“Chỉ có trả giá cho nhau mới có thể gọi là yêu, nếu là tình cảm đơn phương, chỉ là —— ảo tưởng ngây thơ mà khờ dại thôi.”
Alan vội vàng đá mở cửa phòng, lảo đảo đi ra ngoài, âu phục màu đen sau lưng cậu tung ra cuộn sóng cuồn cuộn.
Nữ y tá một mực chú ý căn phòng, nhìn thấy Alan mở cửa, vẻ mặt nhiều chuyện tiến đến: “A, cưng à, thế nào? À… Phải biết rằng, hấu hết các cậu trai khi bằng tuổi cậu đều có phiền não như vậy.”
Sau đó bà thấy thiếu niên mắt đen cũng không phản ứng lại, ngược lại bộ dạng mất hồn vía chạy nhanh đi, đồng thời trong miệng thì thào lẩm bẩm một mình.
“Mấy cậu bé mới nếm thử ngăn trở tình yêu luôn như vậy…” nữ y tá trung niên thở dài cảm thán.
“Thật là quá đẹp trai nha.” nữ sinh nào đó mới từ phòng bệnh đi ra che miệng thở nhẹ, mang theo ánh mắt si mê nhìn thiếu niên anh tuấn như màn đêm.
“Eve Đáng thương, tôi vô cùng tiếc nuối nói cho cô biết, anh chàng anh tuấn này đã có người yêu rồi.” Nữ y tá nhìn thần sắc bi thống hiện ra trên mặt khi thiếu niên rời đi, thở dài nói: “Cậu bé đáng thương, bác của cậu thật sự quá tàn nhẫn, ông ta nhất định là phản đối tình cảm lưu luyến của đứa nhỏ này mới làm nó thống khổ như vậy! A, ổng nhất định là một lão hồ đồ!”
Nữ y tá chính nghĩa trực tiếp tưởng tượng Charlie thành một trưởng bối ngang ngược muốn khống chế tình yêu của cháu trai, âm thầm quyết định lúc phối thuốc đem mấy vị thuốc khó uống nhất cho Charlie, thuận tiện lúc chích nhiệt tình một chút!
Alan lảo đảo rời khỏi bệnh viện, tuy đi lại ổn định nhưng vẫn có thể nhìn ra chút bối rối, cho thấy nội tâm của cậu cực độ không bình tĩnh.
Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, Alan đều là một người hết sức kiêu ngạo, chỉ là lời nói hôm nay của Charlie trực tiếp làm cậu bị thương thảm trọng.
Bi kịch kiếp trước khi còn sống của cậu, hóa ra chỉ là ảo tưởng ngây thơ mà khờ dại thôi! Cậu tốn thời gian cả đời vào một ảo tưởng không thực tế, điều này làm cậu sao có thể chấp nhận!
Gió mát cuối thu quét qua gương mặt anh tuấn của Alan, làm tầm mắt vốn mơ hồ của cậu trong nháy mắt trấn định lại.
Đưa tay vυ't qua gò má, Alan giật mình, không thể tin nhìn giọt nước ôn hòa trên mu bàn tay.
Cậu… cậu lại rơi lệ?
Không khóc, chỉ đơn thuần là rơi lệ. Đây… đây rốt cục là sao?
Vi bi ai kiếp trước sao? Cuộc đời cậu đều tốn hết trong cặp mắt xanh xinh đẹp kia, tự cho là trung trinh đối với người mình yêu, vì con trai của kẻ thù mà mất đi tánh mạng… kết cục cuối cùng dĩ nhiên là —— một hư ảo tự cho là đúng.
Cậu thậm chí không thể vì thế mà oán hận bất cứ kẻ nào!
Lily cho tới bây giờ đều không cho cậu bất kì hứa hẹn nào, chỉ sợ trong mắt Lily, cậu chỉ là một người quen lúc còn nhỏ miễn cưỡng có thể được gọi là bạn thôi.
Nếu Lily thật có một tia cảm tình kỳ lạ với mình, vậy vì sao sau khi mình vô tình thương tổn, cô thủy chung chưa bao giờ tha thứ cho cậu.
Nếu Lily đã từng nhớ tình hữu nghị lúc nhỏ, thông minh như cô, chẳng lẽ không biết lúc còn đi học ở Hogwarts, cô càng bảo vệ cậu, bọn Potter thương tổn cậu sẽ càng thêm trầm trọng.
…
Hàng ngàn hàng vạn, kỳ thật cậu không phải không rõ, chẳng qua một mực đắm chìm trong ảo tưởng dệt bằng đôi mắt xanh biếc kia nên không thể tự kềm chế mà thôi.
Alan đờ đẫn lau khô nước mắt trên mặt, thất hồn lạc phách đi đến nhà Charlie.
Một thân ảnh ẩn núp trong bóng tối, nhìn theo hướng thiếu niên mắt đen tóc đen rời đi, trên gương mặt anh tuấn như được thần linh điêu khắc nhìn không ra thần sắc, nhưng trong cặp mắt màu vàng nhạt lại chất đầy vẻ lo lắng.
Sau khi vào nhà Charlie, Alan tiến vào gian phòng của mình, ném mình lên giường, mở chăn ra, che lại gương mặt đã trở nên bình tĩnh dị thường lại.
Slytherin, chưa bao giờ để mặt yếu ớt của mình lộ ra ngoài, cho dù là khóc, cũng sẽ tránh trong một cái góc tối không người.
Đây không phải yếu đuối, mà là không cho người khác nhìn thấy đau thương của mình! Bởi vì đau thương, vĩnh viễn không thuộc về Slytherin.
Quy tắc hành vi thứ bảy mươi bốn của Slytherin: quý trọng tình cảm chân thành của mình, bảo vệ trân bảo của mình, vĩnh viễn không buông xuống.
Các phù thủy Slytherin vô cùng trung thành đối đãi người yêu của mình, ai có thể nghĩ đến, phù thủy Slytherin bên ngoài lãnh khốc mà ưu nhã trước mặt tình cảm đều yếu ớt như thế.
Bọn họ vô cùng trung trinh với người yêu, dù bạn đời đã mất, cũng sẽ một mực bảo vệ mãi mãi.
Thế nhưng điều ta lựa chọn muốn bảo vệ, căn bản —— không phải tình yêu của ta.
Chuyện của Charlie và Renee tuy khác cậu, nhưng lại có chỗ giống kinh người. Chỉ là họ sớm đã hiểu ra, mà ta, vẫn gút mắc cả đời, thậm chí kéo dài đến cả kiếp này.
Đến lúc nên buông tay, làm cho hư ảo mộng cảnh dây dưa nhiều năm này cứ như vậy vỡ nát sao?
Alan yên lặng suy nghĩ, bất luận Lily được xếp vào địa vị như thế nào trong lòng cậu, nhưng dù sao cũng là người đã qua đời.
Yêu cũng được, hận cũng được; là tình cảm chân thật, hay là mộng cảnh hư vô, kỳ thật từ giây phút Lily chết cũng đã tan biến, nói cho cùng, đều chỉ là chấp nhất của mình mà thôi.
Thân thể trải qua ma lực bạo động vốn cũng không khỏe lắm, hiện tại tâm tình lại thay đổi rất nhanh, Alan cảm thấy mỏi mệt trước nay chưa từng có.
Liên tưởng đến những lời Edward nói với cậu, nhớ tới ánh mắt mang theo chờ đợi, sợ hãi, đau thương, bất đắc dĩ, lo lắng của hắn, Alan cảm thấy đầu óc mình càng hỗn loạn hơn.
Chẳng lẽ lại sinh ra gút mắc gì sao, sóng này vừa yên sóng khác lại đến.
Alan quấn chặt mình trong chăn, tự hỏi trong bóng tối, chỉ chốc lát cũng bởi quá mức mỏi mệt mà rơi vào mộng đẹp.
“Chào, Alan, có phải cậu không thoải mái không? Sắc mặt cậu không tốt lắm, cậu làm sao vậy.” Lúc đến trường, Airui vừa rảo bước tiến đến bãi đỗ xe liền nhìn thấy người bạn mắt đen anh tuấn của mình.
Sắc mặt so với bình thường càng thêm tái nhợt, dưới mắt có quầng thâm kỳ dị, nhưng xem ra không giống trắng đêm không ngủ, mà giống vì rơi lệ mà sưng vù lên.
Cái dạng này, quả thực giống như đúc bầy quái nhân nhà Cullen kia.
Chẳng lẽ gần bọn họ quá lâu, cho nên Alan cũng bị lây bệnh rồi? Nghe nói Alan ở chung với họ mà.
Airui thầm nghĩ, đồng thời quyết định khuyên bảo bạn mình ít lui tới với bầy quái nhân nhà Cullen kia hơn, Alan vốn chỉ có chút quái gở lạnh lùng, nếu quả thật càng trầm trọng hơn trở nên giống đoàn người nhà Cullen, chuyện này thật sự hỏng bét.
“Chào, Airui, tôi không sao. Chỉ là… Tôi chỉ là có chút lo lắng cho Charlie. Cậu cũng biết… ông bị thương, hiện tại đang nằm viện.” Alan đứng bên cạnh chiếc Porsche màu xanh ngọc của mình, thờ ơ chào hỏi cậu chàng có huyết thống phương đông.
Sắc mặt cậu mặc dù có chút khó coi, nhưng cả người đều tràn đầy một sự thoải mái thư hoãn phóng thích, tựa như dỡ xuống được gánh nặng ngàn cân nào đó trong lòng.
“Hey, tớ nghe nói! Hiện tại cả trấn trên đều truyền nhau, không ngờ cảnh trưởng Charlie của chúng ta lại là một nhân viên cảnh sát lợi hại như vậy! Mười tên! Cả mười tên cướp đều bị cảnh trưởng Charlie một người bặt giữ! Tớ nói, đây thật quá quá đỉnh nha! À, mẹ tớ là y tá bệnh viện, nghe bà nói cảnh trưởng Charlie chỉ bị chút vết thương nhẹ, cậu không cần lo lắng quá mức. Nhưng mà, hôm nay cậu thoạt nhìn thật không tốt lắm… Có lẽ cậu còn không biết, để tớ nói cho cậu biết nha…” Airui hưng phấn nói.
Mười người?! Có lẽ cậu nên thêm hai tên nữa, như vậy vừa vặn gom thành một tá!
Alan không nói gì nghe Airui khuyếch đại, truyện Ký ‘ cảnh trưởng Charlie dũng cảm đánh nhau với bọn cướp’ bị sửa đổi hoàn toàn, sau đó vô thức nhìn quanh bãi đỗ xe một vòng.
Cỗ xe Volvo ngân sắc thuộc về Edward xác thực không xuất hiện, không chỉ hắn, ngay cả mấy chiếc xe của những người khác trong gia tộc Cullen cũng không xuất hiện.
Ngửa đầu nhìn mặt trời lười biếng tỏa ánh sáng ấm áp chói lọi, hôm nay thật đúng là ngày thời tiết tốt hiếm hoi của Forks.
Trong truyền thuyết ánh sáng mặt trời chính là một trong mấy thứ có thể khắc chế ma cà rồng, còn lại tương đối nổi tiếng chính là vật làm bằng bạc, giá chữ thập, nước Thánh và tỏi.
Nước Thánh hữu dụng hay không Alan không biết, nhưng gia đình Cullen hoàn toàn không sợ vật làm bằng bạc hay giá chữ thập, cậu đã từng thấy trên cổ Alice đeo một cái giá chữ thập bằng bạc, về phần tỏi, cậu đã từng thử bỏ tỏi vào mấy món ăn của nhà Cullen, nhưng bọn họ lại ăn rất vui vẻ, điều này khiến Alan không thể không khinh bỉ truyền thuyết nói dối người đời.
Nhưng ánh mặt trời?
Những ngày đẹp trời cậu đều thấy Nhà ma cà rồng Cullen xin nghỉ,
nghe nói là đi bộ đường xa đến California, khi đó cậu căn cứ vào nguyên tắc ‘Người không phạm ta ta không phạm người’ cũng không suy nghĩ nhiều.
Hiện tại xem ra, các ma cà rồng xác thực là sợ ánh sáng mặt trời a.
Khó trách họ lại ở lại Forks đầy sương mù, nơi ngăn cách với ánh mặt trời, trong năm chỉ có mấy ngày sáng sủa.
Như vậy xem ra, các ma cà rồng thật rất giống Slytherin a!
Ưu nhã, xinh đẹp, cao ngạo… Mà ngay cả loại tính cách cổ quái thích nơi âm u cũng giống luôn. Cũng chỉ có Gryffindor quá mức nhiệt tình, mới thích tháp Gryffindor ánh mặt trời sáng lạn a.
Alan nhớ tới các tiểu xà Slytherin trong hầm ngầm, vị trí không dễ thấy, lại khống chế toàn cục.
Còn có các ma cà rồng gia tộc Cullen, còn có gương mặt xem ra vô cùng anh tuấn, giống như một bức tượng Hy Lạp chôn dấu tại miền đất lưu vong, và cặp…
Alan sợ hãi cả kinh… tại sao hiện tại ta lại, nhớ tới Ma cà rồng kia…
Không hiểu sao, lại hi vọng được nhìn thấy vào lúc này. Lời nói vào ngày đó… biểu lộ vô cùng thành khẩn, ngữ khí cẩn cận thận cận, mang theo ánh mắt chờ mong và khẩn trương, làm tim thiếu niên mắt đen loạn nhịp.
Hồi ức trong đầu, phảng phất là mộng cảnh đêm qua lại tái hiện…
Dung nhan anh tuấn say đắm như bóng đêm, đôi mắt màu vàng kim thâm thúy như ánh sao trời, thân thể cứng rắn bóng loáng như đá cẩm thạch, cậu từng cảm nhận, khi hắn ôm cậu nửa tỉnh nửa mê một đường phi tốc xuyên qua cánh rừng, cậu từng cảm nhận.
Cậu khi đó, hoàn toàn không có sợ hãi khi sắp ma lực nổ thân, dường như ôm cậu, là cả bầu trời thuộc về hắn…
Alan mím môi, có chút chột dạ nhìn trước nhìn sau, che dấu thần sắc ửng đỏ trên mặt.
Được rồi, kiếp trước nam phù thủy kết hôn trong giới ma pháp cũng không hiếm thấy, nhưng mà…
Nhưng sau đó, khi cậu suy tư suốt một đêm mới làm sáng tỏ quan hệ giữa cậu và Lily, liền… liền không thể chờ nổi nhào vào vòng tay Edward… Có phải hơi có vẻ…
A phi… Alan hung hăng bấm véo bàn tay của mình một cái, cậu đang miên man suy nghĩ thứ gì thế?! Quả thực cả mình cũng là không giải thích được, đây nhất định là di chứng của ma lực bạo động, đúng! Chính là di chứng!
Lúc Alan vào bệnh viện lần nữa, Charlie đang ngồi trên giường bệnh tiếp nhận kiểm tra cuối cùng, hôm nay ông có thể xuất viện.
“Chúc mừng bác, bác Charlie, hôm nay bác có thể về nhà.”
“Đúng vậy, chỉ là bầm tím trên mặt vẫn còn, cũng không biết sau khi Bella tới có thể tan hết không đây.” cảnh trưởng Charlie cầm một cái gương buồn rầu vuốt mảng bầm tím lớn trên mặt: “Hey, Alan, ngày mai con sẽ trở về biệt thự sao?”
“Đúng vậy, cậu Charlie.” Alan thở dài, trong lòng cậu cũng không muốn trở về nhanh như vậy, bởi vì như vậy không cần phải đối mặt tên… quỷ hút máu nào đó khiến cậu lâm vào ‘phiền não thời kỳ trưởng thành’. Nhưng sâu trong đáy lòng, lại có chút chờ đợi mơ hồ…
Đêm cuối cùng tại nhà Charlie, Alan nhận được lá thư có chữ kí của Robert.
Nội dung đại khái trong đó là, hành trình ở biển Aegean của ông đã xong xuôi, nhưng vì có chút chuyện nên không thể nhanh chóng đến Fork thăm cậu, ông hiện tại đang tắm nắng ở bãi cát Hawaii, có thể phải qua một thời gian ngắn mới có thể đến thăm cậu.
Alan nhíu nhíu mày, Robert mặc dù hơi điên điên khùng khùng, nhưng rất quan tâm đứa con trai này. Nếu muốn tới thăm cậu, đừng nói hiện tại tắm nắng ở Hawaii, mà cho dù đang ở Nam Cực xem chim cánh cụt cũng sẽ đúng giờ chạy đến.
Chẳng lẽ thật sự bị cá vẹt vùng biển Aegean dùng gai đâm thủng chỗ thịt nào rồi, đám cá cảnh nhiệt đới kia tuy bề ngoài xinh đẹp nhưng thật chất là nọc độc toàn thân à?
Alan âm thầm phỏng đoán.