Trọng Khải Mạt Thế

Quyển 2 - Chương 42: Tiến tới, căn cứ thủ đô

Nguyên bàn tay từ đầu ngón tay tới cổ tay hắn giống như được rèn ra từ vàng nhìn rất sáng bóng và long lanh.

- Biến hóa Hoàng Kim?

Lâm Siêu ngớ người, không phải sau khi cải tạo gen xong thì nền tảng cơ thể mới có thể biến hóa đến mắt thường cũng không thể thấy ư? Tại sao thân thể lại biến thành màu vàng kim giống như sinh vật Hoàng Kim thế này?

Trong lúc Lâm Siêu đang ngớ người, luồng khí lưu lạnh như băng đang ở trong lòng bàn tay hắn bỗng mất đi kiểm soát quay trở về vị trí vùng bụng hắn. Cùng lúc đó, màu vàng kim trên bàn tay cũng nhanh chóng nhạt dần rồi trở lại màu da người như lúc trước.

Sau khi lấy lại tinh thần, trong lòng hắn cảm thấy đầy tò mò. Hắn lại thử khống chế luồng khí lưu lạnh băng này di chuyển đến bàn tay lần nữa. Trong nháy mắt, bàn tay hắn như nhận được tín hiệu lại biến thành màu vàng kim.

Lâm Siêu sờ lên bàn tay đã hóa Hoàng Kim của mình thì thấy nó lạnh như băng, không hề có chút nhiệt độ nào và sáng bóng như kim loại.

Lâm Siêu thử dùng bàn tay mình đập vào vỏ trứng.

Rắc!

Vỏ trứng có độ cứng bằng với thép đã bị bàn tay màu vàng của hắn đập vỡ một cách dễ dàng.

Đồng từ trong mắt Lâm Siêu hơi co lại. Mặc dù hắn đã đoán trước rằng bàn tay hóa Hoàng Kim của mình có hơi khác thường nhưng hắn không ngờ nó lại mạnh như vậy. Hắn mới chỉ sử dụng một lực rất nhỏ mà đã có thể đập vỡ được vỏ trứng cứng như thép. Nếu như hắn sử dụng hết lực lượng thì chắc hẳn sẽ đấm lõm được tấm sắt dầy mười mấy centimet cũng nên. Lực lượng khủng bố như vậy ít nhất cũng phải gấp đôi thể chất của hắn trở lên!

- Đây chính là lực lượng sau khi hóa Hoàng Kim ư?

Trong lòng Lâm Siêu cảm thấy chấn động.

Sự tăng phúc như vậy không khác gì bản thân có thêm một năng lực của hệ Chiến Đấu có tên là "Tăng phúc Lực lượng"!

Trong đầu Lâm Siêu chợt nghĩ, hắn thử điều khiển luồng khí lưu thần bí trong bàn tay di chuyển lên tai mình. Chỉ lát sau, khi tất cả luồng khí lưu lạnh băng di chuyển đến các mạch máu ở lỗ tai, hắn lập tức cảm thấy thính lực của mình đã được tăng lên khá nhiều, hắn còn nghe thấy được rất nhiều âm thanh mà mình chưa từng được nghe.

Tiếng lá rụng ở cách vài dặm, tiếng bước chân của đám hu thi ở ngoài mười dặm... Tất cả đều lọt vào trong tai Lâm Siêu.

- Quả nhiên!

Trên mặt Lâm Siêu hiện lên vẻ kinh ngạc, luồng khí lưu này thật sự bất khả tư nghị. Nó có thể khiến các bộ phận trên người hóa Hoàng Kim, mà sau khi hóa Hoàng Kim, những bộ phận và vị trí trên cơ thể sẽ được tăng phúc gấp đôi!

- Thật không ngờ, máu Hoàng Kim lại có công hiệu thần kỳ như vậy. Hèn gì những cường giả đứng đầu ở kiếp trước lại tranh giành nhau một cách điên cuồng như vậy!

Lâm Siêu không kìm nổi sự cảm thán. Sau khi cất vỏ trứng trống không kia vào không gian Thứ Nguyên, hắn lại lấy ra thêm một quả trứng cá sấu nữa.

Luồng khí lưu lạnh băng trong cơ thể hắn còn quá ít, nó chỉ đủ hóa Hoàng Kim cho một vài bộ phận. Nếu như có được thêm nhiều luồng khí lưu lạnh băng này thì không chừng toàn bộ cơ thể hắn cũng có thể hóa Hoàng Kim!

Sự tăng phúc như vậy, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy kinh khủng rồi!

Lâm Siêu lại sử dụng cánh rồng đã cải tạo giống lần trước để cắt vỏ trứng rồi chui vào ngâm máu Hoàng Kim như ban nãy.

Tám tiếng sau, khi ánh ban mai rọi sáng qua ô cửa sổ, Lâm Siêu chợt mở mắt ra. Tất cả số máu Hoàng Kim bên trong quả trứng đã bị hắn hấp thu hết, luồng khí lưu lạnh băng trong cơ thể cũng nhiều hơn gấp hai lần. Hắn thử điều khiển luồng khí lưu chia thành hai luồng di chuyển đến cả hai bàn tay mình.

Trong chớp mắt, hai bàn tay của hắn đã được hóa Hoàng Kim.

Trong lòng Lâm Siêu cảm thấy vui mừng, việc này thật sự có hiệu quả. Hắn lập tức lấy quả trứng cá sấu thứ ba ra để tiếp tục hấp thu.

Ba ngày sau.

Chín quả trứng cá sấu đã bị Lâm Siêu hấp thu hết tám quả, luồng khí lưu lạnh băng trong người hắn cũng đã to bằng ngón tay. Nó đã có khả năng hóa Hoàng Kim cả hai cánh tay của hắn!

Còn một quả cuối cùng Lâm Siêu định để lại cho chị gái Lâm Thi Vũ sử dụng. Hắn đã hấp thu tám quả nên một quả này cũng không thật sự cần thiết nữa. Thế nhưng, nếu để Lâm Thi Vũ sử dụng quả trứng cá sấu này cải tạo thân thể thì lực chiến đấu của cô có thể tăng thêm mấy lần!

Tuy nhiên, thể chất hiện giờ của Lâm Thi Vũ vẫn chưa đủ điều kiện hấp thu nó, ước chừng thể chất của cô phải đạt tới mức gấp 10 lần trở lên thì mới đủ. Nếu thể chất chưa đạt tới tầm đó thì chưa thể chịu đựng nổi lượng máu Hoàng Kim đậm đặc này, thân thể còn có thể bị nổ tung.

Nhìn tám vỏ trứng không còn tác dụng gì bên trong không gian Thứ Nguyên, Lâm Siêu cảm thấy khá là bất đắc dĩ. Tổng lượng máu bên trong tám quả trứng Hoàng Kim này phải tầm hai đến ba mét khối nhưng lại chỉ đủ hóa Hoàng Kim hai cánh tay của hắn. Nếu muốn hóa Hoàng Kim cả cơ thể thì phải hơn chỗ này tầm bốn lần nữa.

Thử nghĩ mà xem, những cường giả đứng đầu ở kiếp trước chỉ được sử dụng máu Hoàng Kim tính bằng giọt hoặc là mililit, vậy mà mình lại tính bằng mét khối...

Lâm Siêu lắc đầu cười gượng, hắn cứ để trần như vậy bước ra khỏi phòng.

Bây giờ đang là giữa buổi sáng, Lâm Thi Vũ và Phạm Hương Ngữ đã ra ngoài đi săn hết rồi, cả hai còn mang theo cả con tiểu thảo kia đi nữa. Con tiểu thảo này có năng lực chạy trốn là độn thổ nên tạm thời chỉ có Phạm Hương Ngữ mới trị được nó.

Kể từ sau khi trở thành tiến hóa giả đặc biệt, ngày nào Lâm Thi Vũ cũng ra ngoài đi săn một lúc. Mặc dù Lâm Siêu đã nói với cô rằng trong người đám hủ thi bình thường không có năng lượng tiến hóa nhưng cô vẫn làm như không biết chán. Dường như cô đã biến việc làm này thành một trò vui để gϊếŧ thời gian rồi.

Đối với việc này Lâm Siêu cũng chỉ biết mặc kệ, có Phạm Hương Ngữ đi theo cộng với cô cũng là tiến hóa giả đặc biệt nên chỉ cần không gặp phải loại hủ thi nguy hiểm thì vẫn sẽ an toàn.

Bây giờ trong phòng chỉ còn một mình con Hoàng Kim Khuyển mặt mũi ỉu xìu đang nằm bò ở cửa mà thôi. Nó thè cái lưỡi dài ra ngáp ngủ, hai cái tai thì úp lên mặt trông như đã lâu rồi không được ăn no ngủ kỹ vậy.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Hoàng Kim Khuyển lập tức giật mình đánh thót. Nó đứng dậy nhìn về phía cửa phòng Lâm Siêu rồi sau đó liền híp hai mắt lại, trên mặt vừa hiện lên vẻ nịnh nọt vừa chạy chầm chậm về phía Lâm Siêu.

Lâm Siêu sờ sờ đầu nó. Tiếp đó, hắn lấy từ trong tủ lạnh ra một tô cháo được hai cô gái để lại từ sáng. Sau khi bỏ ớt vào tô rồi ăn hết hai bát con, hắn cảm thấy rất thoải mái nên thuận miệng hỏi:

- Mày ăn không?

Hoàng Kim Khuyển lắc lư cái đầu, đôi mắt thòm thèm nhìn vào tô cháo chỉ còn lại một nửa kia.

Lâm Siêu đã ăn khá no nên đưa luôn cái tô cho nó, hắn nói:

- Mày ăn đi, ăn xong rồi đi gọi hai người kia về đây.

Hoàng Kim Khuyển lập tức thò lười vào trong tô cháo bắt đầu ăn. Cái lưỡi đỏ lòm của nó chỉ quẹt qua hai, ba cái đã liếʍ sạch chỗ cháo trong tô. Thế nhưng, ngay sau đó nó liền nôn ọe hết số cháo đó ra. Nó khặc khặc liên tục và che bụng lăn qua lăn lại trên mặt đất.

Lâm Siêu chợt ngớ người rồi sau ngay đó hắn liền hiểu ra ngay vấn đề. Hắn ho khẽ một tiếng rồi lấy cho nó một bát nước uống, nói:

- Tao quên mất, chó không thể ăn cay được. Mày mau uống đi.

Hoàng Kim Khuyển bò dậy, nó nhìn Lâm Siêu một cách tủi thân rồi nhanh chóng uống hết bát nước.

Sau khi nó uống no nước, Lâm Siêu vỗ vỗ đầu nó, nói:

- Đi đi, gọi bọn họ về đây.

Hoàng Kim Khuyển ợ một cái rồi nghe lệnh nhảy từ trên ghế xuống chạy ra khỏi phòng.

Lâm Siêu quay về phòng mình, hắn lấy ra hai tấm bản đồ và bắt đầu lập kế hoạch cả lộ tuyến đến căn cứ trong thủ đô.

Chỉ một lúc sau, Hoàng Kim Khuyển đã dẫn hai người Lâm Thi Vũ trở về. Con tiểu thảo thì ngồi trên lưng Hoàng Kim Khuyển, dây leo quấn quanh eo con chó. Trên người nó mọc ra ba chiếc lá, hai chiếc lá vươn ra hai bên như hai cánh tay, còn trên chiếc lá to nhất ở giữa lại mọc ra một cái miệng kỳ quái.

- Tiểu Siêu, em ra rồi à?

Sau khi thấy Lâm Siêu, Lâm Thi Vũ lập tức chạy tung tăng về phía hắn. Nhoằng cái đã nhào vào trong ngực Lâm Siêu, cô ngửa đầu nhìn hắn, gương mặt tràn đầy sự vui vẻ.

Lâm Siêu khẽ cười nói:

- Chị có bị thương gì không?

- Dĩ nhiên là không rồi.

Trên gương mặt non nớt của Lâm Thi Vũ hiện lên một nụ cười khá ranh mãnh, cô nói:

- Những con hủ thi bình thường này quá yếu. Thỉnh thoảng chị cũng bị chúng bao vây nhưng có Tiểu Hương Hương hỗ trợ điều khiển mấy con nên cũng chẳng có tí thách thức nào.

Tiểu Hương Hương? Sau khi trông thấy sắc mặt đen sì của Phạm Hương Ngữ, Lâm Siêu không kìm nổi phải cười một tiếng.

- Tiểu Siêu, em bảo Tiểu Hoàng gọi bọn chị trở về để chuẩn bị đến căn cứ trong thủ đô ư?

Lâm Thi Vũ ngẩng đầu lên hỏi.

Lâm Siêu khẽ gật đầu, nói:

- Mọi người đi chuẩn bị hành lý đi.

Lâm Thi Vũ chỉ tay về phía Phạm Hương Ngữ đứng bên cạnh, nói:

- Còn cô ấy, cô ấy là hủ thi đó. Nếu như chúng ta vào căn cư thì cô ấy có thể bị họ bắt đi rồi mổ xẻ ra hay không?

Gương mặt trước giờ không chút biểu cảm của Phạm Hương Ngữ lập tức biến sắc. Nếu như có tiến hóa giả đặc biệt hệ Cảm Giác phát hiện ra thân phận của mình thì cô ả rất có khả năng sẽ trở thành một con chuột thí nghiệm.

Lâm Siêu kìm không được nụ cười, nói:

- Chị đừng dọa cô ta nữa. Bề ngoài của cô ta giống hệt như nhân loại, sẽ không có ai biết được cô ta là hủ thi đâu. Chỉ cần cô ta không để lộ ra thì cho dù có là tiến hóa giả hệ Cảm Giác cũng không thể phát hiện ra đươc.

Phạm Hương Ngữ thở phào nhẹ nhõm, cô ả cảm thấy sau lưng mình đã chảy ra mồ hôi lạnh. Cô ả tức giận trừng mắt với Lâm Thi Vũ, trong lòng thấm oán con tiểu ác ma đáng ghét này thật là nham hiểm!

Sau khi thu dọn đồ đạc xong, mấy người bắt đầu lên đường tới thủ đô.