Mong Mà Không Được Cũng Đừng Cầu Xin

Chương 25

"Oa, Cơm Nắm lại đáng yêu như thế này." Tôn Duệ- không- khiếu- thẩm- mỹ thở dài cảm thán.

"..." Cao Vinh đối việc này thực sự cạn ngôn.

"Lịch chiếu đã được quyết định, cuối tuần sau sẽ bắt đầu."

"Vậy sao? Tôi sẽ canh đúng giờ để coi." Cao Vinh khách khí đáp.

"Được được được! Anh dạo này có bận không? Cuối tuần này tổ chương trình không có lịch trình, có thể về một chuyến."

Cao Vinh nghi ngờ nói: "Cũng tạm được, bàn bạc đã kết thúc, lập tức có thể đến đoàn phim xem xét một chút... Cuối tuần cậu về làm gì?"

"Không làm gì hết, nghỉ ngơi thôi." Tôn Duệ đáp một cách đương nhiên.

"Ồ..." Cao Vinh đã hiểu, người này hai ngày cuối tuần muốn về nhà, máy bay qua lại cũng chả khác gì so với đi lại bình thường.

"Lại nói, sao cậu không về thành phố B, nơi đó cách chỗ quay tương đối gần nhỉ?" Cao Vinh lắm miệng hỏi một câu.

Tôn Duệ sửng sốt một lát, nói gì thì nói, bên thành phố B mới thật sự là "nhà" của hắn, ở chỗ kia hắn cũng chỉ là thuê một cái nhà ở tạm thôi. Thế mà sao hai ngày nghỉ quý giá lại gấp gáp muốn quay về đó...

"Ha ha, nhà tôi cũng không có ai, chỉ còn lại bảo mẫu... Ở trong nhà trống trải, không bằng quay về trông Cơm Nắm một chút."

Đến nửa ngày Tôn Duệ mới đáp lại, Cao Vinh hiểu rõ, cũng không tiếp tục đề tài kia, mà bắt đầu nói về công việc của mình.

Anh đã bàn bạc xong công việc tiếp theo, vẫn là một bộ phim tình yêu. Nhưng không giống với bộ tình yêu hài ban đầu, phim lần này là một câu chuyện thiên về hướng bi kịch. Nói thật, nếu anh phải tự tìm đầu tư, nhất định sẽ không chọn một đề tài nguy hiểm như vậy. Nhưng lần này, anh là được trả tiền để làm việc, không được trích phần trăm, nên anh cũng vui vẻ thử nghiệm đề tài mới này. Bên đối tác tìm đến anh cũng không phải không có nguyên nhân, hồi học đại học, anh cũng có làm qua phim ngắn với đề tài tương tự. Chỉ là, đã qua nhiều năm như vậy mà vẫn có người tìm được rồi xem qua, có thể nói đối phương cũng tràn đầy thành ý, đây cũng là điểm khiến anh chú ý.

Nhin danh sách diễn viên tham gia trong hợp đồng, Cao Vinh rất kỳ vọng vào bộ phim này. Trước khi tập hợp đủ diễn viên, anh cũng đã đến thăm trường quay, rất nhiều bối cảnh vẫn đang trong thời gian chuẩn bị, anh đi khắp nơi quan sát, rồi cùng nhân viên chào hỏi trước.

"Đạo diễn Cao, ngài đến sớm vậy?"

Cao Vinh đi xung quanh trường quay, vừa quay đầu đã thấy có người gọi mình.

"A, phải. Tôi cũng muốn nhìn trước mọt chút." Cao Vinh cười đáp lại, tuy thấy người trước mặt quen quen, nhưng còn chưa tới độ nhớ được tên.

"Giả Uyển Uyển, ngài quên rồi sao." Người nọ làm bộ không thoải mái, rất nhanh sau đó liền bật cười.

"Thật xin lỗi. Tôi nhớ rồi, mấy năm trước tôi từng hợp tác với cô nhỉ." Cao Vinh cũng không vòng vo, sảng khoái nhận người. Năm anh vừa tốt nghiệp đại học có làm một chân phụ tá ở đoàn phim nọ, lúc ấy hình như diễn viên này đóng vai nữ thứ. Nhưng hai người cũng không tiếp xúc nhiều.

"Nhiều năm không gặp, anh chớp mắt từ trợ lý đã thành đạo diễn rồi? Thực sự rất lợi hại." Giả Uyển Uyển sán lại gần Cao Vinh, lắc lắc tay anh, "Lần này chúng ta lại hợp tác, nhưng tôi vẫn chỉ là nữ thứ, không có tiến bộ gì."

Cao Vinh cười cười: "May mắn thôi. Cũng chỉ đủ để sống. Diễn viên bây giờ vẫn chưa cần đến, sao cô đến sớm vậy? Hình như là người đầu tiên thì phải."

"Không có việc gì khác nên đến thôi." Giả Uyển Uyển khoa trương nhún nhún vai.

"Không đến nỗi vậy đi." Cao Vinh ha ha hai tiếng. Giả Uyển Uyển cũng coi như có chút quen thuộc với anh, tuy hai người ít qua lại, nhưng tuỳ tiện hàn huyên hai câu, ngược lại cũng không có gì lung túng.

"Đúng rồi, anh biết không?" Giả Uyển Uyển đột nhiên vỗ tay, "Bên cạch là đoàn phim , chính là cái IP đặc biệt nổi kia ấy. Nguyên tác vừa nổi liền chuyển thể thành phim..."

"Tôi cũng từng nghe nói, nhưng chưa xem qua nguyên tác." Cao Vinh thẳng thắn nói. Hiểu biết của anh cũng chỉ giới hạn ở chỗ đây là một cái IP nhân khí cao, nghe nói có đầu tư lớn, tiền vốn bỏ ra thực sự khổng lồ. Nhưng anh cũng không nghĩ đoàn phim kia lại trùng hợp ở sát vách như thế, như vậy so sánh với bối cảnh bên họ, thực sự là chênh lệch lớn.

"Bên đó muốn An Diêu Địch diễn nữ chính, kỳ thật cũng phù hợp, nhưng tôi vẫn thấy so với nguyên tác cảm giác có chút khác..." Giả Uyển Uyển hình như là fan của nguyên tác, cũng không để ý đến Cao Vinh, cứ tự nói đến rất vui vẻ.

Cao Vinh sửng sốt một chút. Đã qua mấy tháng không nghe đến cái tên này.

"Anh nói có nên đi qua xem thử không? Có khi còn xin được chữ ký..."

"Cô dù gì cũng là diễn viên có tên tuổi đi." Cao Vinh cười khổ nói.

Giả Uyển Uyển không để ý tới lúc nãy Cao Vinh vừa ngây người, đáp lại "Phải ha, như vậy cũng có chút mất mặt", sau đó liền bắt đầu huyên thuyên tiếp về . Cao Vinh nghe vào lỗ tai này lại đi ra lỗ tai kia, Giả Uyển Uyển thấy Cao Vinh không phản ứng gì, lúc này mới hậu tri hậu giác kêu lên: "Ấy, có phải tôi làm phiền anh không? Vậy không nói nữa, sau gặp lại ha ha ha."

"A, không sao... Vậy gặp lại sau." Cao Vinh lịch sự phủ nhận, rồi vẫn phất tay hẹn gặp lại sau.

Giả Uyển Uyển thoạt nhìn cũng không nghĩ nhiều, chạy đi như một cơn gió.

Cao Vinh lên weibo tìm kiếm, tìm được trang chủ cùng tuyên truyền của đoàn phim hàng xóm_ . Anh cũng không biết trước đây sao có thể không để ý đến, rõ ràng tạo hình cổ trang của An Diêu Địch đứng đầu trang tìm kiếm luôn.

Đại khái là vì gần đây đều coi thứ khác trên di động, nên không để ý lắm đi...

Thí dụ như tình hình show thực tế "Nhiệm vụ trạm tiếp theo" của vị chủ nhân ngốc xít kia của Cơm Nắm chẳng hạn.

"Bữa trưa ngày hôm nay nè!"

"Oa, nhiệm vụ lần này lại là thi leo núi, cơm tối còn dựa vào thành tích để phân, tổ chương trình thật không có tình người!"

"Nhớ chó nhà tui quá... [hình ảnh]"

Cao Vinh vào lướt weibo của Tôn Duệ, kéo kéo xuống ___ ồ, đây không phải bức hình anh chụp bừa cho Cơm Nắm rồi gửi cho hắn sao. Anh tò mò chọt vô xem khu bình luận, một nửa bày tỏ hình chó này chụp quá xấu, nửa kia chê bai khả năng chụp hình của Tôn Duệ. Cao Vinh nhất thời cảm thấy không xong, Cơm Nắm chẳng bao giờ chịu đứng yên, mà anh cũng chỉ tiện tay chụp bừa một cái gửi cho có mà thôi, có nghiêm túc đâu, ai biết đối phương lại đăng lên weibo. Lần này lại gián tiếp thu được bao nhiêu ý kiến chê bai kỹ thuật chụp của anh.

Tôn Duệ khả năng cao vẫn đang quay, Cao Vinh không muốn quấy nhiễu hắn, liền trực tiếp gõ bình luận ở một bài đăng mới nhất "Đang quay mà vẫn có thời gian đăng nhiều weibo như vậy, cậu với điện thoại di động chắc luôn dính một chỗ nhỉ [doge]." Anh nghĩ Tôn Duệ tám phần mười cũng không xem khu bình luận, vì vậy liền chụp một bức, đợi tối gửi cho hắn.

Nhiều fan nhìn thấy cái bình luận này, cũng kêu Tôn Duệ thực sự là "thanh niên nghiện sống ảo", một ngày đăng tận 8 cái weibo, so với minh tinh khác, một tuần ghé SNS một lần, không biết nên thấy hạnh phúc hay phiền toái đây.

Không nghĩ tới, rất nhanh Tôn Duệ đã trả lời bình luận của Cao Vinh, cũng không phải trực tiếp bình luận, mà là gửi dm: "Tôi đều là tranh thủ đăng! Không phải trong quá trình quay mà nghịch di động nhé!"

"Cậu đang rảnh?"

"Vừa mới nghỉ trưa, thở lấy hơi một chút. Chuẩn bị tiếp tục rồi." Tôn Duệ rất nhanh đáp lại.

"Cũng tốt, mà cậu trả lời cũng nhanh thật. Lúc thường còn rất hay coi bình luận?"

"Không có, tôi chỉ chú ý bình luận của người tôi đặt nhận thông báo..."

"Ồ, vậy cũng rất nhanh nha." Cao Vinh vẫn tiếp tục trêu đùa về độ bám dính điện thoại của Tôn Duệ.

Cách vài giây, bên kia mới nhắn lại một câu: "Không có gì nữa đi! Tổ chương trình gọi rồi, tối tiếp tục nói sau."

"Được." Cao Vinh nhắn lại, rồi thấy bên kia không có động tĩnh gì, xem ra thật sự không nhìn di động nữa.

Cao Vinh lúc này mới phát hiện ra, từ lúc từ đoàn phim đi ra, ngồi đây xem weibo đã qua nửa tiếng. Thực sự là gần mực thì đen mà. Cao Vinh không nhịn được bật cười, lái ô tô về nhà, chuẩn bị chấp hành nhiệm vụ trông chó ngày hôm nay.