Đóng Gói Gả Chồng (Trọng Sinh Trước Cửa Cục Dân Chính)

Chương 5: Anh còn nợ tôi một cái tát

Vu Đông

về đến nhà, thấy hơi khát nên mở tủ lạnh ra, toàn nước là nước, không

nhịn được mà pii một tiếng rồi nói: “Không hổ danh là tủ lạnh nhà bác

sĩ, đến đồ uống có vị cũng chẳng có lấy một chai.”

Vu Đông cầm một chai nước uống mấy ngụm, lấy điện thoại từ trong túi ra

đặt mua một ít đồ ăn vặt theo thói quen, đến khi thấy bàn phím bị mài mờ đến trắc thì mới nhớ ra, điện thoại thông minh phải mấy năm nữa mới

thịnh hành.

”Ding ting ting!”

Nếu không phải đang cầm điện thoại trên tay, Vu Đông chắc chắn sẽ không

nghĩ rằng điện thoại của mình đang reo lên, cô nhìn cái tên đang hiện

trên màn hình - Hướng Hiểu Nguyệt, bạn cùng phòng của cô thời còn học

đại học, lúc đó quan hệ giữa hai người rất tốt, nhưng sau khi cô nàng

kết hôn, hôm nào cũng thể hiện tình cảm trước mặt cô mà không quan tâm

cô nghĩ thế nào, phận chỉ là một đứa FA, Vu Đông cũng tự giáctránhđi,

dần dần mất liên lạc với nhau, thành ra cũng đã ba bốn năm rồi không

gặp.

”Alo?” Vu Đông nhấc máy.

”Ngư Đông*!!!” Tiếng hét chói tai của cô gái ở đầu dây bên kia làm Vu

Đông hoảng hồn suýt chút nữa là ném luôn điện thoại, “Cứu mình, cứu mình với!”

(*Từ Ngư Đông và Vu Đông phát âm gần giống nhau.)

”Sao thế?” Hướng Hiểu Nguyệt là một cô gái thành phố điển hình, gia cảnh rất tốt, lại là con một nên rất được nuông chiều, làm chuyện gì cũng có người dọn đường sẵn, có điều có một điểm không tốt lắm là hễ gặp phải

chút chuyện là lại làm ầm lên, mà dĩ nhiên bọn con trai lại rất thích

cái kiểu này, phải nói là hồi còn học đại học, điều khiếnVu Đông ngưỡng

mộ cô nàng này chính là hễ có chuyện gì thì cũng có bọn con trai đến

giúp đỡ, có thể thấy rất có bản lĩnh.

”Cậu đang ở Thượng Hải à?”

”Ừ.” Vu Đông trả lời.

”Tốt quá, lúc trước mình có nhận một kịch bản l*иg tiếng phim thần

tượng, cũng đã chọn hai nữ diễn viên l*иg tiếng xong hết cả rồi, nhưng

bỗng nhiên lại có chuyện nên không làm được nữa, cậu đến giúp mình một

tay đi.” Hướng Hiểu Nguyệt nói.

”Có trả công không?”

”Có, đương nhiên là có rồi.” Hướng Hiểu Nguyệt lớn tiếng nói.

”Được rồi, cho mình địa chỉ!”

”Lát nữa mình gửi địa chỉ qua điện thoại cho cậu xong thì phải đến ngay

nhé, cậu cứ gọi xe đi, mình sẽ trả cho cậu.” Hướng Hiểu dặn dò.

Có vẻ đang rất sốt ruột, hơn nữa gần đây đúng là cô đang rất cần tiền, Vu Đông dọn dẹp nhà một chút rồi rời đi.

Không cần xem Vu Đông cũng biết bên trong thẻ của cô còn khoảng bao

nhiêu tiền, bởi vì mười năm trước, cô chỉ dựa vào hai ngàn tệ có trong

thẻ, đến thành phố này rồi cắm rễ ở đây..

Nhưng đối với Vu Đông của mười năm sau, hai ngàn tệ này cũng không đủ để cô có thể mua được quần áo cho mình, huống chi gout của Vu Đông mười

năm trước thật sự không dám gật bừa.

Gọi xe xong, chẳng mấy chốc đã đến nơi, Vu Đông mang đôi giày cao gót đi mua một ly nước ép dưa hấu trước, híp mắt uống xong hai ngụm rồi mới đi đến phòng làm việc của Hướng Hiểu Nguyệt.

Nơi này cũng không quá lớn, nhưng ở một thành phố đắt đỏ như Thượng Hải, có thể có được một phòng l*иg tiếng rộng tầm năm mươi mét vuông như thế này cũng đã tốt lắm rồi.

Thiết kế nội thất cũng không tệ, trang trí như thế này thì mấy năm sau

cũng sẽ không quá lỗi thời, chắc chắn là do bạn trai cũ học trường kiến

trúc của Hướng Hiểu Nguyệt đã tự tay thiết kế cho cô nàng.

”Ôi chao bà cô của tôi, cũng may là cậu đồng ý đến đây.” Hướng Hiểu

Nguyệt ăn mặc theo phong cách của một người dày dặn kinh nghiệm, nhìn Vu Đông như đang nhìn một vị cứu tinh vậy.

”Đợi một chút!” Vu Đông nuốt ngụm nước ép dưa hấu trong miệng xong, lấy

hóa đơn đi xe taxi ra rồi nói, “Tiền xe tổng cộng là 50 tệ!”

”Cậu nghĩ mình có thể nợ cậu 50 tệ sao?” Hướng Hiểu Nguyệt tức giận cầm

lấy hóa đơn, thúc giục, “Cậu đến xem qua kịch bản trước đi.”

Vu Đông từ từ bước vào phòng họp, thấy bên trong có hai người đang ngồi, một cô em gái trông rất đáng yêu, vừa nhìn thấy Vu Đông đã nở một nụ

cười ngọt ngào, người còn lại là một anh chàng đẹp trai tựa như ánh mặt

trời vậy, không hiểu sao Vu Đông lại thấy rất quen.

”Được rồi, giờ thì nữ chính, nữ phụ, nam chính đều đã đến đông đủ cả

rồi.” Hướng Hiểu Nguyệt nói, “Hầu hết lời thoại trong kịch bản này đều

là của mọi người, trước tiên cứ thảo luận với nhau đã nhé.”

Vu Đông gật đầu, tìm một cái ghế ngồi xuống, bắt đầu nhìn kịch bản.

Nhưng mà vừa mới chỉ đọc kịch bản một lát thôi, Vu Đông lại có cảm giác như có người đang nhìn trộm mình.

Vu Đông ngẩng đầu lên, thấy anh chàng đẹp trai ở trước mặt có vẻ hơi hoảng, lập tức cúi đầu.

Lẽ nào người ta có ý theo đuổi mình?

Vu Đông nghĩ một chút, chỉnh lại tóc, đổi sang tư thế duyên dáng một chút rồi đọc kịch bản tiếp.

Đọc chưa được ai trang, lại bị nhìn trộm, Vu Đông lại ngẩng đầu lên, phía bên kia cũng cúi đầu lần nữa.

Cứ lặp đi lặp lại vài lần như thế, Vu Đông không nhịn được nữa, nhưng

lại thấy người ta có thể thích mình nhưng còn xấu hổ, giọng Vu Đông vẫn

rất dịu dàng: “Anh có chuyện gì muốn nói à?”

Anh đẹp trai nghe Vu Đông hỏi mình, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

”Đàn ông con trai sao lại ấp a ấp úng vậy, có chuyện gì thì cứ nói ra

đi.” Dù anh có bày tỏ thì tôi cũng sẽ từ chối anh một cách dịu dàng.

Anh đẹp trai hơi do dự, mở miệng hỏi: “Đông Đông, hai ngày nay em có khỏe không?”

Đông Đông*?

(*Người này gọi Vu Đông bằng từ 冻 (dòng) trong biệt danh Ngư Đông có

nghĩa là đông lạnh, còn Đông trong tên Vu Đông là 冬 (dõng) có nghĩa là

mùa đông.)

Ngày còn bé, nhà cô rất nghèo, mùa đông là thời gian nhà cô tiết kiệm

tiền mua thức ăn, thế là mẹ luôn dùng một con cá làm mấy bát cá đông giữ lại để ăn với cơm, sau khi cô ra đời, có một lần bố uống rượu say, về

nhà thấy một con cá kình đông lạnh thì gọi là ngư đông ngư đông, vậy thế nên đã quyết định đặt tên cô là Vu Đông, tên cúng cơm là Ngư Đông.

Nhưng chuyện này chỉ có người trong nhà cô và bạn cùng phòng hồi còn học đại học mới biết thôi.

Người này là ai nhỉ?

”Hôm đó anh thấy em khóc nhìn rất đau lòng nên không dám nói gì nhiều

với em, nhưng hôm nay gặp em, thấy tâm trạng em cũng có vẻ không tệ lắm

nhỉ.” Anh đẹp trai cười.

Em gái ngọt ngào ngồi bên cạnh đang đọc kịch bản, ngửi thấy mùi hóng chuyện liền dừng lại, không đọc tiếp nữa.

Vu Đông lục tung trí nhớ của mình, một người con trai, ngoại hình không

tệ, nhìn lớn tuổi nhưng chỉ mới tốt nghiệp, biết tên cúng cơm của mình,

mấy ngày trước cô lại còn khóc trước mặt người đó nữa!

”Đồ cặn bã!!!” Vu Đông đập bàn, cuối cùng cô thì cũng nhận ra, bà nhổ

vào, đây không phải là mối tình đầu cặn bã đã mười năm không gặp của

mình sao.

Trời ạ, mười năm không gặp, suýt nữa đã không nhận ra.

”Đông Đông, anh biết bây giờ em đang rất đau lòng, nhưng cũng không nên

mắng người như thế chứ!” Phương Hoa chính là bạn trai cũ của Vu Đông,

nhìn sang em gái bên cạnh có hơi mất tự nhiên.

Mười năm trước, sau khi chia tay, Vu Đông chưa bao giờ nghĩ đến chuyện

cô và Phương Hoa vẫn còn liên quan đến nhau, bây giờ vừa mới nhìn thấy

người lại muốn nổi điên, không biết lửa từ đâu bốc lêи đỉиɦ đầu, cô kéo

ghế ra, từ từ đến chỗ Phương Hoa đang ngồi.

”Em, em muốn làm gì?” Phương Hoa bị khí thế của Vu Đông dọa cho sợ, bước về sau một bước.

Vu Đông mỉm cười, đột nhiên lại muốn làm loạn, giơ tay lên tát một cái: “Tôi đã muốn tát anh từ lâu lắm rồi.”

Đối với chuyện tình cảm thối tha này mà nói, Vu Đông chỉ tiếc một điều,

chính là năm đó lúc ở cục dân chính, cô chỉ lo khóc mà quên không cho

tên thối tha này một cái bạt tai, cuối cùng thì hôm nay cô cũng được

thỏa mãn rồi.

”Em làm gì vậy!!!” Phương Hoa bất ngờ, không kịp đề phòng nên mới bị cô cho một cái tát, trong người không tốt chút nào.

Em gái ngọt ngào ngồi bên cạnh cũng rất bất ngờ vì sự thay đổi đột ngột này, đôi mắt hiện lên tia sợ hãi.

”Hừ!” Vu Đông đánh người xong lại quay về chỗ ngồi ban đầu của mình, cầm ly nước ép dưa hấu cô chưa kịp uống xong đưa lên uống một ngụm rồi mới

bắt đầu gọi người tới: “Hướng Hiểu Nguyệt, cậu vào đây cho mình.”

”Sao thế, sao thế?” Hướng Hiểu Nguyệt đang bận chết đi được, không hiểu

vì sao mình lại được gọi vào, thấy bầu không khí bên trong có gì đó

không đúng lắm, buồn bực hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Phương Hoa mặt đầy tức giận, không nói lời nào.

Em gái ngọt ngào im lặng để giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.Vu Đông

hừ lạnh, hỏi: “Hướng Hiểu Nguyệt, cậu có phải là bạn của mình không?”

”Đương nhiên là có rồi!”

”Cậu nói cần có người hỗ trợ cho cậu, mình không nói nhiều lời, nhanh chóng đến đây, cậu nghĩ thế đã đủ tốt chưa?”

”Đủ rồi.”

”Vậy thì sao cậu có thể làm vậy với mình?” Giọng Vu Đông lạnh băng.

”Mình... Mình thế nào?” Hướng Hiểu Nguyệt mơ hồ không rõ.

”Cậu để cho mình hợp tác l*иg tiếng với tên khốn vừa mới bỏ mình xong, cậu ghét mình lắm đúng không?”

Vu Đông vừa nói xong, cả người Hướng Hiểu Nguyệt đần ra, nhìn sắc mặt

của Phương Hoa, hỏi: “Hai người, hai người chia tay rồi á?”

”Vu Đông, chuyện của chúng ta nên ra ngoài giải quyết thì hơn.” Phương Hoa không muốn để người ngoài bàn tàn chuyện này.

”Ha!” Vu Đông giễu cợt nhìn hắn.

Sắc mặt Phương Hoa kém hơn hẳn.

Hướng Hiểu Nguyệt nhìn qua một vòng, cảnh tượng này không giống như đang cãi nhau, nhưng vẫn chưa tin lắm: “Các cậu chia tay thật à? Không phải

đã nói là sắp kết hôn sao?”

”Đúng vậy, đến hộ khẩu mình cũng đã mang theo rồi, kết quả là người ta

nói chia tay mình trước cửa cục dân chính, còn đưa cho mình mười ngàn

đồng gọi là phí chia tay nữa.” Sắc mặt của Vu Đông khi nói giống như

đang nói về chuyện của người khác vậy, không có một chút gì gọi là đau

lòng, chỉ thấy đầy sự giễu cợt.

”Đồ cặn bã!”

”Đồ cặn bã!”

Hai câu đồ cặn bã cùng nhau vang lên, em gái ngọt ngào và Hướng Hiểu Nguyệt sửng sốt nhìn nhau.

”Vu Đông!” Phương Hoa tức giận, mặt méo xệch.

”Gì? Muốn tôi đem tiền trả lại cho anh à?” Vu Đông đang rất kích động.

”Chuyện không phải như thế.”Phương Hoa nhìn về phía Hướng Hiểu Nguyệt giải thích.

”Vậy thì như thế nào?” Vu Đông giễu cợt nói, “Không thì anh thử nói một phiên bản khác tôi xem nào.”

”Cô...” Phương Hoa bực mình nói, “Cô thử nhìn bộ dạng của mình bây giờ đi.”

”Bộ dạng của tôi như thế nào thì có liên quan gì đến anh sao?” Vu Đông

nhìn Phương Hoa cười, rồi lại uống thêm một ngụm nước ép dưa hấu.

Một người bình tĩnh ngồi uống nước ép dưa hấu, một người thì vẫn đang đứng đó tức giận, trong lòng như lửa đốt, đối lập nhau.

”Tôi không muốn nói chuyện với thứ đàn bà vô học như cô nữa!” Nói xong

Phương Hoa cầm chiếc kính râm bên cạnh lên, đập cửa rời đi.

Phòng họp vừa mới yên tĩnh lại một chút.

Vu Đông gõ kịch bản trên bàn nói: “Giờ thế nào? Mình nhất định sẽ không hợp tác với anh ta, hay là cậu đi tìm người khác đi?”

”Ôi...” Hướng Hiểu Nguyệt sững sờ, giờ mới hoàn hồn, “Không sao đâu, cậu cứ làm trước đi, tên cặn bã kia mình không cần!”

”Bạn tốt!” Vu Đông hài lòng nói.

Hướng Hiểu Nguyệt mỉm cười, đột nhiên lại hỏi:“Chúng ta chỉ vừa mới

không gặp nhau một tháng thôi, sao cậu có thể từ một cô gái ngốc nghếch

trong sáng ngọt ngào trở thành một chị haiđộc mồm độc miệng vậy?”

”Cậu cứ coi như là hậu di chứngcủa việc thất tình đi!” Vu Đông nói như không có vấn đề gì.

Hướng Hiểu Nguyệt oán thầm một câu, sau đó lại đi làm việc của mình, còn phải chạy đi tìm nam chính, lập nghiệp đúng là chẳng dễ dàng gì.

Vu Đông nhìn em gái ngọt ngào đang đứng ở một góc, nghĩ đến câu nói đồ cặn bã lúc nãy, cười hỏi: “Em tên gì?”

”Đào Đào ạ!” Em gái ngọt ngào với ánh mắt long lanh mỉm cười.

Đào Đào? Chết tiệt, đây không phải là nữ hoàng phim thần tượng của mấy

năm sau sao? Mẹ ơi, không phẫu thuật thẩm mỹ có phải là đẹp hơn không!

”Em gái, hứa với chị, sau này đừng bao giờ phẫu thuật thẩm mỹ nhé!”

”Ơ???”

...

Bệnh viện.

Hạ Phong khám cho bệnh nhân cuối cùng, định viết xong bệnh án rồi về nhà.

Lúc này Thiệu Nhất Phàm cũng vừa phẫu thuật xong, thấy Hạ Phong thì hỏi: “Sao cậu vẫn còn chưa về? Mai dì phẫu thuật rồi, cậu phải dành nhiều

thời gian cho dì ấy hơn mới phải.”

”Mẹ tôi có bố tôi là đủ rồi, ngày mai đến lúc phẫu thuật tôi sẽ qua xem.” Hạ Phong trả lời.

”Tuy tỉ lệ thành công của ca phẫu thuật tim ngày mai chỉ có năm phần

trăm, nhưng mà chủ nhiệm Vương đã nói rồi, giờ đây tâm trạng dì đã lạc

quan lên rất nhiều, một dấu hiệu tốt.” Thiệu Nhất Phàm và Hạ Phong là

bạn học thời còn học đại học, tốt nghiệp xong lại cùng làm ở bệnh viện

thành phổ, đương nhiên tình cảm khá là tốt.

”Cũng mong là vậy.” Hạ Phong vẫn còn chút lo lắng.

”Đúng rồi, nghe nói An An vừa đi Mỹ?” Thiệu Nhất Phàm biết quan hệ giữa

An An và Hạ Phong, đến giờ điểm này An An vẫn kiên quyết đi Mỹ, Thiệu

Nhất Phàm cũng thấy thắc mắc.

”Bọn tôi chia tay rồi.” Hạ Phong cảm thấy chuyện này cũng không cần giấu giếm làm gì, nghĩ một chút rồi thản nhiên nói.

”Chia tay?” Thiệu Nhất Phàm ngạc nhiên, “Nhiều năm như vậy rồi, cô ấy

muốn gì cậu đều đáp ứng, mới đây còn mua nhà rồi thiết kế sửa sang, sao

đột nhiên lại chia tay?”

”Tôi muốn kết hôn cùng cô ấy, tôi cầu hôn nhưng cô ấy lại từ chối.” Hạ

Phong cười khổ nói, “Tôi nói với cô ấy, nếu không kết hôn, chúng tôi sẽ

chia tay ngay, cuối cùng thì cô ấy lại đi Mỹ.”

”Không đúng, như vậy thì sao lại gọi là cầu hôn được? Không phải là cậu

dọa cô ấy sao?” Thiệu Nhất Phàm không nói nên lời, “Nhưng mà, An An cũng không nhất thiết phải trốn sang Mỹ.”

Hạ Phong gấp sổ bệnh án lại, không nói gì.

”Các cậu bình tĩnh lại cũng tốt.” Thiệu Nhất Phàm nghĩ một chút rồi nói.

”Nhất Phàm, hẳn là cậu cũng biết tôi không phải là một người người bốc

đồng.” Hạ Phong cởϊ áσ blouse trắng ra, treo lên ghế rồi nói: “Tôi về

trước.”

”Ồ...” Thiệu Nhất Phàm ngây ra.

Từ trước đến giờ Hạ Phong không phải là một người bốc đồng, nên sau khi

suy nghĩ kỹ càng mới quyết định nói cho An An, mặc dù kết quả không được như ý muốn.

Nếu như nói về cuộc đời của Hạ Phong có một việc mà anh tự quyết định

một cách bốc đồng, đó là việc nhặt một cô vợ về nhà vào ngày hôm trước.