻ thực nhàn, nếu quan tâm Tiêu Cảnh như vậy, không bằng để y làm đồ đệ ngài thế nào?”

Khuất Minh Dương sặc một cái, tức khắc cười khổ xua tay nói: “Đứa nhỏ Tiểu Cảnh này tâm nhãn lớn, sư huynh làm sao đoạt người sở ái.”

“Đây là ái đồ của Thanh Lan chân nhân? Tuy tư chất không tốt nhưng tâm tính kiên định, mắt nhìn đồ đệ của Thanh Lan quả nhiên độc đáo.” Mạc Trường Thanh kế bên cũng hứng thú chen một câu.

Thập Phương Kiếm Tông tỷ thí, vừa huyết tinh lại bạo lực, đều là đệ tử dùng kiếm, một lời không hợp thì rút kiếm, hợp cũng rút kiếm, cho nên sân đấu của Thập Phương Kiếm Tông đều là kiếm khí bùm bùm, tất cả mọi người đã quen phương thức hành động này, nên cũng không cảm thấy kỳ quái, vì phần lớn dùng thực lực nghiền áp, nên nhiều ít cũng có chút buồn tẻ.

Mạc Trường Thanh đại khái là nhìn chán đệ tử nhà mình đánh đến ta sống ngươi chết, nên mới quan tâm chú ý Vô Vi Đạo Tông,

thường thường còn bình luận một phen.

“Tông chủ tán thưởng.” Ôn Thanh Lan khách khí một câu, rồi dời tầm mắt vào sân thi đấu lần nữa, thấy thế Khuất Minh Dương và Mạc Trường Thanh cũng ngừng trò chuyện, nhìn về sân đấu.

Lúc này Tiêu Cảnh đã trở lại sân đấu, đệ tử trước đó nhìn thấy y biểu hiện, tu vi không bằng y sớm đã tâm sinh sợ hãi, tu vi ngang y không phân cao thấp lại không bằng phản ứng mau lẹ của y, bọn họ lấy đâu ra loại Linh Khí này,

tự nhiên cũng chỉ có thể bại trận,

trừ một mình Triệu Phong vẫn lì lợm la liếʍ, còn lại đều tiến triển thuận lợi như dự tính, cuối cùng y dự kiến vòng trong sẽ đối chiến với Triệu Phong.

Triệu Phong sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm Tiêu Cảnh: “Lúc trước là ngươi che giấu thực lực?”

Tiêu Cảnh cười cười, Triệu Phong không có hảo cảm với y, y đối Triệu Phong kỳ thật cũng là chán ghét, vì thế ác ý nói: “Đều nhờ cách dạy dỗ của sư tôn, ngày đêm đốc thúc mới được như hôm nay, vừa rồi còn ban thuốc chữa thương, nếu ta không thắng, như vậy sẽ làm sư tôn thất vọng.”

Quả nhiên mặt Triệu Phong càng khó coi, hắn híp mắt rét căm trừng Tiêu Cảnh nửa ngày, cuối cùng cố nở một nụ cười lạnh: “Rác rưởi chính là rác rưởi, cho dù có Thanh Lan chân nhân hỗ trợ thì thế nào, bất quá chỉ tăng lên cảnh giới, hôm nay ta sẽ để mọi người nhìn xem, ngươi là loại phế vật giòi bọ ghê tởm gì.”

Đáng hận, Tiêu Cảnh tư chất rác rưởi như vậy mà có thể trong vòng một tháng ngắn ngủi tăng lên tới Dung Hợp Kỳ, nếu gã có thể được Thanh Lan chân nhân dạy dỗ, vậy thì tốt biết mấy, chỉ là một con quái vật mặt mày xấu xí không cha không mẹ, tại sao lại may mắn như vậy, đáng chết đáng chết!

Ánh mắt Tiêu Cảnh hơi lóe, khóe môi lại cười nói: “Nếu sư huynh thua trên tay một phế vật như ta, thì gọi là thứ gì?”

“Buồn cười, ta đã kết Kim Đan thượng phẩm, sao có thể bại bởi ngươi một kẻ hèn một phế vật Dung Hợp Kỳ, tiếp chiêu đi!”

Triệu Phong hét lớn một tiếng, hai tay kết ấn khí thế bạo trướng, quanh thân gã hiện ra vô số kim sắc phù văn huyền ảo, bao phủ gã vào trung tâm.

Đúng như lời Triệu Phong, gã đã là Kim Đan chân nhân, mà Tiêu Cảnh chỉ mới hậu Dung Hợp Kỳ, đối kháng Triệu Phong thế nào, giả sử bản thân Tiêu Cảnh cảnh giới kinh người, nhưng tay không pháp bảo cũng không thể bộc phát thực lực của y, dù uy áp đầu Kim Đan Kỳ, cũng phải đau khổ chống đỡ.

Mắt thấy kim sắc phù văn càng ngày càng dày đặc, hai mắt Triệu Phong bỗng dưng mở, một đạo kim mang hiện lên, ngón tay gã vừa chỉ, phù văn quanh người lập tức bay đến cùng một chỗ, ngưng tụ thành một thanh kim quang đại kiếm đánh về phía Tiêu Cảnh.

Tư chất của Triệu Phong quả thật thượng giai, chỉ mới vừa vào Kim Đan Kỳ, đã ngộ ra chiêu thức phù hợp với mình, nếu là hậu Dung Hợp Kỳ bình thường, chỉ e sẽ bị một chiêu này dọa sợ, đáng tiếc người đối mặt gã lại là hóa thần cảnh (*) Tiêu Cảnh, ít nhất hiện giờ phóng mắt toàn bộ Tu Chân Giới, không có khí thế gì có thể dọa được Tiêu Cảnh.

(*) cảnh giới sắp hóa thần

Chỉ thấy Tiêu Cảnh không nhanh không chậm mà lấy ra một thanh khinh kiếm (*) từ túi trữ vật, một thanh kiếm uyển chuyển nhẹ nhàng sáng loáng phiếm ánh sáng nhạt, chỉ là một thanh kiếm, lại làm người cảm nhận được chính khí trùng trùng, giống như quân tử nhã nhạc (**).

(*) một thanh kiếm nhẹ mỏng

(**) Nhã nhạc là nhạc khúc cung đình,

Nho gia cho rằng âm nhạc này “trung chính hòa bình”, ca từ “khúc nhã thuần chính”

Tiêu Cảnh hoài niệm lưu luyến nhìn khinh kiếm, vuốt ve thân kiếm nói khẽ: “Đây là Thanh Nhã Kiếm sư tôn ban cho ta, vốn dĩ ta chỉ muốn nâng niu quý trọng nó, nhưng giờ ngẫm lại vẫn nên dùng kiếm sư tôn ban thì mới càng có ý nghĩa, chắc hẳn sư tôn thích ta dùng nó hơn.”

“Tuy ta không thiện dùng kiếm, nhưng đối phó ngươi vậy là đủ rồi.” Tiêu Cảnh cầm kiếm, ánh mắt đột nhiên biến đổi, ánh mắt của kẻ lười biếng làm lơ ngoại vật bỗng trở nên sắc bén thâm trầm, quan sát kĩ, còn thấy có một tia huyết sắc đặc sệt chảy qua, loại khí thế sát phạt này làm Triệu Phong không khỏi cứng đờ người, cảm giác trong chớp mắt như thấy được thây sơn biển máu, trong lòng Triệu Phong có chút hoảng sợ.

Sự đình trệ ngắn ngủi này để cho Tiêu Cảnh nắm được cơ hội, y cầm Thanh Nhã Kiếm phi thân nhảy lên, trực tiếp bổ một kiếm vào kim sắc phù văn sau lưng Triệu Phong.

Thanh Nhã Kiếm là quân tử kiếm, khi khởi động thế công thân kiếm nhẹ kêu vù vù, rất là dễ nghe, lại thanh chính tâm thần.

Triệu Phong nghe thấy tiếng kiếm ngân vang mới lấy lại được tinh thần,

né tránh công kích của Tiêu Cảnh, kim sắc đại kiếm lại lần nữa hóa thành vô số phù văn, phù văn biến ảo thành kim sắc xiềng xích thô nặng, đổ ập xuống người Tiêu Cảnh.

Tiêu Cảnh bị biến cố này làm cho sửng sốt, không khỏi nhìn Thanh Nhã Kiếm nở nụ cười, y giương mắt nhìn thoáng qua khán đài, thầm nghĩ: Sư tôn, ta ở trong lòng người là hình tượng thế này sao?

(*) Anh Cảnh nghĩ trong lòng anh Lan mình là người quân tử nên mới ban cho Thanh Nhã Kiếm, không chơi trò đánh lén được khi có tiếng kiếm vang lúc tấn công

Chẳng qua y mới thất thần một chút, thế công của Triệu Phong đã đánh tới đây, Kim Đan Kỳ chân nhân linh lực cao hơn Dung Hợp Kỳ nhiều, theo kim sắc xiềng xích áp xuống đó là vô số linh áp, đủ cho người sinh ra một loại ảo giác muốn tránh cũng không thể tránh.

Tiêu Cảnh ngẩng đầu nhìn xiềng xích đang áp xuống đỉnh đầu, có thể tưởng tượng một khi xiềng xích hạ xuống, y sẽ rơi vào thiên la địa võng, muốn chạy cũng không thoát được, mà lúc này y tuyệt không có khả năng mưu lợi, đại hội hôm nay các tông chủ đều ở đây, đặc biệt là các phong chủ Vô Vi Đạo Tông đều quan sát trận đấu, nếu y hiển lộ một lực lượng khác, tất nhiên sẽ khiến người hoài nghi.

Nghĩ đến đây, Tiêu Cảnh không hề do dự, cắn răng ngưng tụ linh lực toàn thân, chọn một hướng chạy tới xiềng xích.

Cứng đối cứng dùng linh lực đối đầu, y cược Triệu Phong mới vừa thăng cấp cảnh giới Kim Đan Kỳ chưa lâu, cược chính y đã nắm chắc linh lực Dung Hợp Kỳ.

Như lời Ôn Thanh Lan nói, tu chân, là cùng tranh với trời, là đấu với địa, là dùng mệnh đánh cuộc, y đánh cuộc vô số lần, vận khí…… còn là không tồi.

‘ oanh ——’

Một tiếng vang lớn, hai cỗ linh lực không phân cao thấp va chạm khiến linh lực dao động mạnh, cũng may sân thi đấu do đại năng thiết trí (*) kết giới, linh lực dao động phân tán đến sân đấu bên cạnh liền hóa thành vô hình, Triệu Phong và Tiêu Cảnh đều bị văng ngược ra, từ giữa không trung té xuống sàn đấu.

(*) thiết kế và bố trí

Khóe môi Tiêu Cảnh chậm rãi chảy máu, y bị nội thương nghiêm trọng, Triệu Phong dĩ nhiên cũng không tốt hơn bao nhiêu, gã nửa nằm trên mặt đất hung tợn trừng Tiêu Cảnh, khóe môi cũng tràn ra máu tươi.

Tiêu Cảnh ho khan hai tiếng, tiện tay lau vết máu ở khóe môi, nhìn Triệu Phong mỉm cười nói: “Triệu sư huynh cảm thấy thế nào, tư vị bị ta đánh quỳ rạp trên mặt đất không được tốt lắm đúng chứ?”

Triệu Phong cười lạnh hai tiếng: “Ngươi đừng quá đắc ý, cũng chỉ là nhất thời may mắn.”

Tiêu Cảnh không chút nào để ý, y chậm rãi đi qua, cúi người vươn tay nói: “Cần sư đệ đỡ sư huynh lên không?”

Triệu Phong âm trầm nhìn Tiêu Cảnh, ánh mắt lập loè bất định,

do dự một lát, gã vươn tay nắm tay Tiêu Cảnh, nhưng giây tiếp theo lại xảy ra biến cố, một tay khác của Triệu Phong đột nhiên ngưng tụ lại kim sắc phù văn, gã cười dữ tợn tung chưởng vào ngực Tiêu Cảnh: “Đi chết đi!”

Thần sắc Tiêu Cảnh không đổi, y thương hại nhìn Triệu Phong, Thanh Nhã Kiếm mũi kiếm lướt gió cắm sâu vào bụng Triệu Phong, Triệu Phong trừng lớn hai mắt không thể tin, phù văn trong tay tản ra, cả người ngã trên sân đấu, một giây sau Tiêu Cảnh chống kiếm,

chống đỡ không được nửa quỳ xuống đất.