Sau đám tang bà, tôi không thiết ăn uống, lúc nào cũng bày ra bộ dạng đờ đẫn vô hồn. Gia Huy mấy lần bực bội muốn hét lên với tôi, cuối cùng cũng bị dáng vẻ không quan tâm của tôi chọc tức, hầm hầm bỏ đi.
Một ngày, tôi kết thúc giờ làm sớm, chẳng có tâm trạng nào mà làm việc tiếp nữa. Tôi xin nghỉ, chán nản ra khỏi bar, đi bộ chầm chậm trên con đường phố đã lên đèn. Tôi vừa đi vừa chìm trong đám suy nghĩ lùng bùng của mình mà không thể thoát ra.
Két!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!...
Cánh tay tôi bị một bàn tay lớn kéo lại. Tôi bàng hoàng giật mình thoát ra khỏi dòng suy nghĩ, suýt nữa hét lên khi thấy cái ô tô vừa lướt qua với tốc độ kinh người. Gia Huy gầm lên:
-
Em muốn chết à? Làm người hầu của tôi, có chết cũng phải được tôi cho phép.
-
Anh điên à? Ai muốn chết? – Tôi vùng ra khỏi tay hắn nhưng vô ích. Hắn bắt tôi nhìn hắn.
-
Chính em đấy. Bà mất rồi, em cũng không muốn sống sao? Đừng có nghĩ rằng không ai hiểu được em, em cứ tự thu mình như thế này, tự hủy hoại mình như thế, đáng sao?
Tôi im lặng, không biết làm gì ngoài trừng mắt nhìn hắn.
-
Nghe cho rõ đây. Em là của tôi, mạng sống của em cũng do tôi quyết định. Vy, tôi yêu em.
Đùng, sét đánh giữa đêm. Tôi đờ người. Hắn… hắn nói hắn yêu tôi à?
Tôi vùng ra, nghiêm túc:
-
Im đi. Huy, tôi hận anh!