“Lấy tới.”
Phó Cửu tàn khốc ném ra hai chữ, giọng nói đều là lạnh lẽo.
Trần Hiểu Đông lập tức xoay người, đi lấy một ít tư liệu đến đưa cho Phó Cửu.
Phó Cửu chỉ xem qua hai trang rồi đi lên lầu.
Trần Hiểu Đông cũng không biết thiếu gia nhà hắn muốn làm cái gì, im lặng ghé tai đứng dưới lầu liền nghe được tiếng trò chơi.
Không có sai, đó là tiếng trò chơi!
Sau khi Phó Cửu xem kĩ tư liệu của tuyển thủ, trực tiếp đăng nhập vào “Anh hùng”, hai mắt nhìn lướt qua các danh sách trên bảng xếp hạng.
Một tay chống cằm, vẻ mặt đăm chiêu.
Cuối cùng, ngón tay của cô vừa động, click mở giao diện bạn bè trong trò chơi, gửi cho Tần Mạc một câu: “Tần đại thần, hai ngày vừa rồi thế nào? Tìm tôi rất vất vả nhỉ?”
Lúc này Tần Mạc đang ở công ty họp hội nghị nước ngoài. Dù sao cũng làm bên ngành phát triển game, sử dụng máy tính cũng không phải là chuyện kỳ quái.
Hiện tại không khí trong phòng hội nghị đã lạnh tới cực điểm.
Chỉ nghe “Đinh” một tiếng vang lên.
Người đàn ông ngồi trên chiếc ghế ở giữa tựa như một đế vương, ánh mắt thâm thúy xẹt qua một tia sáng mỏng.
Hắn nâng một cánh tay lên, ý bảo trước tiên tạm dừng hội nghị.
Một động tác này của Tần Mạc không chỉ khiến cho nhóm cao tầng của tập đoàn ngây ngẩn cả người, ngay cả người đàn ông luôn đứng sau là Lương bí thư cũng có chút không thể tưởng tượng.
Phải biết rằng thời điểm Tần tổng mở họp, trước nay đều sẽ không có bất luận cái gì làm gián đoạn.
Tại sao lại vì trò chơi liền...
Mọi người chứ trơ mắt như vậy nhìn người đàn ông tuấn mỹ như tranh vẽ một tay cầm lấy notebook đi ra ngoài.
“Tình huống này là thế nào?”
“Không biết nha. “
Trong phòng hội nghị chỉ còn lại một trận nghị luận nhỏ giọng.
Tần Mạc cứ vậy mà dựa vào vách tường nhìn người duy nhất trong khung bạn bè, Hắc Đào Z.
Ngón tay thon dài dừng một chút mới gõ xuống bàn phím: “Không có.”
Phó Cửu nhìn hai chữ băng lãnh kia, lại nhìn nhân vật của hắn trong màn hình nhẹ nhàng cười, ngồi trên ghế ngậm kẹo que, lười biếng đáp lại một câu: “Tần đại thần, anh lại khẩu thị tâm phi* như vậy, tương lai sẽ không tìm được bạn gái tốt.”
*Miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo.
Tần Mạc lại một lần nữa có ý niệm muốn gϊếŧ chết người khác.
Ánh mắt thâm thúy càng thêm thâm trầm.
Môi mỏng lạnh nhạt nói một câu, gửi đi một hàng chữ: “Cậu rất thích ăn kẹo que phải không? Vị chocolate.”
Phó Cửu nhìn màn hình máy tính, nhanh chóng ngồi thẳng lưng.
Nếu không phải cô đang ở trong phòng của mình, cô sẽ hoài nghi có người theo dõi cô qua camera.
Nhưng suy nghĩ cẩn thận một chút thì phát hiện đối phương không có khả năng biết cô. Nếu không đã sớm kêu tên cô mà không phải nói kẹo que gì đó.
Người đàn ông này... Đã lớn lên yêu nghiệt còn phúc hắc như vậy!
Chỉ là hắn làm sao biết mình rất thích ăn kẹo que?
Chẳng lẽ... Trên sân thượng lần đó?
Ánh mắt Phó Cửu chợt lóe, tiếp tục cười: “Xem ra lần sau cần phải cẩn thận hơn một chút. Quả nhiên Tần đại thần không giống với người khác...” Đối phó quá khó. Nếu cuối cùng cần thiết phải gia nhập Tần thị, không bằng cứ tiên hạ thủ vi cường**!
** Câu này trích trong Tôn Tử binh pháp, ngoài ra nó còn 1 vế nữa là "Hậu thủ vi tai ương" (vế đối mà). Ý nghĩa là ra tay trước là dành được lợi thế, trở thành kẻ mạnh; ra tay sau thì sẽ bị thua thiệt (tai ương). Nguồn: Wikipedia.
“Anh xem chúng ta cứ người tìm người chạy nhiều lần như vậy, đến cả cẩu cũng sẽ có cảm tình.” Phó Cửu tiếp tục đánh chữ: “Thời tiết dạo này không tồi, chắc hẳn là Tần đại thần đã biết tôi cũng ở Giang Thành. Ngày mai anh có hứng thú gặp mặt hay không?” (Ta không muốn dùng “chó” nên để “cẩu” nghe nó hay hơn.:3)
Tần Mạc nhìn notebook màu bạc trên tay, hắn suy nghĩ rất nhiều về việc Hắc Đào Z sẽ trả lời vấn đề này như thế nào.
Hoặc là phủ nhận hoặc là tránh né.
Nhưng điều duy nhất hắn không nghĩ tới chính là Hắn Đào Z sẽ hẹn gặp mặt hắn...