Bình Mật Ong

Chương 16

Đào Ninh xem đi xem lại video nhiều lần, từ đầu đến cuối Úc Phong không hề thể hiện mình đã chia tay. Dường như, trong lòng anh luôn có cậu, luôn yêu cậu như vậy.

Từ lần đầu gặp lại Úc Phong cậu đã biết là trong tim anh vẫn có cậu.

Đào Ninh luôn tự trách mình vì nói ra lời chia tay. Trước đó một tháng, khoảng cách giữa hai người ngày một xa, Đào Ninh nghĩ là Úc Phong có chuyện gì khó nói, nhưng không có cậu chủ động thì anh lại quay về với con người lầm lì trước đây, thậm chí ngày càng thờ ơ.

Úc Phong trên màn hình lúc này với Úc Phong trong đêm chia tay kia chắc chắn không phải cùng một người.

Một tủ lạnh cà phê sữa, mua nhà bên cạnh ở, về lại trường diễn thuyết. Giờ khắc này Đào Ninh mới ý thức được, trước lúc chia tay Úc Phong thật sự có chuyện gì đó giấu cậu.

Đôi mắt sững sờ chợt chớp chớp, nước mắt tụ lại không được nữa phải lăn xuống, Đào Ninh vội vàng lau đi rồi cầm điện thoại lên gọi cho Úc Phong. Hình như anh vẫn đang bận, nên không nghe.

Tiếng ‘tút tút’ kia làm Đào Ninh cảm thấy mất phương hướng, cậu chẳng nhận ra nổi là mình đang ở đâu, tình cảm dồn nén nhiều năm cuồn cuộn dâng lên từ đáy lòng, dâng đến cổ họng nghẹn đắng. Đào Ninh hoảng sợ lao ra khỏi sô pha chạy tới cửa, thuận tay cầm theo cái chìa khóa xe xông ra ngoài.

Những hình ảnh xẹt qua đầu cậu lúc này toàn là những kí ức trước khi chia tay một tháng, từ từ đẩy người mình yêu ra xa phải đau đến mức nào, cậu khó chịu đến không thở nổi. Trước giờ cậu vẫn không dám nhớ lại, bây giờ kí ức lại dồn về như những cú đấm nện vào ngực cậu, cú nào cũng mạnh bạo hòng đánh nát Đào Ninh, đánh cho cậu không gào được, không nói được, không cầu cứu ai được nữa, giống một bàn tay

đang bóp chặt mũi và miệng cậu, khiến cậu ngộp đến chết vậy.

Đào Ninh luôn nghĩ rằng cậu phải gánh chịu hết nỗi đau này, dù cho lúc đó Úc Phong trách cậu, hận cậu, thậm chí cả đời này không muốn gặp lại thì Đào Ninh cũng phải chịu. Khi đó cậu chỉ nghĩ đến việc bản thân tự giãy giụa mà không nhận ra rằng anh rất phối hợp với cậu, phối hợp với sự xa cách, thờ ơ của cậu. Đến tận hôm chia tay, Đào Ninh dọn dẹp hành lý bước ra khỏi căn phòng nhỏ mà bọn họ thuê, Úc Phong cũng phối hợp đóng cửa lại.

Cách một cánh cửa, Đào Ninh không kiềm được nước mắt mà òa khóc, Úc Phong bên trong cánh cửa thì sao?

“Cậu Đào?”

Đào Ninh nghe có người gọi mình, nhìn rõ người trước mặt mới lấy lại được chút tinh thần: “Xin chào.”

“Tổng giám đốc Úc vẫn đang họp, cậu… cậu chờ ở phòng khách một chút nhé!” Cô thư kí nhìn cậu đầy khó hiểu.

Đào Ninh điều hòa lại vẻ mặt của mình, cố gắng cười nói: “Không sao, tôi đứng đây chờ cũng được.”

Cô thư kí tiếp tục thăm dò, nhưng không nói gì nữa.

Đào Ninh đứng cách phòng họp không xa, đợi cũng gần một tiếng, Úc Phong lúc đi ra vẫn còn nói gì đó với trưởng phòng, vô ý nhìn qua mới nhanh chóng sải bước đến cạnh Đào Ninh, ôm ngang cậu lên.

“Giày của em đâu.”

Lúc này Đào Ninh mới nhận ra là lúc nãy mình đi vội đến mức quên mang giày.

Úc Phong nhíu mày, chân cậu đã xuất hiện vài vết trầy. Anh đi về phía phòng làm việc, lại hỏi: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì à?”

“Không có gì.” Đào Ninh ôm lấy cổ anh, chôn khóe mắt đỏ ửng vào bờ vai ấy, nhẹ nói: “Em chỉ hơi nhớ anh.”