Tôn Duệ với việc này phải nói là chẳng cần mặt cũng được, còn phải nói là hắn mừng rỡ cho người ta thấy hắn đang tú ân tú ái cơ. Giả Uyển Uyển sau nhiều lần oán giận không thành cũng tiếp nhận cái thói hư tật xấu này của hắn.
Cao Vinh bị bắt gặp lúc đang nồng nhiệt hôn người ta vẫn có chút xấu hổ.
"Khụ, đêm nay bọn tôi quay xong, tôi sẽ tìm cấp trên hỏi một chút." Cao Vinh lấy điện thoại ra nhắn tin liên lạc trước, hi vọng tối có thể nói chuyện được với đối phương. Không có lửa làm sao có khói, đến tột cùng chuyện này có liên quan đến An Diêu Địch hay không, tóm lại phải hỏi cho rõ ràng.
"Em có thể cùng tới không?" Tôn Duệ bật thốt lên, sau cũng cảm thấy bản thân có chút không phải, hắn thậm chí còn không phải người trong đoàn phim, "Hình như vậy cũng hơi kỳ, thôi."
"Giao cho tôi đi." Cao Vinh xoa xoa đầu Tôn Duệ, làm cho hắn an tâm.
Tôn Duệ mím mím môi: "Được rồi. Vậy nếu cấp trên của anh thật sự muốn An Diêu Địch tham gia đoàn phim thì phải làm sao bây giờ?"
Cao Vinh trầm mặc một hồi, đưa ra quyết định: "Vậy tôi đành lui."
"Đừng mà. Anh nên nói chuyện với người của công ty. An Diêu Địch nhét vào bao nhiêu tiền, anh đưa cho bọn họ gấp đôi số đó!"
"Tôi nào có số tiền lớn như vậy... Nhưng mà, nếu thực sự lui thì cũng phải trả phí bồi thường vi phạm hợp đồng. Trên hợp đồng cũng không nói bọn họ không thể an bài diễn viên khác đột nhiên tham gia đoàn phim."
Tôn Duệ tức giận bất bình, vỗ vỗ ngực biểu thị mấy chuyện tiền nong này cứ giao cho hắn giải quyết.
"Tôi sẽ tận lực dùng phương thức hoà bình để giải quyết." Cao Vinh thở dài.
Sauk hi Cao Vinh liên lạc với bên sản xuất, dối phương tựa hồ cũng như chờ anh gọi. Bên bọn họ đều ở tại thành phố S nên chỉ có thể cùng nhau bàn bạc thông qua video call. Cơm nước xong xuôi, Cao Vinh giao toàn quyền công tác cho phó đạo diễn cùng trợ lý, đi đến sau phòng nghĩ cùng phía sản xuất liên lạc.
Cả ngày tại đoàn phim, Tôn Duệ đều có chút mất tập trung, không nhịn được lại vào mạng xem xét. Sauk hi xem thì tâm tình hắn càng khó chịu. Hắn biết thế này là bản thân tự khiến mình không thoải mái, rầu rĩ không vui mà đóng trang web, một lúc sau vẫn không nhịn được mà mở ra xem tiếp.
Với việc này, Giả Uyển Uyển có bình luận: "Cậu như vậy chính là đang tự ngược."
"Sao cô ta bám dai như đỉa vậy chứ?"
"Mất đi mới biết nguời tốt, chính là tình huống như vậy đi... Mà có khi người ta cũng chỉ lẫn lộn đôi chút, không thực sự để đạo diễn Cao ở trong lòng. Cậu lo xo quá rồi."
"Phụ nữ..." Tôn Duệ oán niệm mà nghĩ linh tinh.
Giả Uyển Uyển cũng là phụ nữ: "Bạn hiền, đừng nói như thế."( *tớ đoán bừa ;;)
Cao Vinh đã làm xong chuẩn bị tâm lý. Nếu như tin tức về An Diêu Địch hoàn toàn là giả, thì bên kia đã trực tiếp phủ nhận. Nếu đối phương đã muốn nói chuyện với anh, thì ít nhiều cũng có chút tâm tư.
Quả nhiên, bên họ cho biết, việc An Diêu Địch tham gia đoàn phim là có thể xảy ra, trước đây người đại diện của đối phương đến để bày tỏ ý định, hơn nữa cử chỉ đều điệu thấp, yêu cầu thù lao cũng không cao. Công ty đối với việc này có chút động lòng. Bọn họ vốn chỉ mời những người không quá nổi, nếu như An Diêu Địch muốn đến tham gia, đỏ hay đen thế nào thì nhiệt độ vẫn là nhiệt độ, có thể giúp đoàn phim của bọn họ tăng không ít danh tiếng.
"Diễn viên trong đoàn phim chúng ta đều rất ưu tú. Hiện tại tiến độ cũng được quá nửa, tôi không cảm thấy có ai cần An Diêu Địch thay thế," Cao Vinh tận lực không dùng tình cảm riêng tư, bày tỏ với đối phương rằng anh không đồng ý, "Nội dung bộ phim bám sát nguyên tác, tôi cảm thấy chúng ta không bổ sung nhân vật ngoài lề nào mới hợp tình hợp lý. Tác giả nguyên tác khẳng định cũng không hy vọng có chuyện như vậy."
"Phía chúng tôi cũng chưa đưa ra quyết định gì. Người đại diễn của An Diêu Địch cũng chỉ đến nói qua một lần, không có bất kỳ quyết định cụ thể nào, tin tức bị lộ ra lần này chắc cũng do bên họ cố ý." Bên sản xuất đối với điểm này cũng có chút khó chịu, bọn họ vốn cũng đang suy nghĩ, nhưng đối phương làm ra việc này như là đang ép bọn họ, đem mọi chuyện làm như ván đã đóng thuyền.
"Tôi rất có lòng tin với bộ phim lần này, không cần phải mượn phương thức này để tăng thêm độ quan tâm không cần thiết." Cao Vinh cũng biết niềm tin của bản thân không thể tính là lời làm chứng, nhưng anh vẫ nghiêm túc nói câu này cho đối phương nghe.
"Chúng tôi cũng biết hai người bọn anh dường như có một đoạn quan hệ trong quá khứ. Tạp chí lá cải cũng làm cho vấn đề này sôi sục cả tháng, e rằng cũng chính bởi vậy mà cô ấy tìm tới chúng ta."
"E là vậy. Việc này sẽ khiến sinh hoạt cá nhân của tôi bị quấy nhiễu không ít. Nêu như đoàn phim cứ khăng khăng muốn dùng cô ấy, bên tôi có thể sẽ có vấn đề..." Cao Vinh chưa hề nói, nhưng ý tứ bên trong cũng đủ rõ ràng.
"..." Đối phương không ngờ Cao Vinh lại quyết tuyệt như thế, kinh ngạc một chút, rất nhanh cũng nói bọn họ sẽ đưa ra phương pháp xử lý thích hợp sau khi cẩn thận bàn bạc lại.
Cao Vinh đã tính đến trường hợp xấu nhất, nhưng cũng may, hai ngày sau, có tin truyền ra, rằng tin tức An Diêu Địch muốn tham gia "Âm thanh của biển" không phải là thật. Tin tức chính thức chỉ có như thế, nhưng phóng viên báo lá cải lại thêm mắm dặm muối, bổ sung rất nhiều suy luận, như là Cao Vinh không niệm tình cũ, An Diêu Địch nỗ lực vươn mình nhưng thất bại, khả năng sau này tiếp tục chìm nghỉm vân vân mây mây.
Tôn Duệ rất hài lòng đối với kết quả này. Hắn cũng không nhịn được, trên weibo chuyển phát vài tin giống như trên. Minh tinh không quá nổi không dám đứng lên, tỏ thái độ gì với tin tức loại này. Dù sao thì nay thế này mai thế khác( *nguyên văn: "Mười năm Hà Đông mười năm Hà Tây", tớ cũng không rõ, đoán theo nghĩa như vậy.), ai có thể chắc chắn sau này mình không bị những chuyện như vậy bám vào?
Fan tựa hồ nhìn ra Tôn Duệ không thích An Diêu Địch, không ít người xem đây là trò vui, khen Tôn Duệ tính tình thành thật, muốn nói liền nói, không giấu giấu diếm diếm. Thế nhưng, cũng có người buồn bực, Tôn Duệ luôn đối tốt với người khác, không biết hắn và An Diêu ĐỊch có chuyện gì, dẫn đến việc chán ghét đối phương như vậy.
"Ân oán cá nhân." Tôn Duệ nhìn điện thoại di động hầm hừ nói.
"Em nói qua loa thôi, đừng thật sự trả lời fan như thế. Cũng không sợ làm lớn chuyện." Cao Vinh đang xào rau, liếc mắt nhìn Tôn Duệ.
"Em cũng không ngốc."Tôn Duệ có chút không sức lực mà đáp lời anh.
Buổi tối, sau khi nằm lên giường, Tôn Duệ liền dán vào Cao Vinh mà lướt weibo, tỉ mỉ trả lời fan, còn vì có một ít fan của An Diêu Địch vào đây nói này nọ, thành ra hắn cứ một lúc vui mừng lát sau đã khó chịu, mười phần giống thanh thiếu niên nghiện mạng.
"Em cũng tích cực với những người trên mạng nhỉ... Một tiếng đồng hồ cũng không rời màn hinh." Cao Vinh đặc biệt không hiểu.
"Người trên mạng cũng là người thật mà." Tôn Duệ nói năng hùng hồn.
Cao Vinh liếc mắt nhìn hắn một chút: "Em ở đây phản bác lại fan của An Diêu ĐỊch, cô ta cũng sẽ không biết."
"Ai muốn cô ta biết? Coi nhứ cô ta có đến nói chuyện cùng em, em cũng không tiếp." Tôn Duệ nhớ đến lần trước có một lần gặp An Diêu Địch ở thành phố S, đối phương còn coi hắn là fan, lại bắt đầu tức giận. Nghĩ làm sao nín giận bây giờ, hối hận bản thân lúc đó chả có chút khí thế nào.
"Em cứ sảng khoái đáp trả lại cũng không sao... Nhueng em xác định, bên cạnh em cũng có người nằm, mà em lại muốn cùng người trên mạng nói chuyện sao?"
Cao Vinh hiếm khi nói điều gì như muốn gây chú ý như vậy. Tôn Duệ không phản ứng lại, điện thoại liền bị Cao Vinh lấy, nhẹ nhàng ấn khoá màn hình.
"..." Tôn Duệ sửng sốt mọt chút, lập tức lộ vẻ mặt vui mừng, trong mắt toàn sao là là sao, nhào tới kêu lên, "Cao, Cao Vinh! Chẳng lẽ anh đang làm nũng với em sao?"
Cao Vinh rùng mình một trận, nhưng ý thức được hành vi của mình cũng thật giống... Chả khác gì lúc Tiểu Hoa không vui mà cào anh một cái.
Mất tự nhiên hắng giọng, Cao Vinh tận lực nói: "Không phải. Thế nhưng bây giờ tạm thời tịch thu di động____"
Tôn Duệ cười đến nở hoa, tích cực nói: "Tịch thu đi, tịch thu đi, thuận tiện đến thu em luôn cũng được..."
Cao Vinh giả bộ mở ngăn kéo tủ đầu giường bên mình, muốn ném di động của Tôn Duệ vào, lúc nhìn lại lập tức ngừng động tác.
Anh không hay dùng tủ đầu giường, nhưng anh khẳng định, lần trước mở ra bên trong cũng không có cả một hộp bαo ©αo sυ, cùng mấy đồ dùng trên giường như gel bôi trơn thế này.
"Sao vậy?"
"Haizz.... Tôn Duệ, từ lúc nào trong tủ đầu giường có những vật này vậy?" Cao Vinh quay đầu hỏi Tôn Duệ.
Tôn Duệ đột nhiên nhớ ra cái gì đó, "A!" một tiếng, vươn qua người Cao Vinh đóng ngăn kéo lại: "Sao anh cứ mở linh tinh thế?"
"Đây là tủ đầu giường bên tôi mà?" Cao Vinh có lý nhưng không thể nói.
"Lần trước đi siêu thị em tiện tay mua về, cũng tiện tay thả ở đó," Tôn Duệ hơi đỏ mặt, "Em cảm thấy bọn mình cũng có thể... Em không biết anh có thể hay không. Nhưng gần đây có một chút phiền toái linh tinh, em liền quên mất, anh không mở tủ em cũng không nhớ ra, ưʍ..."
"Cho nên?" Đối với Tôn Duệ đang thao thao bất tuyệt, Cao Vinh dùng hai chứ ngắn gọn hỏi ngược lại hắn.
Tôn Duệ dừng lại một chút, hít sâu một hơi, gióng như đang chuẩn bị tốt tâm lý, nhào vào trên nguời Cao Vinh, mặt đối mặt mà ôm đối phương: "Việc đó... Làm, có làm không...?"