Cô Vợ Bỏ Trốn

Chương 3

Trải qua một tháng, Minh Hạ đã có thể một mình đi lại trong tòa nhà to đến mức dọa người này mà không bị lạc đường, tất cả là do những người làm trong nhà cùng mẹ cô giúp một tay.

Mẹ cô đối với nơi này vô cùng quen thuộc, giống như đã ở đây từ lúc trước, cô hỏi kỹ thì mới biết mẹ thường xuyên đến đây “làm khách”. Cô hiểu tuy nói là “làm khách” nhưng cũng biết chuyện gì đã xảy ra, cũng hiểu rõ vì sao mẹ muốn cô học tiếng Nhật, vì sao lúc cô được nghỉ đều để cô ở lại ký túc xá trong trường học mà không đưa cô ra nước ngoài chơi.

Tóm lại, từ khi rời Đài Loan đến Nhật Bản cô đã trở thành một thành phần của Mộc gia, ở nơi đây bắt đầu một cuộc sống mới, cô muốn cố gắng học tập mọi thứ thật tốt, mong sớm đến ngày có thể hoàn toàn hòa nhập vào cuộc sống ở đây.

Nhân lúc buổi sáng khí hậu thật trong lành ấm áp hơn

mấy ngày trước, cô ra khỏi phòng đi dạo chung quanh một chút,

hít thở bầu không khí mát mẻ.

Khí hậu ở Nhật Bản khác với ở Đài Loan, trong ngày nhiệt độ chênh lệch tương đối rõ ràng, buổi sáng sớm thấp hơn giữa trưa khoảng 3- 4 độ, hơn nữa không khí khô ráo hơn khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.

Tuy bây giờ đang là mùa hè, nhưng sáng sớm ra ngoài cô vẫn phải khoác thêm một chiếc áo mỏng, phòng ngừa cảm lạnh đột ngột.

“Dậy sớm vậy?” Một giọng đàn ông dễ nghe đột nhiên truyền đến, phá vỡ không gian yên tĩnh.

Cô quay đầu lại thì thấy Tịch Mộc Thức Minh đang nằm dài trên ghế đá trong hoa viên. Anh chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ thể thao màu đen, cùng với chiếc quần jean.

Cô nhìn anh, chỉ cảm thấy toàn thân ngày càng lạnh, không khỏi run lên bèn cởϊ áσ khoác mỏng xuống đắp lên người anh.

“Anh lạnh à?” Minh Hạ quan tâm hỏi.

Thức Minh vốn chỉ he hé mắt, đột nhiên mở mắt thật to, qua một hồi lâu cũng không nói lời nào.

“Cho dù anh tráng kiện thì cũng có thể sẽ cảm đấy!”, cô cho là anh muốn cự tuyệt ý tốt của cô nên vội vàng giải thích.

“Tôi không lạnh”, Tịch Mộc Thức Minh ngồi dậy, cầm chiếc áo khoác nhỏ nhắn chỉ đủ đắp nửa người anh đặt lên trên đùi nói, “Đến đây”.

“Có việc gì sao?”

“Bảo em đến thì cứ đến đi!”

Minh Hạ bước tới, cổ tay đột nhiên bị anh bắt lấy kéo lại trước mặt.

“Anh làm gì vậy?”, cô kêu lên.

“Cũng may là nhà rất rộng, nếu không thì em đã đánh thức mọi người dậy rồi, người khác lại cho là tôi bắt nạt em”, anh xấu xa cười một tiếng.

“Chăm sóc tốt cho mình đi, việc gì phải quan tâm đến người khác sống chết thế nào?” Anh nói xong bèn khoác lại chiếc áo lên vai cô.

Hành động thiện ý của anh khiến cô buông lỏng phòng bị một chút.

“Rốt cuộc em có nghe hiểu lời tôi không hả?” Nhìn cô ngơ ngơ ngác ngác anh nghĩ mình lại đang đàn gảy tai trâu.

“Hiểu mà, bởi vì anh nói chậm, hơn nữa một tháng nay em đang cố gắng học tiếng Nhật, biết được rất nhiều chữ”.

Anh nói chậm sao? Tại sao anh không phát hiện ra điều đó?

“Trước đây em hơi sợ anh”, bởi vì chỉ có anh dùng lời nói khiến người ta rung mình mà đe dọa cô.

“Em nên sợ tôi”, anh đột nhiên đưa tay nắm lấy chiếc cằm tinh xảo của cô kéo lại gần mặt anh, ánh mắt lợi hại như chim ưng nhìn cô chằm chằm nói, “Tôi đối với em rất không nể tình, đối với cô gái nhỏ nhu nhược như em chỉ cần dùng sức một chút là có thể bóp nát rồi, tôi luôn bắt nạt em, em có thể không sợ tôi sao?”.

Cô trợn tròn mắt, qua một hồi lâu cũng không thốt nên lời. Anh nói rất nhanh hại cô chỉ hiểu được một phần, nhưng nhìn vào bộ dạng của anh, hình như anh vừa đe dọa cô thì phải?

Mỗi người của Tịch Mộc gia đều mang một khí chất khiến người ta phải thần phục, bao gồm cả người anh trai chỉ lớn hơn cô có ba tuổi này. Đại gia tộc có tiền có thế chính là như vậy sao?

“Nói cho em biết, cái nhà này không hoàn mỹ như em nghĩ đâu, Tịch Mộc gia chúng ta không chỉ là danh môn vọng tộc có địa vị trong xã hội, mà còn là thế lực hắc đạo, anh trai chị gái rất tốt của em, người cha hòa ái dễ gần kia lúc đi ra khỏi nhà này lập tức thay đổi thành một người khác, có thể rất âm hiểm, rất gian trá”. Anh nhất định phải lay tỉnh cô bé ngu xuẩn này!

“Nhưng là….. mọi người đối với em rất tốt, chúng ta không cần là người hoàn mỹ thì làm sao yêu cầu người khác hoàn mỹ được?”.

“Tốt lắm, em muốn đóng vai thiên sứ đến cứu thế chúng tôi?” Lòng tốt của anh lại bị nghĩ là lòng lang dạ thú, “Đối với tôi mà nói, không phải tôi ghét em, nếu như em muốn đi Đài Loan, tôi sẽ giúp em”.

“Không có! Em chỉ hy vọng trở thành một thành viên trong gia đình!” Nói xong, mắt Minh Hạ đỏ lên, nước mắt từ từ chảy xuống, vô thức nói bằng tiếng Trung: “Đi, em muốn đi đâu? Em….. đã không có chỗ để đi nữa!” Mẹ đã làm thủ tục nghỉ học cho cô, cô không thể trở về trường nội trú nữa, không thể gặp lại bạn học cùng lớp nữa rồi.

Cô càng nghĩ càng thấy khổ sở, khóc càng lúc càng lợi hại.

Mới nói mấy câu đã chọc cho cô khóc “hoa lê đái vũ”. Chẳng lẽ trẻ con Trung Quốc lại dễ khóc như vậy sao?

“Đừng khóc!”, anh hơi phiền lòng gầm nhẹ lên, nếu khóc thút thít là một trong những thủ đoạn của cô thì cô đã thắng rồi.

Tiếng hét của anh làm cô sợ hết hồn!

Anh tư thật xấu, thấy người ta khóc mà cũng không an ủi một câu? Anh cứ hận cô như vậy sao?

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô co rúm lại, mang theo nước mắt chạy ra ngoài! Không cần để ý đến anh, anh là người xấu mà!

Chân mày anh cũng nhướn lên, ảo não bởi mới sáng sớm đã phải nhìn thấy nước mắt của cô.