Ảnh Đế

Chương 59

Sáng sớm hôm sau, vẫn là Diệp Lan dậy trước, anh nhẹ chân mặc đồ ra ngoài, sang phòng Sầm Văn rửa mặt.

“Gọi cho An Á, nói với chị ấy anh đã xem hết kịch bản được gửi cho Giang Trì rồi.” Diệp Lan lau khô mặt, “Sẵn tiện nói chị ấy rà soát xem bộ phận duyệt kịch bản có gián điệp của đối thủ nằm vùng không.”

Sầm Văn hiểu hàm ý của Diệp Lan, cười xẩu hổ, “Vào được văn phòng của chúng ta đều là tinh anh cả, khả năng duyệt kịch bản và đàm phán chắc chắn có, chỉ là có lúc bọn họ cũng không có quyền quyết định…”

Sầm Văn nửa úp nửa mở, Diệp Lan phì cười, “Phòng Điều Hành lại hạn chế bọn họ à?”

Văn Phòng Diệp Lan có đầy đủ các phòng ban, mỗi phòng có nhiệm vụ riêng, yêu cầu ông chủ đưa ra là kịch bản “bảo đảm sẽ tạo cơn sốt”, Tổ Kế Hoạch của Phòng Điều Hành dựa vào số liệu phân tích thị trường ngành điện ảnh trong một năm trở lại đây, cùng với tin tức tìm hiểu được từ các công ty đối thủ, căn cứ vào nhu cầu thị trường và tình hình cạnh tranh hiện thời để đưa ra kế hoạch ổn thỏa nhất, bọn họ không xét đến nội dung cụ thể của kịch bản, cũng không có khả năng xét duyệt.

Nhưng tổ chuyên kiểm duyệt nội dung và chiều sâu của kịch bản lại bị bọn họ hạn chế, trừ phi có một kịch bản thần kỳ vừa có chiều sâu có nội hàm lại bắt đúng tâm lý thị trường xuất hiện, nếu không thứ được đưa đến tay Diệp Lan mãi mãi chỉ thỏa mãn được yêu cầu sau mà thôi.

Phim trước giờ Diệp Lan đóng đa số được các đạo diễn quen liên hệ trực tiếp, Diệp Lan xem qua rồi gật đầu là kịch bản được thông qua, không phải qua nhiều quá trình phức tạp thế này, nhưng hiện tại theo tình hình thực tế của Giang Trì, chờ các đạo diễn lớn chủ động nhờ cậu diễn nam chính không được thực tế lắm…

Sầm Văn hỏi thử, “Hay là nói với Phòng Điều Hành một tiếng, bảo bọn họ hạ thấp yêu cầu thị trường?”

“Không.” Diệp Lan đáp ngay không suy nghĩ, “Không tìm được thì tìm tiếp, cứ đùa, bảo anh nghĩ cách hộ bọn họ à?”

Sự kiểm soát lẫn nhau giữa các phòng ban trong Văn Phòng Diệp Lan là khoa học và cần thiết, đây có thể sẽ là bộ phim điện ảnh đầu tiên được công chiếu của Giang Trì, lỡ như quá cao siêu thành kén người xem, thua lớn trong phòng vé thì sau này còn khó phát triển hơn.

Hiện tại ngành điện ảnh đang hỗn loạn, kịch bản chất lượng hiếm hoi, muốn tìm một kịch bản tốt rất khó, nhưng không phải không thể.

Diệp Lan tự đi quay một mình, vẫn không cho Sầm Văn đi theo, hôm qua phía Bắc Kinh vừa điều gấp một trợ lý đến, ở trường quay có người chăm lo cho Diệp Lan rồi, anh đưa chìa khóa cho Sầm Văn, dặn cô chờ Giang Trì dậy rồi đưa cậu.

“Trốn trong phòng cả ngày cũng không được, cậu ấy muốn ra ngoài chơi thì cứ đi, dặn cậu ấy đừng đi xa quá là được.” Diệp Lan cười tự giễu, “Rừng thiêng núi thẳm, một bóng người cũng không thấy, không sợ bị chụp lén.”

Sầm Văn gật đầu, Diệp Lan đeo kính đeo lên, lúc ra anh quên mang áo khoác, không muốn quay vào làm ồn Giang Trì, liền thuận tay rút tấm khăn choàng từ chỗ đồ cá nhân của Sầm Văn khoác vào ra trường quay.

Sầm Văn thở dài, ông chủ cưng chiều “tiểu yêu tinh” đó quá đi.

Diệp Lan muốn để Giang Trì ngủ thêm, không bảo Sầm Văn thi thoảng sang thăm một lần nữa, nhưng hôm nay Giang Trì lại dậy rất sớm.

Cậu vốn không quen ngủ nướng, hôm qua thật sự mệt mới thế, nghỉ ngơi một ngày thể lực đã dần khôi phục, tinh thần sáng láng hơn nhiều, Diệp Lan đi chưa được nửa tiếng cậu đã mở mắt.

Giang Trì vô thức sờ sờ chỗ bên cạnh, chăn còn ấm, hẳn Diệp Lan mới đi chưa lâu.

Giang Trì nhìn đồng hồ, nhân lúc Sầm Văn chưa vào liền lăn sang chỗ của Diệp Lan, vùi trên gối của Diệp Lan nằm thêm một lát.

Sẵn tiện len lén hồi tưởng lại những chi tiết khi thân mật tối qua.

Giang Trì nhắm mắt dụi dụi vào gối, không biết nghĩ tới điều gì mà mặt đỏ dần.

Nằm nướng trên giường gần mười phút Giang Trì mới dậy tắm rửa, rửa mặt xong cậu thay đồ, tiện tay dọn dẹp mấy sấp kịch bản vứt lung tung trên sàn, là kịch bản chưa ra mắt cả, có không thích đến mấy cũng là tâm huyết của biên kịch, không thể vứt bậy bạ, phải tìm máy cắt giấy tiêu hủy.

Sầm Văn ở phòng cách vách nghe thấy tiếng động, liền mang điểm tâm đã chuẩn bị sẵn sang cho Giang Trì, tiện đường thay đạo diễn đoàn phim “Nhϊếp chính vương” tung cành ô liu vai nhỏ cho Giang Trì.

Sầm Văn nói như thật: “Chắc đạo diễn Doãn sợ em không chịu, còn đặc biệt nhờ Diệp Lan nói hộ, Diệp Lan thấy vậy cũng tốt, dù sao cũng không phiền hà gì, đến cảnh của em đi ra cho thấy mặt là được, tuy không có thù lao… Nhưng thường thì ít khi có mấy vai tình cảm thế này lắm, xem như cho đạo diễn Doãn nợ một lần đi, được không?”

Giang Trì nuốt đồ ăn trong miệng xuống bụng, hỏi: “Bảo là cho một vai tình cảm… Thật ra do anh Diệp Lan tranh thủ giúp em đúng không?”

Sầm Văn ngạc nhiên, cười khổ, “Chị giả vờ không giống à?”

“Giống lắm, có điều khả năng ấy không cao thôi.” Giang Trì rất tự biết mình, cười, “Bảo em ‘diễn một vai tình cảm’ trong phim của đạo diễn Doãn và anh Diệp Lan? Quá đề cao em rồi?”

Giang Trì tưởng tượng cảnh Diệp Lan chặn đường đạo diễn đòi vai cho mình, lòng ấm ấm, nhưng lại giận mình không biết tiến thủ.

Sao lại không… Nổi tiếng hơn một chút chứ?

Nếu mấy năm nay mình nỗ lực hơn chút nữa, ra sức hơn chút nữa, không chừng Diệp Lan đã không phải đi khắp nơi thu xếp lo liệu cho mình rồi.

Giang Trì thở phào, tự rót tự nhấm một ly sữa to tiêu sầu, rồi ăn sạch sẽ bữa sáng, không quên nhỏ giọng dặn Sầm Văn, “Chị đừng nói với anh Diệp Lan là em biết rồi nhé, khi nào cần em em sẽ đi quay, vậy… em đến trường quay được rồi đúng không?”

Sầm Văn cười cười, “Đương nhiên, Trước khi đi Diệp Lan để chìa khóa xe lại cho em này, dặn em chán thì ra ngoài đi dạo.”

Mắt GIang Trì sáng lên, nhận lấy chìa khóa bảo “Dạ”.

Trường quay, thời gian chờ xếp bối cảnh, trong lúc tán gẫu với Doãn Kiệt Hồng Diệp Lan nhắc dăm ba câu tới chuyện chọn kịch bản.

“Nhận kịch bản số lượng lớn là vậy đó.” Doãn Kiệt Hồng cũng là người có số lao lực, ông không nuốt nổi những kịch bản của tổ kiểm duyệt, suốt trong năm, những lúc nào không quay phim thì duyệt kịch bản, đạo diễn Doãn đáng thương sắp năm mươi rồi, vẫn thường bị mấy cái kịch bản “Tổng tài bá đạo đừng có chạy, “Cô vợ xinh đẹp nghịch ngợm mau quay lại” ám ảnh cho sầu muộn thức trắng từ đêm này qua đêm khác, Doãn Kiệt Hồng đau khổ cùng cực, nhưng cũng tổng kết được chút kinh nghiệm, “Trước sau gì cũng phải có quá trình như thế, tại sao chuyển thể các tác phẩm mạng dễ nổi tiếng? Vì số đó đã được thị trường sàng lọc, nếu cháu muốn dùng kịch bản thuần mới viết, thì phải có quá trình tuyển chọn, nhưng cũng không bắt buộc phải thông qua kênh này, cháu thử liên hệ với các đạo diễn mình quen xem, không chừng sẽ có thu hoạch.”

Diệp Lan nhíu mày, “Tại sao hả chú?”

“Đại ảnh đế này… Bình thường giao phó mọi việc cho nhân viên quản lý quen rồi, chỉ lo đóng phim không hiểu mấy chuyện này. Thông thường các đạo diễn luôn có biên kịch vàng hợp tác lâu năm, các mối quan hệ trong mảng này đơn giản lắm, nhân viên cũng không phức tạp, hơn nữa vĩnh viễn dư thừa tác phẩm.” Doãn Kiệt Hồng vạch ra các điểm mấu chốt, lịch quay không thuận tiện, đề tài không phù hợp, diễn viên không vừa ý… Nếu quay được thật, thì phải có cả thiên thời địa lợi nhân hòa, còn lại rất nhiều bộ không thể khởi quay, rất nhiều kịch bản bị gác lại, cháu đi hỏi các đạo diễn thử, không chừng có kết quả, dù sao cũng hơn là nhận kịch bản ồ ạt như vậy, ít nhiều gì cũng đã được đội ngũ của các đạo diễn lớn xét duyệt.”

Diệp Lan đã có tính toán không trong, bèn nhắn tin cho các đạo diễn quen.

Doãn Kiệt Hồng cười cười, “Vội thế à?”

“Cậu ấy sắp hết hợp đồng rồi, thời gian vắng bóng không thể kéo quá dài được.” Diệp Lan cúi đầu nhắn tin tập thể, bình thản nói: “Trông mềm nhũn dễ bảo thế thôi, thật ra hiếu thắng lắm, hồi trước quay cái phim truyền hình như giẻ rách mà còn thuộc kịch bản làu làu…”

Nói vậy Doãn Kiệt Hồng mới biết là Diệp Lan chọn lại kịch bản cho Giang Trì, cười cười, không nói gì.

Diệp Lan liên lạc với từng người hết lượt rồi cất điện thoại, đóng phim tiếp.

Diệp Lan quen biết rộng, hai tiếng quay xong một cảnh, điện thoại đã tích được cả dãy tin nhắn.

Vài đạo diễn thẳng tính còn gửi luôn kịch bản và phương thức liên hệ với biên kịch sang.

Quả nhiên lần này chất lượng kịch bản cao hơn tận mấy bậc.

Nhưng vẫn kém yêu cầu của Diệp Lan một chút.

Chuyện này cũng không gấp được, không ít người còn nói sẽ hỏi thêm hộ anh, tốn chút thời gian là bình thường, Diệp Lan vứt di động, đi quay phim.

Quay đến tận một giờ trưa.

Nhϊếp chính vương và hoàng đế trẻ cãi một trận dữ dội, lúc kích động đài từ dễ lạc giọng, thời gian chỉnh sửa dài ra, khi kết thúc ai cũng mệt, lần lượt về phòng nghỉ của mình dùng cơm.

Đạo diễn vừa hô nghỉ là các trợ lý vội ùa đến cởϊ áσ dâng nước cho Diệp Lan, Diệp Lan không uống, cởi hết đống đồ nặng ra rồi ngậm điếu thuốc về phòng nghỉ riêng, vừa qua cửa là cười.

“Sao em qua đây?” Diệp Lan dụi tắt điếu thuốc vừa châm, “Nghe Sầm Văn bảo em ra ngoài chơi mà.”

“Em đi mua đồ ăn cho anh.” Giang Trì bước sang một chút, để Diệp Lan thấy mấy hộp cơm trên bàn trang điểm, dâng của báu cho anh, “Tìm được khu mua bán… Mua mấy phần tôm sông rang cay về.”

Diệp Lan bật cười.

Hôm qua anh chỉ thuận miệng nói: Suốt ngày ăn cơm hộp ở đây, lưỡi sắp quên vị cay luôn rồi.

Diệp Lan quay phim ở đây lâu như vậy, đương nhiên biết chỗ này cách khu có người buôn bán bao xa.

Có lẽ Giang Trì vừa thức dậy không bao lâu là lái xe đi ngay.

Trời biết cậu đánh bao nhiêu vòng mới tìm được quán ăn có “vị cay” trong cái hóc hẻm nào đó.

Diệp Lan đưa tay, bật cười, vò đầu Giang Trì, bất đắc dĩ hỏi: “Ăn chưa?”

Giang Trì lắc đầu.

Diệp Lan cũng đoán cậu chưa ăn gì, thở dài, “Lần sau không cần phải chờ anh, đâu phải không biết quay phim giờ giấc thất thường.”

Giang Trì cười hì hì nói dạ mà chẳng thèm để tâm.

Tận ba kí tôm sông đẫm nước dầu, vẫn nóng bốc khói trong hộp giữ nhiệt, vừa mở nắp mùi cay đã tràn ngập căn phòng, cấp tốc luồn sang những phòng khác qua hệ thống thông hơi, làm nghệ sĩ ở các phòng trang điểm bên cạnh chỉ dám giận không dám nói, Doãn Kiệt Hồng không chịu nổi, mặt dày sang hỏi thăm mua nhiều không.

Giang Trì vội nói, “Dạ nhiều, nhiều lắm, thật ngại quá, cháu phải mang sang cho chú mới đúng.”

“Không sao không sao, cho chú ở đây ăn là được.” Doãn Kiệt Hồng vốn định xin tí rồi đi thôi, nhưng thấy Giang Trì mua cả gà xào ớt và canh sườn dê hầm thì trực tiếp ngồi xuống luôn, “Ây… Canh này nhiều không?”

Giang Trì nghẹn cười, “Nhiều lắm chú.”

Diệp Lan liếc Doãn Kiệt Hồng, nửa cười nửa không, “Đạo diễn Doãn, ăn đâu trả đấy chứ.”

Doãn Kiệt Hồng được ăn ngon là đầu cũng sáng lên, lập tức mời Giang Trì diễn giúp một vai, Giang Trì biết là ý cua Diệp Lan, thuận nước đẩy thuyền đồng ý, còn cảm ơn Doãn Kiệt Hồng coi trọng.

“Coi trọng cái gì, sau này có lẽ không mời cháu được nữa.” Doãn Kiệt Hồng còn vào đoàn sớm hơn Diệp Lan nửa tháng, lưỡi gần như mất vị giác rồi, ông vừa cay hít hà vừa lựa con tôm to, “Khi nào phía Diệp Lan quyết định xong, phim tương lai của cháu ra rạp… Thì đã triệt để vững chân trong giới điện ảnh rồi.”

Giang Trì không hiểu lắm, vô thức nhìn Diệp Lan, Diệp Lan lột tôm đút cho cậu, “Tối sẽ nói kĩ với em.”

Doãn Kiệt Hồng bị cay quá không chịu nổi, đứng lên tìm nước suối, Diệp Lan nhìn nhìn bóng lưng Doãn Kiệt Hồng, thản nhiên thòng thêm một câu: “… Vừa làm vừa nói.”

Tai Giang Trì đỏ bừng lên ngay.

Diệp Lan cười.

Giang Trì cúi đầu lột tôm, một lúc sau đột nhiên nói nhỏ: “Hay là… nói trước đi.”

Diệp Lan nhướng mày, “Hửm? Sao vậy? Sốt ruột muốn biết?”

“Không phải em sốt ruột…” Giang Trì đỏ mặt, “Lúc làm… anh nói em cũng không nghe được.”

Ngón tay dài dính đầy dầu ớt của Diệp Lan khựng lại, anh ngẩng lên nhìn Giang Trì, mắt bỗng đượm đầy ý cười.

“Lúc làm không nghĩ được gì khác nữa à?” Diệp Lan đút thịt tôm mới lột xong vào miệng Giang Trì, bàn tay hư hỏng thừa cơ nghịch môi cậu, nhẹ giọng hỏi: “Không nghĩ được chút gì?”

Tai cậu đỏ bừng, ngậm thịt tôm, lắc đầu, nhồm nhoàm nói: “Không nghĩ được…”

Doãn Kiệt Hồng cầm mấy chai nước suối quay vài, nhìn nhìn Giang Trì mặt mũi đỏ bừng, hiểu ra, “À cay quá hả?! Nào nào uống nước… Ướp lạnh sẵn đó, tiếc là không có bia.”

Diệp Lan cầm lấy nước, nói: “Vậy… mình thương lượng đi chú, hôm nay nghỉ sớm được không?”

Doãn Kiệt Hồng thắc mắc, “Sao vậy? Có việc hả?”

Diệp Lan nghiêng đầu nhìn kĩ sắc mặt Giang Trì, “Dạ, có hai việc.”

Doãn Kiệt Hồng dễ tính gật đầu, “Được chứ, dù sao sáng nay cũng xong hết mấy cảnh quan trọng rồi.”

“Ớ, sao mặt Giang Trì lại đỏ thêm vậy?”

“Không… không sao, cảm ơn đạo diễn Doãn.”