a khỏi hoàng cung, Tiểu Mai Tử hỏi Tâm Di đi đâu, Tâm Di buột miệng nói đi Đào Nhiên Đình, vừa nói ra xong thì hối hận, cô nhìn những người khác, gượng cười lắc lắc đầu.
"Muốn đi đâu thì đi! Trong lòng cứ nhớ nhung thấp thỏm, cũng không tốt! Hơn nữa, hôm nay không phải mùng năm."
Nghe Tiểu Cát Tử vừa nói, Tâm Di liền gật đầu. Mấy người gọi xe ngựa tiến về Đào Nhiên Đình. Quả nhiên, nơi tụ họp của bọn họ trước đây không có ai.
"Các ngươi đi chơi đi, ta muốn một mình ở lại đây một lát!" mọi người hiểu ý Tâm Di, liền bỏ đi.
Tâm Di ngồi một mình trong đình, nhớ lúc cùng vui vẻ với Na Lan Đức Duật ở đây, từng li từng tí, rõ mồn một trước mắt, cô buông tiếng thở dài xa xăm, "Vô tình bất tự đa tình khổ, nhất thốn hoàn thành thiên vạn lũ. Thiên nhai địa giác hữu cùng thời, chỉ hữu tương tư vô tận xứ." (1)
"Xem ra cô là đang nhớ tình lang của mình!" đột nhiên sau lưng cô có tiếng nói vang lên, Tâm Di giật mình, vội quay đầu lại, Vu Tiếu Tuyền không biết đến từ lúc nào.
"Sao lúc nào cũng gặp anh?" Tâm Di với vẻ mặt không vui khi Vu Tiếu Tuyền quấy nhiễu tâm tư của mình, lạnh nhạt hỏi lại.
"Tôi cũng cảm thấy rất vừa vặn, chúng ta gặp nhau đến mấy lần rồi?"
"Quên rồi!"
"Tôi không quên, Bạch Vân Quán, nguyên tiêu, lần trước trên phố, bây giờ, tổng cộng bốn lần." Vu Tiếu Tuyền nhớ không sai, "Tâm cô nương, bây giờ đúng lúc là buổi trưa, nếu cô không để bụng, tôi mời cô dùng cơm nhé!"
Tâm Di nhìn nhìn anh ta, nói ra hai chữ, "Lý do?"
Vu Tiếu Tuyền cười cười, "Nhận lỗi!"
"Không cần! Anh và tôi không chung đường, tôi là tiểu thư nhà quan, anh là chí sĩ phản Thanh." Tâm Di vừa nói vừa nhìn vẻ mặt Vu Tiếu Tuyền, cô đoán không sai chút nào, Vu Tiếu Tuyền nghe xong sắc mặt đột nhiên biến đổi, nhưng lập tức lấy lại vẻ bình thường.
"Tâm cô nương, mấy lời này không thể nói lung tung được, nếu truyền ra ngoài, có thể là chu di chín tộc." Vu Tiếu Tuyền mang vẻ mặt tươi cười nói một cách không tự nhiên. Ngoài mặt anh ta cười, nhưng trong lòng anh ta đã đánh trống thùng thùng, "Khả năng quan sát của cô gái này cũng quá lợi hại, cô ta từ đâu mà nhìn ra được?" nghĩ đến đây, bèn nói tiếp: "Tâm cô nương, thật không nể mặt sao?"
Tâm Di nhẹ nhàng lắc đầu, "Thứ lỗi, tâm tình của tôi hôm nay không tốt, để sau này đi!"
"Thật là vì tình lang? Ha ha, không biết người con trai nào mà may mắn như vậy, có thể được Tâm cô nương ngưỡng mộ?"
"Anh quả thật thích lo chuyện bao đồng!"
"Hiếu kì mà! Không biết người này so với Na Lan Đức Duật thì thế nào"
Nhắc đến Na Lan Đức Duật Tâm Di không kiềm được xúc động, nhưng trái tim cô vốn rất tốt, không lộ ra chút nào trong giọng nói và nét mặt, suy cho cùng, chuyện tình cảm với Na Lan Đức Duật rất ít người biết, "Tại sao phải so sánh với Na Lan Đức Duật?"
"Anh ta không phải là kinh thành đệ nhất thần tượng sao? Rất nhiều người con gái muốn lấy anh ta."
"Trong mắt người yêu đều là Tây Thi, trong mắt những người yêu nhau, thì không nhìn thấy người khác nữa, chỉ nhìn thấy mỗi người mình yêu thôi. Vu đại ca, anh chưa từng yêu, phải không?"
Vu Tiếu Tuyền lắc đầu, "Tôi trái lại muốn nếm thử mùi vị tình yêu là gì."
"Đợi anh yêu rồi thì biết!" vừa nói xong câu này, tim Tâm Di "thịch" một cái, lập tức hỏi: "Anh tại sao lại muốn đi tham gia tuyển chồng?"
"Đương nhiên là muốn lấy cách cách!"
"Không đúng! Anh hỏi đến Na Lan Đức Duật tôi mới nhớ, anh tham gia tuyển chồng chính là vì na lan Đức Duật, anh muốn so cao thấp với anh ấy trên võ đài, thậm chí... gϊếŧ luôn anh ấy."
Phải nói Tâm Di là người thông minh, cô trên căn bản chỉ nghĩ đến mục đích của Vu Tiếu Tuyền, nhưng cô nghĩ hơi nông cạn rồi, cô chỉ nghĩ đến Na Lan Đức Duật là đối thủ một mất một còn của nhân sĩ phản Thanh, Vu Tiếu Tuyền muốn mượn cơ hội này loại trừ Na Lan Đức Duật, mà không ngờ rằng Vu Tiếu Tuyền lần này có mục tiêu lớn... Khang Hy.
"Tâm cô nương, đầu óc cô quá nhạy bén rồi!" Vu Tiếu Tuyền hai tay vòng quanh ngực, không cười mà trả lời.
"Nói như vậy, tôi đoán đúng rồi!"
Vu Tiếu Tuyền cũng không trả lời tiếp hoặc phủ nhận, chỉ nói: "Tôi còn không biết phải nắm bắt cô thế nào nữa."
"Bây giờ chỉ có một mình tôi, anh hoàn toàn có thể ra tay với tôi, nhưng mà, hình như cái được gọi là anh hùng hảo hán của các người sẽ không phải là ỷ mạnh hϊếp yếu chứ!" một câu nói của Tâm Di lại chụp được mũ của anh ta.
Vu Tiếu Tuyền thực sự bị lời nói của Tâm Di đưa vào thòng lọng rồi, ỷ mạnh hϊếp yếu không phải là việc đại trượng phu nên làm, bọn họ chỉ nhắm vào bọn tham ô cường hào ác bá, sẽ không ra tay với một người con gái yếu ớt, mặc dù trong lòng có ý muốn loại trừ ý nghĩ của Tâm Di, nhưng anh ta không có cách nào thuyết phục bản thân mình ra tay.
"Đừng nằm mơ nữa, anh không thắng được Na Lan Đức Duật đâu."
Lời nói này kí©ɧ ŧɧí©ɧ tính háo thắng của Vu Tiếu Tuyền, nghĩ mình dù gì cũng là cao thủ trên giang hồ, dựa vào cái gì nhất định phải thua Na Lan Đức Duật chứ? "Cô nói như vậy tôi càng phải đấu với anh ta một trận. Xem xem người được gọi là đệ nhất cao thủ đại nội là như thế nào!"
"Tùy ý anh, anh muốn đấu thì đi đấu đi, đừng nói tôi không nhắc nhở anh, muốn gây chuyện trên cuộc thi là không thể được."
"Tâm cô nương thiên vị Na Lan Đức Duật?"
"Đây là lẽ đương nhiên, nếu anh không phục, chúng ta đánh cược, tôi cược anh thua." Vu Tiếu Tuyền chịu không được sự kích động của Tâm Di, liền đồng ý, "Được, cược thì cược, chúng ta cược cái gì?"
"Anh nói đi, cược cái gì tôi đều có thể tiếp!"
"Vậy cược... nếu cô thua, cô vì tôi làm một việc nhé! Nếu cô thắng, tôi vì cô làm một việc."
Tâm Di không cần suy nghĩ, liền đồng ý, hai người đang nói chuyện, sáu người hầu tới, nhìn thấy Vu Tiếu Tuyền, bọn họ cũng hoảng hồn, vội quay lại bên cạch Tâm Di, "Tiểu thư, không còn sớm nữa, chúng ta phải về rồi!"
"Ừ!" Tâm Di vẫy tay chào Vu Tiếu Tuyền, "Sau này gặp lại!"
Giao ước đánh cược rồi, hai bên đều cho rằng mình sẽ thắng, ai cũng không ngờ cuộc đánh cược này không thành.
Một ngày nữa trôi qua, tất cả những người tham dự cuộc thi đều xắn tay áo lên, thuật cưỡi ngựa, thuật bắn cung, võ thuật bắt đầu siêng năng luyện tập. Các loại sách xưa đều đem ra đọc rất tỉ mỉ, chuẩn bị tinh thần cho ngày bắt đầu cuộc thi. Ung vương phủ, Dận Chân tỉ mỉ quan sát động thái của đối thủ.
"Phía lão Bát có động tĩnh gì không?"
"Hòa thân vương ngày nào cũng túc trực bên đó." Long Khoa Đa trả lời.
"Cháu ngoại của hắn là một trong tam đại thần tượng, người của hắn có lợi thế rất nhiều, nếu để Kì Dực chiến thắng, thì thật phiền phức." Dận Chân cũng lo lắng. Long Khoa Đa nghe vậy, hỏi: "Vương gia thấy ai lợi thế hơn?"
Dận Chân hỏi đố, "Ngươi đoán xem?"
"Nô tài đoán không ra, ai đoạt giải nhất đối với Vương gia đều không có lợi gì!"
Long Khoa Đa thật sự không hiểu, Dận Chân tại sao lại nhiệt tình với chuyện kén chồng như thế, ông ấy lại không có con cháu nào hợp lại đi thi cả.
Dận Chân lắc đầu, "Không, chỉ cần hắn đoạt giải nhất, ta mới không phí công bận rộn."
"Nô tài ngu dốt, rốt cuộc là ai vậy?"
Dận Chân nói từng chữ một: "Na, Lan, Đức, Duật."
"Hắn? Nô tài càng không hiểu."
"Chuyện này, e rằng Hoàng A Mã cũng không biết." Dận Chân nhìn Long Khoa Đa, ánh mắt mạnh mẽ, "Ngươi nghe tai trái, tai phải đi ra, Na Lan Đức Duật và Tâm Di cách cách quan hệ trên mức bình thường, ngươi còn nhớ ta đã nói với ngươi có lần Tâm Di ở trong phủ của ta không, đêm hôm đó thích khách đến."
"Nhớ!"
"Theo lính canh nói, người này thân thủ nhanh nhẹn, nhưng cũng không hề động thủ một chiêu nào với người khác, sau đó chạy đến hậu viện, đến hậu viện thì không thấy nữa, mà bọn lính canh chính tai nghe thấy trong phòng Tâm Di có tiếng kêu cứu, nhưng lúc tiến lên kiểm tra, thì bị cô ta ngăn ngoài cửa."
"Lấy việc này suy đoán, người này hoặc là uy hϊếp cách cách, hoặc là có quen biết với cách cách, cho nên, cách cách nhất định quen biết với người này, ngày hôm sau, tự cách cách thuê kiệu đi, còn đặc biệt bảo kiệu phu khiêng kiêu vào trong phòng cô ấy. Lúc đi ra, trọng lượng không đúng, rõ ràng là có hai người trong đó."
"Nhưng mà, Vương gia, sao ngài kết luận đó là Na Lan Đức Duật chứ?"
"Thứ nhất, vụ án của Thuận Thiên phủ là bọn họ cùng phá, thứ hai, không biết lão nào hãm hại ta, ám sát cách cách." Dận Chân lấy ra cây chủy thủ đưa Long Khoa Đa xem, rồi nói tiếp: "Mà lúc ám sát, Na Lan Đức Duật đúng lúc cứu cách cách, sau khi sự việc này xảy ra Na Lan Đức Duật đem chuyện này nói với Hoàng Thượng, Hoàng Thượng bảo hắn điều tra, Na Lan Đức Duật đi theo cách cách, theo đến trong phủ của ta, cho nên Tâm Di mới ở chỗ của ta, đêm đó, có người tìm đến, quá vừa vặn đi chứ! Nếu không tự phụ võ công của mình, trong phủ của ta có ai tùy tiện dám xông vào? Thứ ba, ngươi nghĩ xem tiêu chuẩn kén chồng của cách cách đề ra..."
"Khôi ngô tuấn tú phóng khoáng, văn võ song toàn, tài trí hơn người, đúng nhỉ, Na Lan Đức Duật vừa khéo phù hợp với những tiêu chuẩn này!" Long Khoa Đa nghĩ nghĩ rồi lại nói, "Na Lan Đức Duật không biết thân phận của cách cách phải không?"
Dận Chân có hơi buồn cười nói: "Hắn không biết, cách cách luôn giấu hắn, nghĩ đến thằng ngốc này, nhất định bị Tâm Di đùa quá sức rồi, nhưng mà, hắn ngược lại rất có khả năng quan sát!"
"Nhưng nô tài vẫn chưa hiểu, Na Lan Đức Duật đoạt giải quán quân chúng ta có lợi gì chứ." Long Khoa Đa lại hỏi.
"Na Lan Hoằng là cửu môn đề độc, binh mã trên tay cha con bọn họ không được xem thường, hơn nữa, Tiết Ngôn lại theo nhà Na Lan, bọn họ nếu cùng phe với ta... cho nên, chỉ cần Na Lan Đức Duật trở thành phò mã, mới có thể khiến Tâm Di cách cách hài lòng vừa ý."
Long Khoa Đa bừng tỉnh, "Nô tài hiểu rồi, nhưng mà, giữa Kì Duệ, Phất Dực và Na Lan Đức Duật sàn sàn nhau, bọn họ đánh rất dễ hòa nhau."
"Lúc then chốt, thì chúng ta sẽ ra tay tương trợ." Dận Chân thật sự tính toán rất tốt, nhưng mà, bàn tình của ông ta tiếc là tạo ra sơ suất lớn.
Sơ suất này bất kì ai đều không ngờ tới, bởi vì có người dày công sắp đặt bàn cờ này. Kì thực nói trắng ra là bàn cờ này cũng không được xem là cao minh, dùng nữ sắc bao giờ cũng là hạ sách.
Dưới sự sắp đặt của Phất Dực, Dư phi một hôm tình cờ tìm Khang Hy nói đệ đệ luôn mắc bệnh, muốn về nhà thăm. Theo lý mà nói, đây là thăm viếng, là chuyện rất phô trương lãng phí, quy tắc cũng rất nhiều, nhưng Dư phi cái gì cũng không cần, nói là chỉ đi thăm một chút, đi trong ngày về, mang theo mấy tên hầu hạ thân cận đi, chỉ là đề xuất muốn Na Lan Đức Duật theo bảo vệ mình, Khang Hy cũng không nghi ngờ việc này, gật đầu đồng ý.
Na Lan Đức Duật tuy rất không bằng lòng, nhưng đây là thánh chỉ, đành chấp nhận. Ngày hôm sau, Dư phi trang bị nhẹ nhàng chọn xe về nhà mẹ đẻ, nhà mẹ đẻ của bà ta trong kinh thành, cho nên rất nhanh thì đã tới, tuy đã nhận thánh chỉ, nói toàn bộ chỉ đơn giản, người nhà vẫn long trọng đón Dư phi vào cửa.
Về nhà mẹ đẻ, người trong nhà đương nhiên phải nói dông dài một hồi, ở đây thì chán ngắt, nơi này thì không nói nhiều, Na Lan Đức Duật bước vào cửa, không thấy Phất Dực, đương nhiên cho rằng hắn bị bệnh. Tiếp đãi anh là Nguyên Thái, cho dù trước kia không vui vẻ gì mấy, nhưng lúc này, Nguyên Thái hình như đã quên chuyện xưa, đối đãi với Na Lan Đức Duật rất nhiệt tình. Na Lan Đức Duật vốn không ngờ bọn họ lòng dạ xấu xa, có mục đích khác.
Ăn xong bữa trưa, Na Lan Đức Duật được dẫn đến nghỉ ngơi ở phòng khách, theo anh nghĩ, trong nhà nhất định là an toàn, nên cũng lơ là, nhà này tất nhiên là an toàn với Dư phi, nhưng đối với anh mà nói thì nguy hiểm.
Phòng khách rất tinh xảo, bước vào phòng thì nghe được một mùi thơm ngọt, trong lò xông hương khói tỏa vãn vít, trên tường treo «Hải đường xuân thụy đồ» của Đường Dần (2), gần cửa sổ, một cái giường lò (3), ở trên là cái kỷ nhỏ, trên cái kỷ là đĩa trái cây tươi. Na Lan Đức Duật ngồi trên kỉ, quan sát căn phòng, bên trái có một cái kệ gỗ tử đàn (4), từng ngăn từng ngăn, phía trên hoặc bỏ không hoặc để cây cảnh hoặc đồ cổ, bên cạnh kệ có một cái bình bạch ngọc lớn, bên trong có mấy cuộn tranh, trong phòng còn đặt thêm mấy cái tủ nhỏ, tủ kính nhỏ. Mở cửa sổ ra, liễu xanh buông rủ xung quanh, một khe suối nhỏ nước chảy trong vắt, từ sâu trong hang đá sâu hoa và cây cảnh lộ ra, tiếng nước róc rách.
"Na Lan!" cửa mở rồi, là Dư phi, Na Lan Đức Duật vội đứng dậy, "Nương nương muốn khởi kiệu hồi cung phải không?"
Dư phi cười nhẹ, "Dáng vẻ này của ta có thể hồi cung sao?"
Bà ta vừa nói, Na Lan Đức Duật cẩn thận nhìn bà ta, lúc này bà ta đã thay trang phục người Mãn, thay đổi cách ăn mặc, yếm đào màu hồng bó sát người, bên ngoài là cái áo khoác dài mỏng manh màu trắng, kiểu tóc cũng thay đổi, tóc mấy nửa rối, trên tai là một hoa tai nạm vàng lắc lư, lộ ra vẻ mặt như trăng rằm, mắt như nước mùa thu.
Na Lan Đức Duật không duyên cớ tim thình thịch loạn nhịp, du͙© vọиɠ di chuyển nhưng ánh mắt lại không di chuyển, Dư phi cười yểu điệu, "Na Lan, ta như vậy có đẹp không?"
"Nương nương..." Na Lan cảm thấy không ổn, hơi thở trong người hỗn loạn, không thể kiểm soát, anh cưỡng ép khiến đầu mình quay đi, sau đó thầm thở ra, điều chỉnh lại chân khí mang du͙© vọиɠ, đâu biết vận khí đan điền, càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ ham muốn.
Dư phi thấy thế, di chuyển đến trước mặt anh, duỗi cánh tay ngọc ôm lấy cổ anh, hơi thở thơm như hoa lan, "Đừng phí sức hương xông này là vật thôi thúc tìиɧ ɖu͙©, cơm ngươi vừa mới ăn xong cũng có bỏ thuốc, hai thứ hợp lại mới có thể khiến ngươi khó chịu thế này!"
"Tại sao?" Na Lan Đức Duật hỏi một cách khó khăn.
"Còn hỏi tại sao hả? Đương nhiên là vì đệ đệ của ta." Dư phi ngừng lại rồi nói tiếp, "Cũng không chỉ vì... đệ ấy, ta..." bà ta không nói tiếp nữa, chỉ cắn môi, kề sát mặt Na Lan Đức Duật, "Ngươi phải hiểu chứ!"
"Đê tiện!"
"Người không vì mình, trời tru đất diệt! Na Lan, làm như vậy, ngươi tốt ta tốt mọi người đều tốt!" nói xong, cầm cánh tay cường tráng của Na Lan Đức Duật, "Ngươi yên tâm, chuyện này, tuyệt đối sẽ không để Hoàng Thượng biết đâu, ngươi có thể bất cứ lúc nào đến tìm ta." Cả người Dư phi như một con cá tám vuốt dính chặt lấy người Na Lan Đức Duật.
Thuốc trong người Na Lan Đức Duật khiến cho anh không cách nào điều khiển mình, thoáng cái đã cởi bỏ áo khoác dài mỏng manh của Dư phi, tiếp theo gỡ bỏ cái yếm của bà ta, đột nhiên lúc đó, dường như có một tình cảnh như vậy thoáng qua đầu anh, "Tâm cô nương!" Na Lan Đức Duật cắn mạnh đầu lưỡi, đau buốt cùng với mùi tanh của máu khiến anh khôi phục lại thần trí tạm thời, anh đánh một chưởng lên vai Dư phi, Dư phi ôi chao một tiếng rồi té xuống đất, lợi dụng khe hở đó, Na Lan Đức Duật lại một chưởng đánh vỡ cửa sổ, phi thân ra ngoài, nhảy mấy cái thì không thấy đâu.
———
Chú thích:
(1) Vô tình bất tự đa tình khổ, nhất thốn hoàn thành thiên vạn lũ. Thiên nhai địa giác hữu cùng thời, chỉ hữu tương tư vô tận xứ.
Vô tình không như đa tình khổ, một tấc còn hơn ngàn vạn dây. Chốn Thiên thai có lúc tận cùng, chỉ có tương tư nơi không tận cùng.
(2) Đường Dần (1470-1523): là một danh họa, một nhà thơ nổi tiếng thời Minh. Đường Dần tự là Tử Úy, Bá Hổ (nên còn gọi là Đường Bá Hổ), hiệu là Lục Như cư sĩ, Đào hoa am chủ, tự xưng là Minh triều Giang Nam đệ nhất phong lưu tài tử.
Hải Thượng Xuân Thụy Đồ
Theo «Lãnh trai dạ thoại»của Tống chú Huệ Hồng ghi chép lại, Đường Minh Hoàng bước lêи đỉиɦ Chầm Hương, gọi Thái Chân phi, lúc giờ Mão (5-7 giờ sáng) say chưa tỉnh, lệnh cho lực sĩ đỡ lên. Phi tử vẻ mặt say rất xấu, tóc rối trâm cài tứ tung, không thể gặp mặt hành lễ. Minh Hoàng cười: "Há phi tử say, là Hải Đường ngủ chưa đủ mà thôi!" Sau khi điển cố lưu truyền, Tô Đông Pha viết thành bài thơ «Hải Đường»:
Đông phòng niểu niểu phiếm sùng quang
Hương vụ không mông nguyệt chuyển lang
Chỉ khủng dạ thâm hoa nhị khứ
Cố thiêu cao chúc chiếu hồng trang.
Hoa Hải Đường
Phe phẩy mùa xuân ngọn gió đông
Bên thềm sương ngát ánh trăng l*иg
Canh khuya những sợ rồi hoa ngủ
Khêu ngọn đèn cao ngắm vẻ hồng.
Hoàng Tào dịch
Đến đời Minh, "phong lưu tài tử" Đường Bá Hổ dựa theo điển tích, trí tưởng tượng phong phú, họa bích «Hải Đường mỹ nhân đồ».
(3) Giường lò (của người phương Bắc Trung Quốc): Người phương Bắc Trung Quốc dùng gạch sống (phơi nắng không nung) xây thành cái đài đài hình vuông dùng để ngủ, phía trên trải chiếu. Phía dưới có đường hầm, cùng với ống khói thông nhau, có thể đốt lửa sưởi ấm.
(4) Cây tử đàn: cây cao to xanh quanh năm, lá kép hình lông vũ, là nhỏ, hình trứng, hoa màu vàng, kết quả. Vật liệu gỗ cứng chắc, màu đỏ, có thể làm nội thất đắt tiền hoặc làm sản phẩm mĩ thuật.