Hấp!
Hấp!
Lâm Siêu không có ngừng tay, liên tục thôi thúc vỗ mạnh đôi cánh rồng khiến cả cơ thể biến thành một vệt đen lao tới liên tục, mũi thương liên tục đâm thủng đầu rắn, thể nhưng mỗi khi đâm dược đến nữa chiều dài trường thương thì không thể nào đâm sâu được nữa.
Lâm Siêu muốn tấn công vị trí con mắt của Địa Long thú, thế nhưng Địa Long thú vô cùng giảo hoạt, đều cảm ứng được suy nghĩ của Lâm Siêu, mỗi lần hắn muốn tấn công vào vị trí con mắt của nó , đều bịĐịa Long thú lập tức nghiêng đầu tránh được, khiến những đòn đánh đâm trượt vào khoảng không.
Tấn công liên tục bảy, tám lần khiến cho cánh tay Lâm Siêu cảm thấy bủn rủn, Hoàng Kim khí vụ trong cơ thể hắn bị tiêu hao vô cùng kịch liệt, sắp không có cách nào duy trì Hoàng Kim hóa hai cánh tay nữa. Nếu như cánh tay hắn không thể Hoàng Kim hóa nữa, khi thi triển chiêu thức Nhân Thương hợp nhất, lực phản chấn từ cú đánh mang lại sẽ gây ra vết thương nghiêm trọng cho hắn, phỏng chừng chưa gϊếŧ được Địa Long thú thì đã cánh tay của hắn đã bị phế bỏ.
Lúc này, Địa Long thú đã hoàn toàn nuốt chửng cơ thể khổng lồ của Rắn đen, bụng nó trở nên phình to , lớp vảy trên cơ thể nó bắt đầu chuyển sang màu vàng óng ánh. Sức phòng ngự của cơ thể cũng điên cuồng tăng lên, tốc độ hồi phục của những vết thương trên bụng rắn có thể dùng mắt thường mà trông thấy được.
Nó đang tiêu hóa Rắn đen khổng lồ.
Lâm Siêu sắc mặt thâm trầm, bàn tay nắm chặt Cổ thương dừng lại lơ lửng trên trời cao, đôi mắt lóe sáng lập lòe, lấy tốc độ tiêu hóa siêu cấp của dạ dày Địa Long thú, thì chỉ cần mười phút là có thế hoàn toàn tiêu hóa thân thể khổng lồ của Rắn đen. Lúc này tất cả mọi người muốn rút lui thì đã không còn kịp nữa, hơn nữa lấy khả năng tầm nhiệt từ đôi mắt của nó, cho dù mọi người có trốn tới bất cứ nơi nào thì cũng phí công , đều có thể dễ dàng bị phát hiện.
Cuộc chiến đã chuyển sang một tình huống vô cùng xấu, khiến Lâm Siêu chỉ có thể đưa ra sự hai lựa chọn. Một là từ bỏ căn cứ loài người mà chạy trốn, đem theo chị gái của hắn và đám người Phạm Hương Ngữ thoát đi. Hai là ở lại và tất cả chôn cùng!
Cả một mảng trời đất trở lên yên tĩnh không một tiếng động.
Tất cả mọi người đều đang chờ đợi hành động tiếp theo của Lâm Siêu hoặc là chỉ thị của hắn!
Lâm Siêu ngẩng đầu lên, ánh mắt đảo qua những máy bay chiến đấu trên trời cùng với bộ binh đang nhanh chóng rút chạy ra xa khỏi chiến trường, với sự cướng hóa thị giác khiến hắn có thể nhìn rõ biểu cảm trên từng khuôn mặt.
Căng thẳng, chờ đợi, mê man, hoảng sợ, tuyệt vọng….
Buông tay sao?
Lâm Siêu cúi đầu suy nghĩ.
Cả thế giới yên lặng chỉ nghe thấy tiếng tim đập thình thích trong l*иg ngực.
Dòng máu trong cơ thể hắn là lãnh lẽo, băng giá hay vẫn là đang sôi trào?
Trong khung cảnh yên tĩnh đến vô cùng, bàn tay đang nắm chặt Cổ thương của Lâm Siêu bỗng nhẹ nhàng buông ra.
Cổ thương nặng cả hơn nghìn tấn, từ lòng bàn tay lặng lẽ rơi cắm xuống mặt đất. Lực va chạm mạnh mẽ khiến mặt đất bị nổ tung ra thành một lỗ lớn, vố số đất đá bắn ra xung quanh, lấy vị trí của cổ thương cắm trên mặt đất làm trung tâm thì có vô số vết nứt như mạng nhện xuất hiện chẳng chịt xung quanh, tia nắng ấm áp ngày đông, chiếu lên thân thương phản chiếu lại cảm giác của sự bi thương cùng cô độc lẫn trong thứ ánh sáng lộng lẫy.
Tất cả mọi người trở nên yên lặng như tờ.
Trong khoảng thời gian yên lặng đó, Lâm Siêu nhẹ nhàng vỗ đôi cánh rồng, chậm rãi bay đến phía trên thân thể của Địa Long thú.
Đôi mắt thâm trầm của Địa Long thú mở lớn nhìn chằm chằm Lâm Siêu.
Lâm Siêu chậm rãi bay đến vị trí đuôi rắn. Địa Long thú vẫn im lặng quan sát Lâm Siêu tựa hồ muốn xem hắn cuối cùng muốn làm gì.
Lâm Siêu rất nhanh đã có câu trả lời. Chỉ thấy hắn dang rộng cánh tay, ôm lấy vị trí cuối cùng của đuôi rắn, đôi cánh rồng sau lưng xòe rộng, tất cả lông chim phía trên đột nhiên chìm vào bên trong, chỉ lộ ra một đôi cánh thịt đen kịt, đây mới là hình dáng chân chính của cánh rồng.
Lâm Siêu tập trung tinh thần ôm chặt lấy đuôi rắn, hít một hơi thật sâu, trong con mắt lộ rõ sự quyết tấm, cổ họng hắn gầm nhẹ, đem sức mạnh toàn thân kích phát vỗ mạnh đôi cánh rồng.
Cất cánh!!!
"A..a..a..a.."
Lâm Siêu ngửa mặt lên trời gào thét, mái tóc trên đầu như dựng thẳng lên, bắp thịt trên cánh tay phồng to hết cỡ, gân xanh nổi lên chẳng chịt, màu da cánh tay trở nên đỏ ửng, từng luồng khí nóng thoát từ lỗ chân lông, dưới từng cái vỗ cánh mạnh mẽ của đôi cánh rồng, đem cả người hắn cùng thân thể khổng lồ của Địa Lòng thú từng chút từng chút bay lên!
"A…a…a…a…"
Cảm giác hai tay như bị xé rách, hai mắt Lâm Siêu bị xung huyết đỏ rực, hướng bầu trời phía trên cao nỗ lực bay lên.
Địa Long thú có chút kinh hoàng, thân thể của nó uốn éo muốn tránh thoát khỏi Lâm Siêu, thế nhưng nó vừa mới nuốt cơ thể khổng lồ của Rắn đen, cả cơ thể trở nên vô cùng nặng nề, căn bản không dùng được bao nhiêu sức mạnh, chỉ có thể để mặc hai tay Lâm Siêu ôm chặt lấy đuôi của nó rồi không ngừng bay lên cao.
Lâm Siêu không ngừng bay lên trên, đem toàn bộ sức lực cơ thể mà bay lên!
Phốc!
Phốc!
Mạch máu trên hai cánh tay của hắn bị nổ tung, do không thể chịu nổi trọng lượng lôi kéo, những giọt máu nóng bắn lên trên mặt của Lâm Siêu khiến cho khuôn mặt hắn trở nên vô cùng dữ tợn, hắn vẫn điên cuồng hướng phía trên lao lên.
Không ngừng, không ngừng, không ngừng hướng lên phía trên!
Trên đôi cánh rồng sau lưng của Lâm Siêu đã có vô số vết máu thẩm thấu qua da, cảm giác đau nhức như kim châm , Lâm Siêu cắn chặt lấy hàm răng, trong lòng không ngừng gào thét!
Trong nháy mắt, bóng người cùng thân hình của Địa Long thú, liền từ trong tầm mắt của tất cả mọi người trong căn cứ dần dần biến mất, chỉ có thể dựa vào vệ tinh quan sát được tính huống đang xảy ra trẻn trời cao kia,
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Tiếng thét rống giận dữ kia dường như vẫn còn đang vang vọng bên tai mọi người.
Sở Sơn Hà khóe mắt ửng đỏ, bàn tay nắm chặt đến nỗi khiến cho mười đầu ngón tay đâm sâu vào da thịt mà hắn vẫn không cảm nhận được.
Thời khắc này bất kể là Hứa Tư lệnh, mỗi vị Tướng lĩnh cùng bình sĩ tất cả đều chấn động, thông qua hình ảnh từ vệ tinh truyền về, bọn họ có thể nhìn thấy rõ vẻ mặt điên cuồng của người thanh niên đó, cùng với cánh tay da thịt không ngừng bị xé rách, thế nhưng hắn không có lựa chọn buông tay!
Vẻ mặt điên cuồng như dã thú kia đều gây ra kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh lên tâm hồn của mỗi người.
Hứa Tư lệnh yên lặng cúi đầu, Vưu Tiềm, Hắc Nguyệt cùng Phạm Hương Ngữ đang đứng trên nóc một tòa nhà cao tầng, thông qua kính viễn vọng đều có thể nhìn thấy cảnh này, mỗi người đều yên lặng không nói.
Một lúc sau, Vưu Tiềm mở miệng khổ sở nói: " Không nghĩ tới kẻ lạnh lùng vô tình nhất trong số chúng ta lại điên cuồng đến như vậy!"
Phạm Hương Ngữ kinh ngạc mà nói: "Tại sao, lấy tính cách của hắn, sẽ không làm ra cái chuyện ngu xuẩn như vậy, chẳng lẽ lại có nguyên nhân nào khác?"
Hắc Nguyệt cắn môi dưới, thả kính viễn vọng trong tay ra, nàng xoay người rời đi.
Vưu Tiềm liền nói: "Cô đi đâu?"
"Tiền tuyến!"
Hắc Nguyệt chỉ lưu lại hai chữ rồi nhanh chóng biến mất vào bóng tối.
Ở khu vực trung tâm của căn cứ, trên nóc mỗi toàn nhà cao tầng đều có một số lượng lớn người đang ngước đầu theo dõi một màn chấn động này, trên nóc một tòa nhà cao tầng khác có một bé gái mặc váy màu đen đang đứng, cô bé này ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, lệ nóng từ khóe mắt rơi xuống sàn nhà lãnh lẽo, trong miệng nàng không ngừng lầm bẩm một câu nói: " Nhất định phải sống sót, nhất định phải sống sót…"
Sương mù lạnh lẽo xuyên qua cơ thể.
Bên tai Lâm Siêu chỉ còn vọng lại tiếng gió điên cuồng gào thét, hai tay hắn vẫn đang ôm chặt lấy vị trí cuối cùng của đuôi rắn, không ngừng bay lên phía trên, giống như một vận động viên chạy đường dài, không ngừng tự nói với chính mình, tiến thêm một bước về phía trước, tiến thêm một bước về phía trước…
Phốc!!!
Bắp thịt cánh tay bị xé nát, máu tươi nhuộm đỏ hơn một nửa trang phục, thị lực của hắn trở nên không rõ ràng, cúi đầu nhìn xuống dưới, thì thấy toàn bộ căn cứ đều biến thành một điểm đen nhỏ xíu, tương đương hắn đã bay đến một độ cao vô cùng đáng sợ.
Trên mặt Lâm Siêu lộ ra một nụ cười mệt mỏi, chậm rãi thả hai cánh tay ra, ý thức căng thẳng đột nhiên được thả lỏng, mọi thứ xung quanh hắn trở nên đen kịt, cả người cùng với Địa Long thú, hướng xuống phía dưới rơi nhanh xuống.