Mỹ Nhân, Chúng Ta Đến Tú Ân Ái Đi

Chương 17: Tiểu tổ tông cùng anh em tốt

Ngày hôm sau, phiền não của Kiều Sâm trực tiếp bị ông trời giải quyết. Bên ngoài mưa to tầm tả, hai người ôm nhau ngủ không màng trời đất, đến gần giữa trưa mưa mới bắt đầu nhỏ lại, tí tách từ trên mái ngói đen rơi xuống, mang lại một cảm giác khác.

Chỗ rẽ ở lầu hai có một cái sân tầm nhìn rất tốt, lúc Kiều Sâm muốn đi chụp mấy tấm ảnh, nhìn thấy Lâm Hạ đang dựng giá vẽ tranh.

Kiều Sâm hiếu kỳ lại gần xem: “Ý, đây là poster《Trọng chỉnh non sông》?”

Lâm Hạ nghe vậy ngẩng đầu nhìn cậu, cười nói: “Ừ, không cảm thấy rất hợp với đoạn Vương gia bung dù cho tiểu Thám hoa trong tiểu thuyết kia sao?”

“Ừm.” Kiều Sâm nhích tới gần một chút chụp vài tấm ảnh.

“Vẽ đẹp thật.” Kiều Sâm nhìn Lâm Hạ đưa bút trên bức tranh, trên giấy vẽ trấn nhỏ vùng Giang Nam mờ mờ ảo ảo, hai bóng người dưới tán dù trong mưa phùn lất phất, tựa như giữa trời đất chỉ còn lại hai người bọn họ…

“Tôi nhớ cậu với Huyền Ngư đều biết vẽ mà nhỉ? Ý tưởng poster Trúc mã lần trước cũng là cậu ấy đề xuất.”

Kiều Sâm có chút xấu hổ gãi gãi đầu: “Em với anh ấy đều học thiết kế, một chút kỹ năng vẽ vẫn phải có. Nhưng cũng không hơn nữa.”

“Nói đến vẽ tranh, tên Độc Chước kia hình như là học sinh hệ mỹ thuật, cũng ở S thị, hai người sẽ không chạm mặt nhau chứ?” Kiều Sâm có chút lo lắng, người kia mang lại cho người khác cảm giác rất cố chấp, lúc trước cậu không biết Nguyệt Hạ cùng Lan Lăng là một đôi, hiện tại biết rồi cảm thấy hai người bọn họ xứng quá chừng, hơn nữa tình cảm hơn mười năm nếu như bị người như thế phá hủy rất không đáng. Cho dù không có uy hϊếp, cũng làm người ta chán ghét mà.

Lâm Hạ cười cười: “Yên tâm đi, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, lại nói, cho dù cậu ta thật sự xuất hiện tôi cũng không sợ đâu.” Lâm Hạ thật sự không để trong lòng, hơn nữa y cảm giác, Độc Chước xem ra cũng chỉ dám nói nói ở trên internet mà thôi, nếu thực phải đối mặt cậu ta phỏng chừng sẽ nói không ra những lời này.

Lâm Hạ cuối cùng ở góc trên bên phải dùng bút lông viết xuống bốn chữ Trọng chỉnh non sông, ở dưới góc ký xuống “Nguyệt Hạ”. Lúc Lâm Hạ ngẩng đầu muốn nói gì đó, Kiều Sâm nhìn thấy dấu hôn lộ ra dưới xương quai xanh của y, mặt đột nhiên đỏ bừng.

“Đây là làm sao?” Kiều Sâm lắc đầu liên tục như trống bỏi, may mắn tối hôm qua không đi tìm y, nói cách khác…

Lâm Hạ vẫy tay về phía Trình Tư Nam đi lên tìm bọn họ xuống ăn cơm ngoắc: “Nhanh xem xem cậu ấy, đây là làm sao?”

Lâm Hạ nhấc bức tranh còn chưa khô lên, định trước để trong phòng, bên kia Trình Tư Nam không biết hỏi cái gì, Kiều Sâm đỏ mặt nhỏ giọng trả lời, Trình Tư Nam bóp trán cười bất đắc dĩ.

Khóe miệng Lâm Hạ nhếch nhếch, thế gian có rất nhiều loại tình yêu, mỗi một loại đều có hạnh phúc của bọn họ.

Buổi chiều vẽ Tần Nhạc ver cổ trang đi, Lâm Hạ nghĩ như thế.

Ăn xong cơm chiều, Lâm Hạ cùng Tần Nhạc hai người còn chưa nghĩ ra nên làm gì, bên ngoài lại bắt đầu đổ mưa, hai người bị nhốt ở khách sạn một ngày lại một chút cũng không có cảm thấy khó chịu, ngược lại có loại cảm giác an nhàn thoải mái.

Lúc này cửa bị thật cẩn thận gõ vài cái, Tần Nhạc đi mở cửa, Kiều Sâm lấm la lấm lét dò xét tiến vào, nhìn thấy hai người quần áo chỉnh tề mới thở phào nhẹ nhõm, cầm ra hai khối hình vuông nhỏ: “Chơi hay không, hai thiếu hai.”

Lâm Hạ bị chọc cười, gật gật đầu, nắm tay Tần Nhạc đi cùng Kiều Sâm.

Kiều Sâm nhìn đến Trình Tư Nam đang bày bàn, đắc ý cầu khen ngợi, Trình Tư Nam xoa xoa đầu cậu: “Kiều Kiều rất lợi hại.” Kiều Sâm than thở nói: “Không cần có lệ em, chờ chút không cho phép nhường em.” Trình Tư Nam biết nghe lời phải gật gật đầu.

Chơi vài vòng, Trình Tư Nam, Tần Nhạc cùng Lâm Hạ thay nhau ù, Kiều Sâm phồng mặt, xin giúp đỡ nhìn Lâm Hạ: “Rõ ràng mọi người đều là thụ, sao lại có chênh lệch lớn như vậy?” Lâm Hạ chống mặt, nhếch nhếch khóe miệng: “Bởi vì, cậu là thụ tầng dưới chót a.” Mặt Kiều Sâm cứng ngắc, Lâm Hạ nhìn ánh mắt Kiều Sâm như muốn nhào lên ăn Trình Tư Nam vậy, đáy lòng cười thầm, vờ nghi hoặc nói: “Cậu có phải cá cược cái gì với A Nam hay không?” Mặt Kiều Sâm từ xanh chuyển sang đỏ: “… Không có.”

Trình Tư Nam cùng Tần Nhạc thì thầm một phen, Tần Nhạc nhướn nhướn mày: “Ván tiếp theo không cược tiền nữa, chúng ta cược cái khác.” Dứt lời ý vị thâm trường nhìn Lâm Hạ, ghé vào lỗ tai y nói vài câu.

Lâm Hạ liếc hắn một cái: “Ai thua ai thắng còn chưa biết à?”

Hai giờ trôi qua, kết quả chiến đấu vô cùng thảm thiết, Tần Nhạc cùng Lâm Hạ thật đúng là lực lượng ngang nhau, Kiều Sâm đã chơi tới mức không đành lòng suy nghĩ tới kết cục của mình, Trình Tư Nam đưa mắt ra hiệu với Tần Nhạc cùng Lâm Hạ, hắng giọng: “Chơi mấy vòng nữa rồi đi ngủ.” Kiều Sâm nhe răng nhếch miệng: “Em không tin em một ván cũng không thắng được.”

Mấy vòng cuối cùng, Kiều Sâm tuy rằng gập ghềnh khó khăn nhưng thật đúng là thắng, lúc thu bài còn tiếc nuối: “Nếu không lại chơi mấy vòng nữa?”

Vẻ mặt Trình Tư Nam cứng ngắc một cái thiếu chút nữa nứt ra thành mã 2D, tiểu tổ tông của anh, vì để em vui, vài vòng cuối cùng tốn đầu óc còn nhiều hơn khi thắng nữa, lại xem xem bộ dáng của Tần Nhạc cùng Lâm Hạ giúp anh liên thủ dỗ tiểu thụ đều mệt không dậy nổi, cảm thấy chột dạ không thôi. Xoa đầu tiểu tổ tông nhà mình: “Trễ rồi, hôm nay đi ngủ sớm một chút. Hơn nữa em còn nợ bài phải trả nữa?”

Kiều Sâm: “……” Sủng nịnh công đâu mất rồi?

Lâm Hạ: “……” Đã giúp cậu dỗ tiểu thụ, vì cái gì phải nhắc nhở Tần Nhạc còn có nợ bài chứ?!

Tần Nhạc: “……” Quả nhiên là anh em tốt.

Tần tổng công thắng hiểm một ván thật cao hứng.

Kiều Sâm bám Lâm Hạ không chịu đi, ở chung gần mười ngày khiến Lâm Hạ cũng rất thích thiếu niên hoạt bát này: “Nguyệt Hạ sỏa mụ, cùng em về nhà ở vài ngày đi.” “Vương phi, người ta là fan não tàn của anh.” “Thầy giáo Lâm, dạy người ta vẽ tranh có được không.”

Trình Tư Nam cười bất đắc dĩ, xách Kiều Sâm lên, mặt hướng về phía Tần Nhạc.

Kiều Sâm bụm mặt: cha mẹ ơi, băng sơn thật ra không đáng sợ, băng sơn muốn tuyết lở mới đáng sợ.

Gân xanh trên trán Tần Nhạc giật giật, hắn biết mà, đến nơi nào hắn cũng có tình địch.

Quyết định thật nhanh đem Lâm Hạ bán ôm nhét vào trong xe, Lâm Hạ cười tủm tỉm ở bên cửa sổ phất tay với hai người: “Tiểu Kiều lần sau đến nhà anh chơi, anh làm bánh ngọt cho.”

“Không cần phiền toái như vậy, em tan học trực tiếp đi trường học đối diện tìm anh chơi.” Kiều Sâm nhảy nhót sôi nổi vẫy tay tạm biệt bọn họ. Mấu chốt là, vào nhà bọn họ, cậu sợ về sau đều bị vương gia liệt vào danh sách cấm vào nhà.

Tần Nhạc nghe không nổi nữa gật gật đầu với Trình Tư Nam, vứt đuôi một cái, xe liền chạy không thấy bóng.

“Ha ha ha ha, vương gia ghen rất thú vị.”

Trình Tư Nam gõ gõ trán thằng nhóc hư nhà mình: “Em đó, anh cũng ghen tị, em nói làm sao bây giờ.”

“Di, (⊙口 ⊙)…” Hình như tự hố chính mình luôn rồi.

Tần Nhạc quay đầu nhìn nhìn Lâm Hạ đang tâm tình rất tốt, vẻ mặt cũng trở nên nhu hòa: “Vui như vậy?”

“Ừ.” Lâm Hạ cười làm cong ra ba vầng trăng khuyết, gật gật đầu.

“Xem anh ghen vui vẻ như vậy.” Tính tình của Tần Nhạc gặp Lâm Hạ liền tựa như không khí vậy, biến mất tiêu.

“Làm gì có.” Lâm Hạ đầy mặt vô tội, nhưng ánh mắt tràn đầy ý cười lại bán đứng y.

Sinh hoạt thế ngoại đào nguyên khiến hai người quên trên mạng còn có một tên Độc Chước đang như hổ rình mồi nhìn chằm chằm Lâm Hạ, thẳng đến một cuộc điện thoại của Kiều Sâm ——

“Nguyệt Hạ Nguyệt Hạ.”

“Hửm?”

“Anh có phải có một đoạn thời gian không lên weibo hay không?”

Lâm Hạ nhíu nhíu mày, sao nữa vậy? Gần nhất y vẫn đang bận rộn sửa sang lại ảnh chụp du lịch, thuận tiện sửa chữa tranh vẽ. Trừ gửi poster cho Kế hoạch, thật đúng là không có chú ý nhị thứ nguyên.

“Ừ, anh xem một chút đi. Em cũng không rõ lắm là chuyện như thế nào.” Ngữ khí Kiều Sâm có chút lo lắng, nhưng mà không có đầu mối mới khiến người ta lo lắng a.

“Ừ biết rồi, cảm ơn em.”

Lâm Hạ đi lên weibo, mấy trăm cái @ cùng gần ngàn cái bình luận, khiến y ý thức được Tiểu Kiều cũng không có khoa trương.

Chỉ là sau khi nhấn vào y cũng như Tiểu Kiều không hiểu làm sao ——

“Nguyệt Hạ quả thực chính là Bạch Liên Hoa, khẳng định là một chân đạp hai thuyền.”

“Vuốt ve Độc Chước, phụ nữ tốt còn rất nhiều.”

“Thích chính là thích, không thích chính là không thích, cứ treo người ta như thế là như thế nào?”

“Lừa tiền bạc lừa tình cảm, người như thế Độc Chước sỏa mụ đừng muốn.”

“Người qua đường biến thành anti, loại cặn bã này là chán ghét nhất.”

“Nam thần ôn nhu si tình, tui thích, Độc Chước chúng ta đừng để ý tới mụ già Nguyệt Hạ kia nữa.”

……

Bình luận phía dưới weibo của mình lại đỏ đỏ đen đen, kháp tới quên cả trời đất.

Lâm Hạ không hiểu ra sao: mấy cái này là cái quỷ gì vậy?